Cầu Đạo

Chương 276: Giao chiến



Liễu Yên hoảng hốt nhìn về phía hai đạo pháp thuật kinh khủng hướng nàng đánh tới: Một mang theo cỗ sóng nhiệt nóng bỏng như một vầng thái dương giáng lâm trần gian, một mang theo cỗ lực trùng trùng kích kinh khủng không gì có thể cản trở, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể san phẳng núi đồi, lấp đầy biển cả.

Quá nhanh.

Liễu Yên nghĩ đến. Lá phù trong tay của nàng có hạn. Hơn nữa, nàng cũng không kịp phát động chúng trong khoảng thời gian ngắn như thế này.

Về phần trực diện chống đỡ?

Đó là trò cười. Tu vi của đối phương ít nhất cũng là Tam phẩm tầng tám, không nói nàng hiện tại cảnh giới rớt xuống, thân mang trọng thương, cho dù là lấy thực lực đỉnh phong của nàng ở một năm trước cũng không có nắm chắc chống đỡ công kích bực này.

Tuy nhiên, ngay tại thời khắc Liễu Yên làm tốt tâm lý chuẩn bị hứng chịu lấy đòn tấn công của đối phương. Năm cố khí thế kinh khủng đột nhiên dâng trào lên từ phía sau nàng. Một khoảnh khắc sau đó, từ năm cỗ khí thế này, năm cỗ lực lượng tuôn trào mà ra, tựa như dòng lũ vỡ đê, hướng thẳng về con Phượng Hoàng và Man Ngưu khổng lồ mà đánh tới.

OANH… OANH...

Hai vụ nổ khủng khiếp gần như diễn ra đồng thời. Khối cầu lửa nở rộ giữa không gian, soi rọi khu vực gần mười vạn dặm sáng chói như ban ngày. Chưa đến ba hơi thở, quả cầu lửa nở rộ đến bán kính trăm dặm, chiếm cứ phiến không gian khổng lồ, đốt cháy thảm thực vật, bốc hơi sông suối, nung chảy cả đất đá thành cát với thủy tinh. Từng đợt sóng xung kích nối đuôi nhau mà tới, quét ngang không gian, kéo theo phía sau là những trận sóng nhiệt nóng hầm hập, thiêu đốt hết thảy.

Liễu Yên chật vật bị hất văng ra phía sau mấy chục dặm. May mắn, khoảng cách giữa nàng và trung tâm vụ nổ tương đối xa. Thể nội linh lực dồi dào của một Tam phẩm Đại tu sĩ đầy đủ chèo chống nàng ngăn trở hết thảy thương tổn.

Lúc này, ánh mắt của nàng nhìn lại, cùng với hai nam tử kia hội tụ cùng một chỗ, nơi mà có năm bóng người không biết từ khi nào đã xuất hiện giữa không trung. Bốn nam một nữ, trong đó có hai vị Tam phẩm tầng chín tu vi, ba người còn lại đều là Tam phẩm tầng tám.

“Đa tạ các vị đạo hữu tương trợ. Liễu Yên ghi nhớ đại ân đại đức.” Liễu Yên kinh hỉ, cung kính chắp tay nói cảm tạ.

Vị nữ tử duy nhất trong nhóm người, thân tà váy xanh nhạt làm nổi bật lên vóc người tinh tế, tu vi cũng đã đến Tam phẩm tầng chín sơ kỳ, đối với nàng cười thân thiện, đáp: “Không cần lễ tiết nhiều như vậy. Chúng ta đều là vì chủ thượng mà làm việc, giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên.”

Lúc này, nữ tử mang thương thế trên mặt đã phi thân đến bên cạnh hai tên đồng bọn của mình, sóng vai mà đứng, đối diện với năm tên tu sĩ lạ mặt vừa mới xuất hiện. Trên gương mặt cả ba người đều hiện lên vẻ nghiêm nghị. Đối phương rất mạnh, mạnh hơn những gì bọn hắn đã nghĩ. Từng người trong số đó đều mang tu vi không thấp hơn bọn hắn, sô lượng lại chiếm ưu thế. Đây chính là điều bất lợi.

