Cầu Đạo

Chương 337: Giao phong



Tùy tùng của Đông Liên tiểu thư mang vào một thiếu nữ xa lạ ngay lập tức khiến cho Trần Nguyên cùng Thanh Uyển chú ý. Nữ tử này không có bao nhiêu đặc biệt. Từ hơi thở cùng cường độ thể nội linh lực tới xem, thực lực của nàng ước chừng chỉ có Nhị phẩm tầng năm. Niên kỷ của nàng cũng không lớn, tuyệt đối không đến ba mươi. Dung mạo của nàng khá xinh đẹp, bất quá, nhan sắc thông thường của nữ tu vốn là mỹ miều, cho nên, nàng cũng không tính là nổi bật.

"Nàng chính là một Diễn Thế giả mà người của ta bắt được hai ngày trước đây." Đông Liên tiểu thư không nhanh không chậm giải thích: "Người của ta đã heo dõi nàng non nửa tháng. Mãi cho đến hai ngày trước mới có cơ hội ra tay ngoài rìa Ngọc Lâm sơn mạch. Nếu như ta đoán không nhầm, nhiệm vụ của nàng hẳn là vận chuyển vật tư, tiếp ứng cho Diễn Thế giả bên trong Ngọc Lâm sơn mạch này."

Nghe nói như thế, bọn người Trần Nguyên ngạc nhiên, một lần nữa nhìn kỹ nữ tử bị khiêng vào.

"Đích thực là không nhìn ra điều gì đặc thù." Trần Nguyên lẩm bẩm.

Ngoại trừ việc lấy niên kỷ nhẹ nhàng của nàng, tại trước ba mươi tuổi mà đã có thể đạt tới thực lực bực này, đặt tại Vân giới cũng coi như là đệ tử thế hệ trẻ tuổi xuất chúng, ngoài ra chẳng còn gì quá nổi bật. Nói thế nào đây? Khí tức không quá đặc thù, bình thản công chính, công pháp có lẽ không kinh thế tuyệt diễm. Khí tức, đặc điểm nhận dạng cũng không đặc thù, nhìn qua thì không có gì khác biệt với một tu sĩ bản thô Vân giới thông thường.

Đây là những kết luận cơ bản mà Trần Nguyên có thể nói ra trước mắt.

"Nàng bị làm sao vậy?" Thanh Uyển chỉ vào nữ tử, hỏi thăm Đông Liên tiểu thư.

"Nàng bị ngươi của ta đánh ngất, phong bế thể nội linh lực, khóa chặt thần hồn. Nếu như không có người của chúng ta sử dụng thủ pháp khai mở, nàng sẽ vĩnh viễn lâm vào trong mê man như vậy." Đông Liên tiểu thư giải thích ngắn gọn.

Trần Nguyên nhẹ gật đầu, tỏ ra đã hiểu. Nói cách khác, trạng thái của nữ tử này hiện giờ, ngoài trừ linh lực, cùng nhục thể bị phong ấn, chính là thần hồn cũng bị khóa, bản thân giống như người thực vật.

Hắn hỏi: "Đối phương thực sự là tu sĩ vực ngoại? Nhìn qua thỉ ta không phát hiện bất kỳ dấu vết lạ thường nào sử dụng trên người nàng. Nàng giống như là sinh linh của giới này vậy."

"Nàng là tu sĩ vực ngoại, không phải sinh linh bản thổ." Đông Liên tiểu thư khẳng định chắc chắn: "Chỉ là, thủ đoạn che giấu của nàng giấu tại chỗ sâu nơi Thần hồn. Hơn nữa, thủ đoạn này cũng không phải là nàng có thể thi triển. Hẳn là Diễn Thế tháp phía sau làm ra cho tất cả người của bọn hắn đi vào Vân giới."

Trần Nguyên hiểu ra. Bàn tay hắn vươn tới, chạm vào giữa chán của thiếu nữ yên bình nằm trên đất. Da thịt nàng trắng mịn, hơi ấm vẫn còn. Thiếu nữ chỉ tựa như là vừa mới thiếp đi mà thôi.

