Cầu Đạo

Chương 286: Bích Phượng Chân nhân tuyệt vọng



Gần ba canh giờ sau, Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân đuổi tới chiến trường, nơi mà Trần Nguyên và Bích Phượng Chân nhân còn đang say mê giao chiến. Vừa tới nơi, chứng kiến những gì diễn ra ngay trước mắt, dù là tâm cảnh của một vị Lục phẩm Chân quân, tu hành trên dưới hai ngàn năm của hai nàng cũng phải chịu dao động.

“Cái này… “ Khinh Vũ Chân quân sợ ngây người.

Liên Tuyết Chân quân trầm mặc không nói. Thế nhưng, biểu lộ kinh hãi hiện rõ trên gương mặt cho thấy, nội tâm của nàng giờ phút này nhấc lên sóng to gió lớn đến nhường nào.

Lấy tu vi Tứ phẩm tầng một đối chiến Ngũ phẩm Chân nhân mà không phân thắng bại. Hơn nữa, chỉ là tu vi Tứ phẩm tầng một liền bắt đầu lĩnh hội Lĩnh vực. Là các nàng điên rồi hay là các nàng đã quá già để không theo kịp xu thế hiện tại? Trong một chốc lát, hết thảy tam quan, thường thức của hai vị Chân quân bị đánh vỡ nát không còn lại chút gì.

Giờ phút này, không ngôn từ biểu đạt nào có thể diễn tả nội tâm của Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân trước sự bất thường này. Chính là hai nàng cũng chẳng biết nên nói gì hay làm gì ngoài ngây ngốc và trợn trừng mắt đứng tại đó tựa như chờ đợi ai đó hoặc thứ gì đó giúp các nàng phủ nhận điều quá bất hợp lý này.

Phút chốc choáng ngợp qua đi, hai vị Chân quân rốt cuộc cẩn thận quan sát lấy tình huống. Ánh mắt của Khinh Vũ Chân quân tập trung trên người Bích Phượng Chân nhân. Nàng cau mày, khẽ nói: “Ngũ phẩm Chân nhân của Phục Ma tông?”

Liên Tuyết Chân quân khẽ gật đầu, đáp: “Từ khí tức đến xem, kẻ này mới thành Ngũ phẩm Chân nhân không lâu. Hơn nữa, thiên phú của nàng thường thường, tại cảnh giới Ngũ phẩm chưa đi được bao xa. Ngay cả lĩnh vực cũng chưa thật sự nắm giữ.”

“Bất kể như thế nào, nàng là Ngũ phẩm Chân nhân. Là hàng thật giá thật Ngũ phẩm Chân nhân.” Khinh Vũ Chân quân nói ra. Đồng thời, bàn tay của nàng vươn vào không khí. Nàng muốn bắt lấy đối phương. Vừa vặn, Phục Ma tông cũng nằm trong đối tượng điều tra.

Chỉ là, Liên Tuyết Chân quân vội vàng ngăn lại nàng: “Chờ đã.”

“Ngươi muốn làm gì?” Khinh Vũ Chân quân cau mày.

“Cứ để cho Trần Nguyên tiểu tử kia tiếp tục đấu với nàng. Điều này có lợi không ít cho hắn.”

“Ngươi muốn mượn nàng làm đá mài dao cho hắn?”

“Ngươi chẳng phải cũng thấy, bản thân tiểu tử kia đang rơi vào trạng thái cực kỳ đặc thù. Tốc độ hắn lĩnh ngộ Lôi Đạo còn nhanh hơn cả bế quan đốn ngộ. Hơn nữa, mặc dù khó tin, nhưng lĩnh vực của hắn cũng đang hoàn thiện nhanh như tốc độ hắn lĩnh hội Lôi đạo. Nếu như ta đoán không nhầm, hẳn là lực lượng của tên Ngũ phẩm Chân nhân kia đang kích thích một cỗ sức mạnh thần bí bên trong cơ thể tiểu tử kia, để hắn nhanh chóng phát triển.”