Tên nam tử đứng đầu Tam Quật Quỷ là một người đàn ông trung niên, vóc người hơi cao, da mặt ngăm đen với một vết sẹo dài vắt ngang qua má trái, thứ mà hắn cố tình lưu lại như một minh chứng cho chiến tích huy hoàng của một thời trong quá khứ. Ánh mắt của hắn híp lại, quét ngang qua đối phương, không che giấu chút nào sự thăm dò. Sau gần mười hơi thở, hắn mới mở miệng, giọng nói lạnh lùng: “Nguyên lai, các ngươi chính là chỗ dựa cho Liễu Yên tạo phản Phục Ma tông. Sự hùng mạnh của Phục Ma tông không phải là thứ mà các ngươi có thể tưởng tượng. Đừng nói là Vương triều, tông môn, thế gia, cho dù là Thái Linh học viện đối mặt với Phục Ma tông chúng ta cũng phải kiêng nể ba phần. Mặc kệ các ngươi là ai, dám đối mặt với Phục Ma tông, kết cục của các ngươi sẽ cực kỳ thê thảm.”

Nhắc đến cái tên ‘Phục Ma tông’, hắn nhấn mạnh, tựa như muốn tạo sư uy hiếp cho đối phương bởi sự khét tiếng và đáng sợ mà danh tiếng này vốn có. Chỉ là, ngữ điệu của hắn rất nhanh chóng thay đổi, từ hăm dọa sang hòa hoãn.

“Bất quá, việc này xem chừng Liễu Yên còn chưa tạo phản bao lâu, hẳn là chưa ném bái vào các vị. Nàng đối với các vị cũng chưa mang lại giá trị gì, cũng chưa đối với Phục Ma tông chúng ta tạo ra bất lợi. Ta xem ra, việc này có thể dừng lại tại đây. Các vị lui một bước, không đảm bảo nữ tử này, để chúng ta bắt nàng mang về cho các vị tiền bối xử lý. Cứ như thế, chúng ta coi như chưa từng gặp mặt ngày hôm nay, càng chưa từng kết nhân quả. Kể từ đó, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, các vị thấy như thế nào?”

Không phải là Tam Quật Quỷ cho rằng Phục Ma tông so với đối phương yếu thế, hắn cho là tình huống hiện tại đối với bọn hắn tương đối bất lợi. Nếu như ba người Tam Quật Quỷ bọn hắn bị năm người đối phương kiềm chế, lúc đó Liễu Yên tranh thủ cơ hội chạy thoát, đó chẳng phải là tội lỗi?

Mặt khác, hắn cũng cho rằng, đề nghị của hắn là vô cùng hợp lý, chí ít là xét trên phương diện lý trí đối với đối phương mà nói, điều này là không thể tốt hơn. Tại Nam Hoàng vực này, không một ai nguyện ý đắc tội với Phục Ma tông. Mặc dù thế lực của bọn hắn phải ẩn mình trong bóng tối, che mình khỏi ánh nắng mặt trời, thế nhưng, danh tiếng của nó vẫn cứ như vậy đáng sợ, đe dọa khiến cho bao nhiêu kẻ kinh hãi không thôi.

Cho nên, đã có thể giải quyết vấn đề bằng đàm phán nhẹ nhàng, vì sao hắn lại không làm?

Thế mà, hắn nào có thể ngờ tới, cả năm đối phương nghe qua cái tên ‘Phục Ma tông’, biểu cảm của bọn hắn chưa từng thay đổi chút nào, vẫn một bộ lạnh nhạt như cũ. Đặc biệt là tên nam tử đứng đầu, hắn hời hợt nói: “Phục Ma tông? Rất mạnh phải không?” Ngữ khí của hắn, quả thực là không che giấu chút nào sự khinh thường.

“Hừ. Quả thực là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng.” Nữ tử trên mặt mang sẹo khẽ hừ lạnh, biểu thị sự bất mãn: “Các ngươi đừng để thấy chết rồi mới biết sợ.”

Nữ tử xinh đẹp mang váy xanh nhạt thì lại cười duyên, không quan trọng đáp: “Ếch ngồi đáy giếng phải không? Vô tri quả nhiên đáng sợ. Bất quá, sẽ rất nhanh thôi, các ngươi mới biết, kẻ nào mới thực sự là không biết trời cao đất rộng.”

“Sư muội, không cần cùng bọn hắn nói nhảm. Các vị sư đệ, trực tiếp động thủ.” Nam tử dẫn đầu nhóm người khoát tay, đối với bốn người phía sau nghiêm nghị nói lớn.