Tất nhiên, đây không phải là điều hắn để ý. Thứ hắn muốn là dò xét thần hồn của đối phương, bóc ra thủ đoạn ngụy trang mà Diễn Thế tháp sử dụng lên người nàng.

Đông Liên tiểu thư có ý ngăn lại. Nàng nhàn nhạt nói: "Nếu như ta là Trần công tử, ta sẽ không liều lĩnh làm như vậy."

Trần Nguyên không có ý dừng lại. Thanh Uyển cũng có chút lo lắng. Nàng băn khoăn nói: "Trần công tử..."

Bất quá, lời chưa dứt, Trần Nguyên đã đánh gãy nàng: "Thanh Uyển cô nương yên tâm. Bản thân ta có nắm chắc." Đồng thời, hắn ném cho nàng một cái ánh mắt yên tâm, trấn an nàng.

Thanh Uyển nhẹ gật đầu, tin tưởng hắn, lại không nói thêm gì nữa. Chỉ có đôi mắt là một mực tập trung trên người hắn, tinh thần căng lên. Chỉ cần phát hiện hắn có điều gì bất thường, nàng sẽ trực tiếp vận dụng thủ đoạn, kéo hắn ra khỏi nguy hiểm.

Đông Liên tiểu thư lại không tiếp tục ngăn cản.

Trần Nguyên đều chỉnh lại trạng thái. Thần thức của hắn, dưới sự bảo hộ của thể nội linh lực, chậm rãi thoát ra dưới đầu ngón tay, tiến qua mi tâm, thâm nhập vào thần hồn của nữ tử. Chẳng mấy chốc, thần thức thức của hắn xuyên qua tầng da thịt bên ngoài, vượt ngoa rào cản, dễ dàng đi vào thể nội của đối phương, tiếp xúc đến thần hồn.

"Quy tắc bảo vệ thật mạnh." Gần như ngay sau đó, Trần Nguyên giật mình hô.

Hắn nhìn ra, bao bọc lấy bên ngoài thần hồn đối phương là một lớp quy tắc rất đặc thù, rất xa lạ nhưng cũng cực kỳ hoàn thiện và huyền diệu. Lớp quy tắc này tựa như một tấm áo ngụy trang, bao trùm lên thần hồn nữ tử, khiến cho thần hồn nữ tử có thể biến tấu, có thể điều chỉnh lại có thể bắt trước khí tức, của đối tượng mà nàng nhắm đến.

"Bất quá, quy tắc này dường như không bảo hộ thần hồn của nàng." Trần Nguyên lẩm bẩm nghĩ đến.

Biết như vậy, hắn có ý định vượt qua lớp quy tắc bề ngoài, mạnh mẽ đi thêm một bước, đọc thông tin ký ức bên trong thần hồn. Hành động này, kỳ thực cùng sưu hồn thì không khác biệt là mấy. Chỉ là, việc làm của Trần Nguyên ôn hòa hơn, không tạo thành thương tổn lên thần hồn, đồng thời, thông tin đọc được cũng sẽ có thiếu sót.

Chỉ là, hắn không có nghĩ tới, hành động của hắn tựa như kích thích đến lớp quy tắc bao quanh thần hồn thiếu nữ. Gần như ngay lập tức, các quy tắc chuyển động, tựa như một chương trình máy tính lập trình sẵn, hình thành lên một loại công kích tinh thần tấn công kẻ xâm nhập. Công kích rất mãnh liệt, cũng rất khủng bố, tựa như một trận đại hồng thủy, thế không thể đỡ, điên cuồng càn quét kẻ thù. Không chỉ có thế, tốc độ của nó nhanh đến khó tin, so với các đòn tấn công vật lý thông thường phải nhanh hơn quá nhiều.

Trần Nguyên gần như không có cơ hội phản ứng.

Ngay khi hắn ý thức được chuyện gì xảy ra, cỗ sức mạnh tinh thần khổng lồ kia đã thông qua thần thức của hắn, tràn vào trong thức hải, điên cuồng tàn phá thần hồn của hắn.