Không thể không nói, dẫu Liên Tuyết Chân quân còn có nhiều nghi vấn đối với chuyện của Trần Nguyên và Lữ Như Yên, thế nhưng, nàng vẫn là một người trưởng bối hợp cách. Kể cả trong tình huống này, nàng vẫn ưu tiên đến lợi ích cùng cơ duyên của hắn trước tiên.

“Thế nhưng, trạng thái của hắn… “Khinh Vũ Chân quân có chút do dự. Không phải là nàng không suy nghĩ cho Trần Nguyên. Bất quá, nàng nhìn ra trạng thái của Trần Nguyên quá đặc thù. Trạng thái này giống với trạng thái ngộ đạo lắm. Mà khi ngộ đạo, tu sĩ không được phép nhận lấy quấy rầy, nếu không, nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng không phải là không có khả năng.

— QUẢNG CÁO —

Liên Tuyết Chân quân trấn an: “Có chúng ta hai cái Chân quân ở đây, tiểu tử này còn có thể xảy ra chuyện hay sao?”

Khinh Vũ Chân quân thoáng trầm ngâm trong giây lát rồi nhẹ gật đầu, đồng ý với đối phương. Hai nàng che lại khí tức của bản thân, ẩn mình bên ngoài chiến trường hơn một trăm vạn dặm, bí mật quan sát diễn biến.



Bích Phượng Chân nhân đáng thương. Cho đến lúc này, nàng vẫn không biết bản thân bị hai vị Chân quân để mắt đến. Tại trong ý nghĩ của nàng, nàng chọn nơi ẩn nấp cách Càn Nguyên thành rất xa. Ấy là đề phòng trường hợp biến cố xảy ra, dẫu cho nàng có vận dụng lực lượng của Ngũ phẩm Chân nhân xuất thủ, Ngũ phẩm Chân nhân từ tam đại thế lực trú đóng ở Càn Nguyên thành cũng không cách nào phát hiện ra. Khi đó, nàng sẽ có nhiều hơn cơ hội ứng phó, lại càng không cần cố kỵ đến sự hiện diện ba thế lực này.

Đánh chết nàng cũng không nghĩ ra, ở trong Càn Nguyên thành lại xuất hiện Lục phẩm Chân quân cấp bậc tu sĩ như thế. Loại tu sĩ này, dù là Thanh Châu Phục Ma tông nàng cũng chưa từng thấy quá, lại như thế nào nghĩ rằng có thể đụng tới ở nơi này, lại còn vừa vặn đứng về phe kẻ địch của nàng.

Mặc kệ như thế nào, cho đến giờ phút này, Bích Phượng Chân nhân vẫn chưa phát hiện ra Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân. Lấy năng lực của Ngũ phẩm Chân nhân, nàng làm sao có thể phát hiện được thủ đoạn ẩn nấp của hai vị Chân quân đã thành danh lâu năm?

Đến nỗi Trần Nguyên. Hắn hiện tại ở vào trạng thái vong ngã đặc thù. Hắn sẽ không để ý đến bất cứ điều gì ngoại trừ đối thủ của hắn và thứ sẽ công kích trực tiếp tới hắn, càng sẽ không phát hiện hai vị khách đang nhìn mình chằm chằm.

Trận chiến càng ngày càng trở nên khốc liệt.

Sau khi Bích Phượng Chân nhân phát hiện ra, dù là nàng đã thiêu đốt tinh huyết vẫn không thể làm được gì đối thủ, nàng càng trở nên điên cuồng hơn. Bởi vì nàng biết, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để nàng tự tay chính diệt tiêu diệt tên yêu nghiệt này. Qua ngày hôm nay, lấy tốc độ phát triển của hắn, nàng sẽ không còn là đối thủ của hắn nữa.

Pháp khí, phù lục công kích, pháp thuật, trận pháp… Bích Phượng Chân nhân sử dụng hết thảy mọi thủ đoạn mà nàng có. Thậm chí, nàng đã không quan tâm đến việc thiêu đốt tinh huyết trong thời gian dài để lại gánh nặng khủng khiếp lên thân thể và có thể là ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện sau này. Đã không có nhiều chỗ trống để cân nhắc đến như thế.