“Hừ. Tốt lắm. Đã rượu mời không muốn uống còn muốn uống rượu phạt. Hôm nay, ta cũng muốn dạy cho các ngươi một bài học. Giết.” Tên nam tử dẫn đầu Tam Quật Quỷ phẫn nộ quát lên. ‘Ý tốt’ liên tục bị từ chối để hắn cảm thấy tức giận. Đã cách mềm mỏng không xong, vậy liền trực tiếp giết đến. Đối với tu sĩ cùng cảnh giới, Tam Quật Quỷ bọn hắn chưa bao giờ biết sợ.

Đại chiến bùng nổ.

Tám vị Tam phẩm hậu kỳ tu sĩ chiến thành một đoàn. Vị nữ tử xinh đẹp mang váy xanh cùng với sư huynh của nàng, người có Tam phẩm tầng chín trung đoạn tu vi liên thủ đối phó với kẻ địch có tu vi sắp chạm đến Tam phẩm tầng chín đỉnh phong. Mặt khác, ba vị sư huynh, sư đệ của nàng cùng nhau đối kháng với với nữ tử mặt sẹo và tên đồng bọn còn lại của Tam Quật Quỷ.

Trận chiến kéo dài trọn vẹn nửa canh giờ vẫn không phân ra được thắng bại. Tên đứng đầu Tam Quật Quỷ, ỷ vào tu vi cao hơn một đoạn, vậy mà dần dần có dấu hiệu chiếm thế thượng phong trước hai đối thủ của hắn. Bất quá, chênh lệch là không lớn. Hai sư huynh muội nữ tử váy xanh chỉ là bị áp chế chứ không phải đánh bại. Cùng lúc đó, hai tên còn lại cả Tam Quật Quỷ lại chỉ miễn cưỡng duy trì được thế cục trước ba kẻ địch cùng tu vi vây công. Bọn hắn rơi vào thế yếu. Bất quá, cũng tương tự như tình huống trước, chỉ là thế yếu mà không phải đánh bại. Nếu tình thế của cả hai phe không có sự đột phá, đoán chừng, trận chiến này còn phải kéo dài hàng ngày trời mà không có kết quả cuối cùng.

Liễu Yên không dám rời đi. Nàng di chuyển tới một bên quan chiến. Năm người này hiện tại là chỗ dựa của nàng. Nếu rời đi quá xa, không có gì đảm bảo rằng Phục Ma tông không có người phục kích, chặn giết nàng giữa đường.

Cùng quan chiến còn có Trần Nguyên và Hiểu Mộng. Cỗ linh lực tinh thuần từ trong thân thể tuôn trào mà ra, hình thành lên một khối cầu, bán kính nửa trượng bao trùm lên cả hắn và nàng, che chắn cho hai người khỏi những đợt sóng xung kích khủng khiếp, những trận băng phong lạnh buốt, những luồng kiếm khí gào thét…. và hết thảy những thứ đã lật tung, phá hủy và nghiền nát vạn dăm Thiết Mộc sơn cốc thành một đống phế tích trong nửa canh giờ vừa qua. Nếu như đặt tại Trái đất, tám người này đã hủy diêt hoàn toàn một lục địa Bắc Mỹ chỉ trong thời gian ngăn ngủi vừa rồi. Trần Nguyên đã lặng lẽ không một tiếng động, mang theo Hiểu Mội lùi ra bên ngoài Thiết Mộc sơn cốc gần một vạn dặm.

Đúng lúc này, một sự kiện đột biến phát sinh.

OANH…

Một vụ nổ dữ dội đột nhiên bùng phát trên bầy trời Thiết Mộc sơn cốc. Ở độ cao gần một nghìn dặm so với mặt đất, một quả cầu lửa bỗng nhiên nở rộ như một vầng mặt trời thứ hai, nhanh chóng đạt tới bán kính ba trăm dặm, mang theo cỗ nhiệt lượng khổng lồ thiêu đốt không khí, mặt đất, đánh tan mây trời. Xung quanh trung tâm vụ nổ, từng đợt sấm sét điên cuồng oanh tạc, gào thét những thứ âm thanh dữ dội giưa màn trời đêm, vang vọng hàng chục dặm không thôi. Khói bụi, tro tàn cùng nhưng đợt sóng linh lực khuếch tán phun trào dữ dội, bị thổi bay bay ra ngoài hàng ngàn dặm.