Trần Nguyên chỉ cảm thấy một cỗ đau nhói ở trong đầu. Rất đau. Hắn đau đến không muốn sống. Đau đớn đến khó mà hình dung, tựa như linh hồn bị xé nát thành hàng tỷ mảnh nhỏ, kéo dãn đến vô tận trong thời gian dài vô cùng. Cơn đau khủng khiếp khiến hắn choáng váng, hai mắt tối sầm, cả người lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Thậm chí, chẳng những thần hồn của hắn điên đảo mà ngay cả khí tức cũng hỗn loạn tưng bừng.

Tuy nhiên, chuyện còn chưa dừng ở đây.

Cỗ sức mạnh tinh thần kinh khủng kia còn thông qua hành lang ý thức của hắn, vượt qua Huyết Phân Thân, vắt ngang qua vô tận khoảng cách, tấn công trực tiếp vào bản tôn.

...

Nam Hoàng vực, Thái Linh học viện, Thần Luyện phong,

Bản tôn của Trần Nguyên vốn đang tĩnh tọa, chậm rãi cảm ngộ Minh Kinh, bỗng nhiên, mắt mở lớn. Tín hiệu có công kích đến từ phân thân gần như đồng thời đến cùng lúc với cỗ sức mạnh tinh thần kinh khủng tấn công hắn từ Vân giới.

"Hừ."

Hắn lạnh giọng hừ. Từ trên thân thể, một cỗ sức mạnh khủng bố tuyệt luân, vượt xa giới hạn chứa đựng của Vân giới đột nhiên dần trào, hướng thẳng cố sức mạnh tinh thần kia đánh tới.

OANH.

Một rung động trầm đục vang lên. Không phải là âm thanh tạo nên từ không khí dao động thông thường mà một dạng sóng tinh thần khuếch tán sau vụ va chạm lan tỏa ra bốn phía, khuếch đại đi tám hướng, chỉ trong chớp mắt đã lan tỏa mấy chục tỷ dặm, bao trùm lên toàn bộ Nam Hoàng vực.

Có lẽ, bởi vì bản tôn của Trần Nguyên mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng, cũng có lẽ, bởi vì cố sức mạnh tinh thần kia hao mòn quá nhiều do vượt ngang hành lang ý thức nối liền hai phương thế giới khác biệt, cũng có lẽ nguyên nhân đến từ cả hai, lực lượng của Trần Nguyên dễ dàng đánh tan cố xung kích tinh thần kia.

Bất quá, Trần Nguyên chưa hạ xuống cảnh giác. Hắn một mặt nghiêm túc, mang theo đề phong dò xét bốn phía. Bất kỳ một ai, đang khi tu luyện liền đột nhiên bị tấn công đều sẽ chẳng thể nào vui vẻ.

Hơn nữa, cường độ công kích kia nào có yếu?

Chỉ là dư âm từ sóng tinh thần đều có thể bao trùm lên phạm vi khổng lồ, ngang dọc mỗi chiều gần trăm tỷ dặm, che đậy toàn bộ Nam Hoàng vực. Thứ này đã vượt xa quá nhiều so với cấp độ của Lục phẩm Chân quân. Trần Nguyên không thể không đề phòng.

Mãi cho đến mười mấy hơi thở sau, đến khi không phát hiện ra điều bất thường nào nữa, hắn mới yên tâm lại. Đồng thời, hắn bắt đầu tìm kiếm căn nguyên của công kích tinh thần kia.

Rất nhanh, đồng bộ hóa ý thức đưa hắn đến phân thân đã đặt chân tới Vân giới, giúp hắn hiểu ra đầu đuôi sự tình.

Cũng bởi vậy, hắn nhẹ nhàng thở ra. Đòn tập kích tinh thần bất ngờ kia sẽ không còn đến nữa, miễn là hắn không liều lĩnh làm điều ngu ngốc như trước.