Thế mà, ba canh giờ qua đi, nàng vẫn không có cách nào giết được đối phương. Bích Phượng Chân nhân đã không đếm nàng có bao nhiêu lần trọng thương kẻ này. Tuy nhiên, mặc kệ hắn bị thương như thế nào, hắn vẫn có thể nhanh chóng hồi phục như chưa hề có chuyện gì xảy ra chỉ trong và hơi thở. Hắn cứ như một con quái vật đánh mãi không chết, cũng như một cỗ máy chiến đấu không biết mệt mỏi, không có cảm xúc.

Để cho nàng phát hoảng không gì bằng là gương mặt lạnh lùng vô cảm mà hắn một mực biểu hiện ra. Dường như, không có thứ gì có thể lay động được cảm xúc của hắn. Và rồi, hắn vẫn cứ mạnh lên sau mỗi một hơi thở. Mỗi cú đám hắn tung ra đều mạnh hơn cái trước, mỗi lưỡi kiếm hắn chém ra đều sắc bén hơn đường kiếm trước.

“Mẹ nó chứ, hắn là cái thứ quái thai gì.” Bích Phượng Chân nhân không nhịn được mà chửi bậy một tiếng.

— QUẢNG CÁO —

Nàng lặng yên không một tiếng động lấy ra một viên đan dược hồi phục và một viên đan dược bồi bổ bản nguyên, đưa nó lên miệng rồi cấp tốc nuốt xuống. Thiêu đốt tinh huyết là có cái giá của nó, dẫu cho bí pháp thiêu đốt tinh huyết của nàng không phải là loại bá đạo, ác liệt và chỉ tăng lên chiến lực không nhiều. Hơn nữa, nàng đã thiêu đốt liên tục ba canh giờ liền. Từ đó đến giờ, nàng đã ăn vào không biết bao nhiêu đan dược, bao quát đan dược chữa thương, đan dược hồi linh lực, đan dược bồi bổ bản nguyên, đan dược áp chế thương thế, đan dược hỗ trợ gia tốc hấp thu linh khí, đan dược gia tốc luyện hóa linh lực…

Mặc cho như vậy, nàng vẫn không làm gì được kẻ địch trước mắt. Ánh mắt của nàng lăng lăng tập trung vào phiến không gian ngự trị bởi pháp tắc lôi đình, giờ đây đã mở rộng ra chừng một trăm trượng, tràn ngập bởi cỗ lực lượng chí dương chí cương, có thể hủy diệt hết thảy.

Một trăm trượng lôi đình, đặt trong hỏa vực rộng một trăm ngàn dặm thì thật nhỏ bé, tựa như một giọt nước giữa hồ lớn vậy. Thế nhưng, chính phiến không gian nhỏ bé này, ở trong mắt Bích Phượng Chân nhân lại như một tòa pháo đài sừng sững, bất khả xâm phạm mà dẫu nàng có làm như thế nào cũng không có khả năng công phá.

Nội tâm của Bích Phượng Chân nhân sinh ra dao động thật lớn.

Vì cái gì? Vì cái gì, rõ ràng đối phương kém nàng ròng rã một cái đại cảnh giới, vì cái gì hắn còn trẻ như vậy mà nàng, đường đường một Ngũ phẩm Chân nhân, tu hành gần hai ngàn năm, sử dụng hết thảy mọi thủ đoạn lại chẳng thể làm gì được hắn?

Có lẽ, nhiều người sẽ khịt mũi coi thường loại trải nghiệm này, thế nhưng, chỉ khi người ta chân chính trải qua, người ta mới biết nó là cỡ nào cảm giác đè nén cùng áp bách. Tận mắt chứng kiến kẻ địch của mình mạnh lên, lại còn lấy chính mình làm đá mài dao để mạnh lên, trong khi bản thân chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, tuyệt vọng mà không thể làm gì, đây chắc chắn là một sự thống khổ và dày vò. Nếu Như Bích Phượng Chân nhân còn sống sót sau trận chiến này, tâm cảnh của nàng chưa chắc đã có tâm ma, tuy nhiên, gặp khó là điều chắc chắn. Có thể, nàng sẽ phải dùng thời gian thật dài, cũng có thể là không bao giờ, giải khai được đoạn tâm kết này.