Tám người đang giáo chiến vội vã dừng tay lại, riêng phần mình trở về trận doanh. Tám người bọn hắn không hẹn mà cùng nhau ngước mắt nhìn lên trời, ánh mắt chăm chú vào nơi mà vụ nổ vẫn còn đang khuếch tán cỗ năng lượng tàn dư của nó.

“Thật mạnh.” Không biết là ai nói thì thào.

Sức mạnh hủy diệt này đã không thuộc về Tam phâm tu sĩ tầng thứ. Tại đây có ba người tu vi đã đến Tam phẩm tầng chín, thế nhưng, công kích mà bọn hắn đánh ra còn xa xa không thể chạm tới uy năng như thế kia. Cho nên…

“Tứ phẩm Thượng nhân.” Tất cả mọi người đồng loạt nghĩ tới một chỗ. Theo đó, biểu lộ của cả tám người đều trở nên hết sức nghiêm nghị, có lo lắng, có căng thẳng và cũng có hoảng hốt. Trong tình huống không một ai rõ ràng vị Tứ phẩm Thượng nhân nọ là người của phe nào, không một ai dám liều lĩnh hành động. Chỉ một vị Tứ phẩm tầng một Thượng nhân cũng dễ dàng giết chết cả tám người ở đây.

Thế rồi, khi tro bụi dày đặc ngăn cản tầm mắt tán đi, nhưng đợt sóng linh lực lộn xộn nhễu loạn thần thức cũng trở nên êm dịu, tám người bọn hắn rốt cuộc nhìn ra được, tại hai vị trí đối lập qua vụ nổ vừa rồi, hai bóng người đứng song song đối lập. Một nam một nữ.

Nam tử là một người trẻ trung, vẻ ngoài chỉ như mới hơn ba mươi tuổi, dương ở vào giai đoạn đỉnh cao nhất của một người đàn ông. Da mặt hắn trắng, nhìn qua quả thực là tuấn tú, dễ nhìn. Hai hàng lông mày thẳng tắp như kiếm, dáng người đường hoàng, có mấy phần oai hùng tuấn lãng. Đáng tiếc, chỉ là cặp mắt đén nhánh và âm u như vực sâu vạn trượng đã phá hỏng hoàn toàn dáng vẻ đường đường chính chính của hắn. Thay vào đó, nó càng làm nổi bật lên cố khí chất yêu dị, ma mị. Hai tay nam tử này đang kết thành một thế ấn phức tạp, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Sau lưng hắn, một tôn ma thần đen kịt đúc thành từ một loại khí đen xì như tro đang vung vẩy vú khí trong tay, hướng về kẻ địch công kích.

Trái ngược lại, người nữ tử mang theo bộ váy trắng tinh khiết, trước ngực có thêu một đóa hoa lan mà xanh nhạt. Gương mặt của nàng cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng như băng, lại cộng thêm thứ khí chất thanh lãnh, u tĩnh vốn có càng làm tôn thêm vẻ đẹp cao quý, kiêu sa tựa như một tôn thiên tiên, xa lánh phàm tục của nàng. Hai chân nàng đạp hơ không, gót chân bị che lập bởi tà váy dài. Chỉ có hai bàn tay trắng nõn như ngọc là để lộ ra ngoài không khí đang không ngừng bấm pháp quyết, điều khiển mười hai thanh phi kiếm bay múa theo những quỹ tích phức tạp, đối kháng với đạo pháp của nam tử đối diện.

Cả hai người mới xuất hiện này đều có tu vi Tứ phẩm tầng một đỉnh phong, chỉ kém một bước liền có thể đột phá, thành tựu Tứ phẩm tầng hai. Thực lực của cả hai cũng ngang hàng, tương xứng. Thế cục hai bên rơi vào trạng thái giằng co cân bằng. Cuối cùng…

ĐÙNG…

Lại một vụ nổ dữ dội nữa quét ngang không gian, cả nam tử lẫn nữ tử đều bị đẩy lui về phía sau gần ba trăm dặm, loạng choạng giữa không trung, thật khó khăn lắm mới ổn định lại thân hình.

Năm người nữ tử váy xanh thấy thế, biểu cảm có chút hoảng hốt, vội vã ngự kiếm phi hành đến bên cạnh nữ tử váy trắng, lo lắng nói: “Đại sư tỷ, ngài không làm sao chứ?”

Nữ tử xinh đẹp khẽ khoát tay, lạnh lùng nói: “Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng.”