Đồng thời, chuyện này cũng gióng lên một hồi chuông cảnh báo với Trần Nguyên. Không phải hắn một mực bế quan khổ tu tại Thái Linh học viện là sẽ an toàn. Bên ngoài kia có hàng ngàn, hàng vạn thủ đoạn cách không tấn công hắn từ xa, có lẽ thông qua hành lang ý thức, có lẽ thông qua nhân quả, cũng có lẽ thông qua phương thức nào đó mà hắn còn chưa biết. Hơn nữa, loại tồn tại có thể đả thương đến hắn, thậm chí là xóa bỏ đi hắn, hắn không phải là chưa từng tiếp xúc qua.

Không nói đâu xa, hắn khẳng định, Tà Thần là có năng lực này, bất quá, đó chí ít phải là phân thân hay một bộ phận hoàn chỉnh hơn của nó mà không phải chỉ là một sợi ý chí như thứ hắn từng bắt gặp.

"Xem ra, sau này phải làm việc thận trọng hơn một chút." Trần Nguyên nghĩ thầm rồi một lần nữa đắm chìm vào cảm ngộ Minh Kinh.

Hiện tại, cảnh giới của hắn đã là Cảnh giới Thứ Năm Đệ Nhị trọng sơ kỳ. Đoán chừng, qua mấy năm nữa, hoàn tất cảm ngộ Minh Kinh và Kinh Xuân thu, hắn có thể đạt tới Đệ Nhị trọng hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong. Con đường tu hành của hắn lại tiến thêm một bước dài.

...

Thời điểm ngay sau khi Trần Nguyên đánh tan công kích tinh thần, vô số ánh mắt cổ lão trên Nam Hoàng vực, thậm chí là cả các vực khác, đều mở ra.

"Lực lượng tinh thần thật mạnh mẽ."

"Tu vi tinh thần chí ít phải đạt tới Thất phẩm tầng sáu trở lên."

"Tinh thần giao phong này thật ác liệt. Không biết là vị đạo hữu nào ra tay?"

...

Những lời cảm thán như có như không, nhẹ nhàng tựa làn gió truyền ra ngoài. Cũng chỉ đến bọn hắn cấp bậc này tu vi mới có thể cảm nhận được lực lượng tinh thần dao động vừa rồi. Lục phẩm Chân quân không cảm giác thấy.

Ở thời đại này, Ngũ phẩm Phẩm Chân nhân đã là lực lượng đỉnh tiêm tham dư tranh đấu, Lục phẩm Chân quân cực kỳ ít xuất hiện trước mặt thiên hạ, mà đến Thất phẩm Tôn giả đã là truyền thuyết biệt tích từ hàng vạn năm.

Bây giờ, tại Nam Hoàng vực đột nhiên xuất hiện lực lượng của Thất phẩm Tôn giả giao phong, dù chỉ là trên tinh thần, cũng là điều khiến cho những nhân vật cấp bậc này cực kỳ chấn động, kinh hãi.

Vô số ánh mắt cùng thần niệm vội vàng chiếu ra bốn phương tám hướng, tìm kiếm nguồn gốc của cỗ lực lượng tinh thần dao động khổng lồ kia.

Đáng tiếc, bọn hắn đã định trước là phí công vô ích một hồi.

Năng lượng dao động tinh thần đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Khi những ánh mắt cổ lão bắt đầu cẩn thận dò xét thì các đợt sóng năng lượng đã mấy lần khuếch tán, phản hồi, giao thoa lẫn nhau. Sự hỗn loạn đã chiếm lĩnh phiến không gian phía trên Nam Hoàng vực khiến người ta chẳng thể nào tìm kiếm ra đầu mối.

...

Nơi sâu của Thái Linh học viện, viện trưởng đang trầm tư, ánh mắt hướng lên bầu trời, gương mặt toát ra vẻ lo lắng. Đứng tai bên cạnh hắn, Thất Các lão có chút đồng tình, lại có chút ưu sầu nhìn ngắm phu quân của nàng.

Sau một hồi, Thất Các lão mới lên tiếng: "Phu quân, tìm được sao?"

Viện trưởng xoay người, đưa ánh mắt trở lại thê tử của mình, nhẹ lắc đầu, đáp; "Đã muộn, không tìm ra."

"Thế nhưng có nhận biết là vị đạo hữu nào ra tay?"