Trước tạm thời không đề cập đến điều này, bởi vì Bích Phượng Chân nhân đích thực không có dư thừa ý nghĩ xa xỉ để lo lắng nhiều chuyện đến như vậy. Nàng không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện cầu viện Hắc Diện đường, mượn nhờ lực lượng của Phục Ma tông tới cứu trợ. Chỉ bất quá, cầu viện là một chuyện, nàng lại có thể hay không đạt được cứu trợ là một việc khác. Có Càn Nguyên thành trấn giữ lối vào phương này tiểu thế giới, Ngũ phẩm Chân nhân muốn đi vào, trừ khi là có thủ đoạn thông thiên, viễn siêu cấp bậc Ngũ phẩm, nếu không thì cần một cái giá cực lớn. Chính nàng đã trải qua chuyện đó.

Tất nhiên, còn một lý do càng quan trọng hơn để nàng không cách nào cầu viện. Bởi vì, nàng phát hiện, mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, nàng đã không có cách nào liên hệ với người của Phục Ma tông, bất luận là bên ngoài hay bên trong tiểu thế giới.

Nội tâm của Bích Phượng Chân nhân chìm vào đáy cốc.

Nàng tạm thời không có đi truy cứu nguyên nhân. Không có nhiều khoảng trống tâm trí đến như vậy. Lại nói, nếu có thể đánh bại kẻ địch trước mắt, hết thảy mọi chuyện đều có thể giải quyết. Chí ít, đó là suy nghĩ chân thật của nàng.

Khẽ cắn răng, Bích Phượng Chân nhân lấy ra một viên đan dược khác, loại đan dược trợ giúp tu sĩ bạo phát lực lượng lên gấp đôi trong thời gian ngắn. Đến Ngũ phẩm Chân nhân cấp bậc này, đan dược, bí pháp có thể trợ giúp gia tăng thực lực đều vô cùng hiếm hoi và quý giá. Cảnh giới càng cao, muốn tăng lên thực lực lại càng khó. Chính là Bích Phượng Chân nhân cũng không có bao nhiêu viên đan dược bạo phát thực lực loại kia.

Nàng liều mạng.



Thời gian trôi qua như thoi đưa. Trong chớp mắt, cuộc chiến giữa Trần Nguyên và Bích Phượng Chân nhân đã kéo dài trọn vẹn một ngày một đêm.

— QUẢNG CÁO —

Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân ẩn nấp tại chỗ tối quan sát toàn bộ cuộc chiến. Không thể không nói, một lần này chứng kiến Trần Nguyên sử dụng toàn bộ thực lực, cả hai nàng đều kinh hãi không thôi. Hai ngàn năm tu luyện, các nàng chưa bao giờ được chứng kiến một Tứ phẩm Thượng nhân lại có thực lực kinh khủng đến như vậy.

Giờ đây, phạm vi phiến không gian mà Lôi đình khống chế đã mở rộng ra vạn dặm. Lấy mức độ hoàn thiện mà Lôi pháp tắc tại trong khu vực này được xây dựng và liên kết, cả hai nàng nhìn ra, khoảng cách cho đến khi chúng trở thành lĩnh vực hình thức ban đầu, không, càng xa hơn một bước, xưng là Ngụy Lĩnh vực đã rất tiếp cận.

Còn bản thân Trần Nguyên, du là trải qua một ngày một đêm chiến đấu liên tục, trạng thái của hắn dường như vẫn chẳng có một chút thay đổi. Thể nội linh lực của hắn vẫn tràn đầy trong khi tinh thần lực vẫn sung mãn như lúc ban đầu.