Cùng lúc, ba tên Tam Quật Quỷ cũng đến bên cạnh nam tử yêu mị, cung kính cúi đầu, chào hỏi: “Thuộc hạ gặp qua Thư Kiếm Thượng nhân.”

Nam tử kia cũng chẳng liếc nhìn bọn hắn, chr khẽ ừ một tiếng, coi như đáp trả. Tam Quật Quỷ cũng không dám có ý kiến. Thực lực chênh lệch quá lớn tạo nên phân cấp giai tầng giữa bọn hắn và đối phương. Cả ba ngoan ngoãn đứng chờ một bên đằng sau nam tử, ánh mắt hướng về sau tên kẻ địch.

Thư Kiếm Thượng nhân lúc này ánh mắt mới nhìn chằm chằm vào nữ tử xinh đẹp như thiên tiên kia, biểu lộ cực kỳ nghiêm trọng. Hắn trầm giọng nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn dung túng phản đồ của Phục Ma tông chúng ta?” Nói đến đây, hắn ngừng tạm một chút mới tiếp lời: “Thiên phú của ngươi rất kinh khủng, niên kỷ chỉ mới trên dưới một trăm đã thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân, một thế lực bình thường không thể nào nuôi dưỡng ra ngươi dạng thiên tài kinh khủng như thế này. Các ngươi vì sao muốn chống lại Phục Ma tông?”

Lời này vừa nói ra, ba tên Tam Quật Quỷ khiếp sợ không thôi. Ánh mắt của bọn hắn lăng lăng nhìn chằm chằm vào thân ảnh thanh lãnh tựa như riêng một mình nàng tại thành thiên địa riêng biệt. Một trăm tuổi, Tứ phẩm Thượng nhân. Thiên tư này, dù là dùng tiêu chuẩn của toàn bộ Minh Nguyệt giới đến xem cũng được coi là thiên tài, huống chi, đặt tại Thanh Châu, này quả thực khó mà tưởng tượng được. Mấy chục năm trước, Từ Tuyết Nguyệt lấy hai trăm tuổi thành công bước vào Tứ phẩm Thượng nhân tầng thứ đã đầy đủ kinh diễm mấy chục cái Vương triều. Vậy mà cùng nữ tử này so sánh, Từ Tuyết Nguyệt vẫn là kém quá nhiều.

Nữ tử thanh lãnh không để ý câu hỏi của đối phương. Ánh mắt của nàng lạnh lùng nhìn qua kẻ địch, môi son khẽ mở, thanh âm trong trẻo vô cùng: “Chúng ta là ai, các ngươi không cần biết. Bất quá, nếu như Phục Ma tông chỉ có các ngươi mấy kẻ người này, muốn cầm đi Liễu Yên, tốt nhất vẫn là đừng nằm mơ giữa ban ngày.”

“Hừ.” Nam tử hừ lạnh: “Mặc kệ các ngươi là ai, đối đầu với Phục Ma tông, chỉ có một đường… Chết.”

Nói rồi, hắn lấy ta một tấm bùa chú. Linh lực trong cơ thể của hắn điên cuồng rót vào. Những phù văn trên tấm bùa chú phát sáng chói mắt, sóng lih lực điên cuồng khuếch tán. Sau một lát, những phù văn ấy lập lòe, thoát ra khỏi tấm bùa chú trói buộc, trôi nổi giữa không trung rồi một cái chớp mắt, biến mất vào mà đêm bất tận.

Tĩnh lặng.

Mọi người cau mày, cảnh giác quan sát xung quanh.

Một hơi… hai hơi… ba hởi thở qua đi… Vẫn chẳng có gì xảy ra.

Trọn vẹn tới năm hơi thở, một cỗ uy áp khổng lồ, mệnh mông tưởng chừng như vô biên vô hạn đột nhiên giáng lâm xuống nơi đã từng là Thiết Mộc sơn cốc. Cỗ khí thế kinh khủng chèn ép đột ngột, ngay lập tức khiến cho sáu người nữ tử xinh đẹp run lên, sắc mặt trắng bệch. Đặc biệt là năm người chỉ có tu vi Tam phẩm hậu kỳ. Chênh lệch cảnh giới quá lớn khiến cho nội tâm bọn hắn hoảng loạn khó mà bình tĩnh.

Tại nơi xa, Trần Nguyên liếc nhìn Hiểu Mộng, biểu cảm kinh dị ở bên cạnh, cười nói: “Đây chính là thứ mà các ngươi nói, chỉ có Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân xuất hiện?”