"Không có. Lực lượng tương đối xa lạ. Có thể là một vị đạo hữu trước đây ẩn thế không ra."

Dừng tạm một chút, hắn lại nói: "Lát nữa, ta sẽ phái người đi điều tra nguồn gốc sự năng lượng tinh thần dao động này. Tu vi của đối phương chí ít phải đạt tới Thất phẩm tầng sáu, không, thậm chí là Thất phẩm hậu kỳ hoặc càng cao hơn. Loại tình huống này, Thái Linh học viện không thể nằm ngơ."

Thất Các lão nghe vậy, chưa hề phản đối. Qua một lát, nàng mới thở dài: "Ai, thời đại này... vốn đã nhiễu loạn, khí vận đột nhiên dâng trào, loại gì yêu ma quỷ quái cũng có thể xuất hiện. Chỉ hy vọng, Thái Linh học viện có thể yên bình vượt qua kiếp nạn này đi."

Viện trưởng trấn an: "Thái Linh học viện tích lũy vô số năm, nội tình sâu dày, có sóng gió gì mà chưa từng trải qua? Huống chí, Thái Linh học viện nơi sâu còn có không ít lão tổ bế quan đâu. Chỉ là một tràng hạo kiếp, chỉ là một thời đại còn chưa đủ để rung chuyển được chúng ta."

"Chỉ hy vọng là thế đi."

Viện trưởng gặp phu nhân của mình còn chưa bị thuyết phục, không khỏi mở miệng: "Phu nhân thế nhưng là đừng quên, học viện còn có chỗ dựa tại Thượng giới. Nếu như tình thế thật sự đến chỗ không ổn, chúng ta không phải là không có đường lùi."

Lúc này, Thất Các lão mới thoáng yên tâm. Nàng nói: "Chỉ hy vọng, chúng ta không phải sử dụng đến đường lùi kia đi."

Viện trưởng không đáp. Hắn trầm ngâm trong giây lát rồi đột nhiên hỏi: "Phu nhân, chuyện kia chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Đã gần xong, chỉ còn kém một chút nữa, đoán chừng không đến ba mươi năm thì có thể hoàn thành. Bất quá, giai đoạn này chúng ta có thiếu một chút nhân lực. Ta cần thêm ba đến năm vị Lục phẩm Chân quân, phải là Lục phẩm Chân quân trung kỳ trở lên hỗ trợ mới có thể thuận lợi hoàn thành."

"Tốt." Viện trưởng đáp: "Chốc lát, nàng tìm mấy vị phong chủ thử xem. Nếu như có thể hoàn thành trong mười đến hai mươi năm thì càng tốt hơn. Sớm một bước, chúng ta càng có nhiều cơ hội tránh được chiến tranh. Chung quy, học sinh học viện không phải là đệ tử Tông môn, càng không phải là binh lính của Vương triều. Không cần để những tiểu tử, nha đầu này bán mạng không cần thiết."

"Ta sẽ cố gắng hết sức hoàn thiện trong hai mươi năm." Thất Các lão chắc nịch đáp lại.

Nói rồi, nàng có ý định rời đi ngay hoàn thành côn việc. Thân là một thành viên các lão, nàng luôn luôn bận rộn, bận đến mức, dành ra thời gian riêng để đứng cạnh phu quân như hiện tại cũng là một điều xa xỉ vô cùng.

Bất quá, viện trưởng vội gọi nàng lại. Hắn ôn nhu cười với thê tử của hắn, nhẹ giọng nhắc nhở: "Phu nhân cũng đừng quên chăm sóc bản thân. Công việc quan trọng, bản thân lại càng quan trọng hơn."

Nói rồi, hắn thuận thế ôm thê tử vào trong lòng, dịu dàng vuốt ve lên mái tóc đen, dày, dài đến ngang hông của nàng.

Đã bao lâu rồi, phu thê bọn hắn không có gần gũi như vậy?

Chỉ là, giây phút ấm áp này cũng chẳng kéo dài được lâu trước khi hàng núi công việc kéo bọn hắn trở lại thực tại.