Trái ngược lại, tình huống của Bích Phượng Chân nhân chẳng tốt đẹp một chút nào. Dáng vẻ của nàng chật vật vô cùng. Mái tóc rối loạn, bay tả tơi. Trên cơ thể nàng xuất hiện không ít vết thương. Váy áo của nàng rách tả tơi, để lộ ra những mảng da thịt lớn, trắng như tuyết, yêu diễm và có một vẻ quyến rũ lạ thường. Chỉ đáng tiếc, chúng bị ẩn nấp bên trong hỏa vực vô tận. Ngoại trừ hai vị Chân quân và kẻ địch đang chiến đấu với nàng, chẳng ai có diễm phúc được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này.

Bích Phượng Chân nhân cũng chẳng để ý nhiều được đến như vậy. Thể nội linh lực của nàng hiện giờ đã rỗng tuếch. Tinh thần lực của nàng sắp khô kiệt, khiến cho nàng mỗi khi điều khiển một kiện pháp khí đều cảm thấy nhói đau chỗ giữa trán. Còn thể lực của nàng đã bị vắt kiệt đến giọt cuối cùng, khiến cho nàng di chuyển mỗi một đầu ngón tay đều cảm thấy mệt mỏi. Liên tục sử dụng bí pháp không ngừng không phải là không có cái giá của nó.

Có thể nói, Bích Phương Chân nhân còn có thể đứng vững đến giờ phút này hoàn toàn là nhờ vào đan dược không ngừng chèo chống hỗ trợ. Bất quá, nàng cũng rõ ràng, nội tình và căn cơ của nàng đã chịu thương tổn nặng nề. Sau ngày hôm nay, nếu như nàng không kịp thời chữa trị đúng cách, đừng nói là tu vi chậm trễ không thể nào tiến thêm một bước, cảnh giới của nàng thậm chí có thể bị ngã xuống.

Đúng lúc này, Trần Nguyên sinh ra biến động. Khí tức trên thân hắn đột ngột tăng vọt. Linh khí từ môi trường xung quanh hướng thẳng về phía hắn mà hội tụ đến cứ như thể một cỗ lực lượng vô hình mà khổng lồ cưỡng ép mang hết thảy linh khí dồn nén cho hắn. Một cái nháy mắt, trong bán kính mấy triệu dặm, linh khí bị rút sạch sẽ, không còn lại một tia.

Thậm chí, ở cách đó mười mấy vạn dặm, bọn người Liễu Yên hoảng sợ nhận ra, linh lực trong cơ thể các nàng đang bị mạnh mẽ rút ra, mặc cho các nàng làm như thế nào cũng không thể ngăn cản. May mắn, tại thời khắc mấu chốt, lực lượng của Nguyệt Nhi tỏa ra, che chắn cho các nàng, ổn định lại cỗ linh lực sắp bị rút ra khỏi thân thể các nàng.

Cùng với sự dị biến của linh khí, phiến không gian lôi đình xung quanh Trần Nguyên bất chợt tăng mạnh phạm vi. Nguyên bản, nó chỉ rộng chừng vạn dặm thì giờ phút này đã nở rộ ra ba vạn dặm có thừa. Không chỉ như thế, lôi pháp tắc trong khu vực này càng trở nên rõ ràng và hoàn thiện chưa từng có, liên kết càng trở nên chặt chẽ hơn bao giờ hết. Nếu như chỉ tính riêng về cường độ sức mạnh, lôi đình trong phiến không gian này đã không hề yếu hơn so với lửa trong Bất Tử Hỏa vực bao quanh lấy nó, thậm chí, lực lượng lôi đinh càng ẩn ẩn có xu thế tập trung và ngưng thực hơn. Chúng đã bắt đầu đảo ngược tình thế ban đầu và quay sang xâm lấn ngược trở lại hỏa lĩnh vực. Thanh thế của Lôi đình to lớn không thể cản.

Hỏa lĩnh vực thua tan tác, bại lui không ngừng.

Ánh mắt của Bích Phượng Chân nhân lóe qua vẻ tuyệt vọng.

Ẩn nấp tại nơi sâu, Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân ánh mắt đọng lại. Không hẹn trước, hai nàng đồng thời nói ra: “Hắn… đột phá.”