Cầu Đạo

Chương 93: Khảo thí kết thúc



Thời gian tiếp tục trôi qua. Khảo thí Thái Linh học viện nội viện vẫn tiếp tục không hề dừng lại. Chớp nhoáng một cái, ba canh giờ đi qua. Gần tám trăm tên tân sinh tham gia thí luyện, mấy trăm vị giám khảo cùng hàng vạn học sinh quan sát đều chưa từng rời đi hiện trường.

Thái Linh học viện mười năm mới tổ chức chiêu sinh một lần, tương ứng mười năm mới có cơ hội cho các thiếu niên, thiếu nữ thiên tài tỏa sáng, trổ hết tài năm tranh đến một xuất vé tham dự nội viện. Cơ hội hiếm có như vậy, không nhiều người nguyện ý bỏ qua một lần chiêm ngưỡng phong thái của những kẻ được xưng là thiên kiêu, lại cũng là dịp hiếm có học hỏi lẫn nhau.

Lại nói, Nhị Phẩm tu sĩ, thể nội linh lực hùng hậu, cho dù nhiều ngày không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, tình thần cùng thể lực vẫn luôn tràn đầy.

Gần tám trăm tên tân sinh tinh anh nhất Tô Châu Thái Linh học viện, Trần Nguyên nhìn ra, số lượng người bước vào Tam phẩm Đại tu sĩ không có đến trăm người, còn lại đều là Nhị phẩm hậu kỳ. Đến nỗi Nhị phẩm tầng năm như Dịch Phong, quả thật là ngoại lệ trong ngoại lệ.

Điều này không kỳ lạ. Thái Linh học viện chiêu sinh giới hạn độ tuổi tại bốn mươi trở xuống. Có thể tại trước bốn mươi tuổi trở thành Tam phẩm Đại tu sĩ, ở đâu không phải là nhân tài kiệt xuất, kẻ nào không phải là trăm vạn người khó chọn ra một? Trước ba mươi tuổi trở tu vi bước ào Tam phẩm đã hiếm lại càng thêm hiếm, cơ hồ là thiên tài trong thiên tài, danh vọng chấn độn một phương, cả Tô Châu mỗi một thế hệ đều không tìm ra đến năm đầu ngón tay.

Đến nỗi trước hai mươi tuổi bước vào Tam phẩm? Ngoại trừ Trần Nguyên, những người ở đây nghe cũng chưa từng nghe thấy. Sự xuất hiện của hắn làm cho ngay cả các đạo sư của học viện chấn kinh thật lâu.

Bất quá, làm cho người ta cảm thấy đặc sắc nhất lại không phải là những Tam phẩm đại tu sĩ thiên tài ấy. Trong mắt bọn hắn, Tam phẩm đánh bại Tam phẩm không có gì lạ lẫm. Thế nhưng, lấy Nhị phẩm tu vi, nghịch chiến Tam phẩm, thậm chí còn chiến thắng càng làm cho người quan chiến kĩnh hãi không thôi. Mà Đại Khí Vận giả, Thượng Quan Hà Dung, làm được điều ấy tựa như một điều hiển nhiên một dạng.

Trần Nguyên yên lặng quan sát hình ảnh nữ tử yểu điệu bay múa giữa chiến trường được chiếu trực tiếp trên không trung, trong lòng thầm cảm thán, không hổ là Đại Khí Vận giả, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, thực lực hơn xa so với tu sĩ đồng trang lứa.

Cũng trong một lần thí luyện này, Thượng Quan Hà Dung buông bỏ ngụy trang, lộ ra tu vi Nhị phẩm tầng tám, sau lại vận dụng thủ đoạn kinh khủng, một đường đánh xuyên đến tầng một trăm, đánh bại ngay cả Tam giai hung thú, làm cho bao nhiêu người kinh hãi.Tuy nhiên, Trần Nguyên cũng có thể khẳng định, nàng vẫn còn giữ lại một tay, thực lực vẫn chưa dùng hết toàn bộ.

Để cho hắn khó hiểu là, kỹ năng đấu pháp, kinh nghiệm thực chiến của nữ nhân này nhiều đến đáng sợ. Không, nên nói là không hợp thói thường. Loại kinh nghiệm chiến đấu tựa như bản năng ăn sâu vào đến tận xương tủy này, tuyệt đối không thể là một thiếu nữ đôi mươi có thể nắm giữ. Chỉ e, tại những tu sĩ cuồng chiến, hiếu sát, trải qua hàng trăm năm chiến đấu không ngừng mới có thể đúc kết ra tới.

Nàng đã sống bao nhiêu năm trên đời? Pháp khí kiểm nghiệm của Thái Linh học viện không nên hư hỏng đi, Khởi Nguyên Nhãn của hắn cũng không đến nỗi nhìn lầm đi.

Thanh La nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Hà Dung không chớp mắt, tận sâu trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc cùng nồng đậm kiêng kỵ. Nữ tử này, dù tu vi chỉ là Nhị phẩm tầng tám, thế nhưng thực lực đã không thua với nàng Tam phẩm tầng một. Luận linh lực, đối phương có lẽ thua xa nàng. Nhưng từ xưa đến nay, đấu pháp đâu chỉ là so bì ai sở hữu linh lực dồi dào hơn. Thay vào đó, kết quả đấu pháp lại càng nhiều phụ thuộc kinh nghiệm, kỹ năng, pháp thuật, chiến thuật,... Mà những thứ này, Thanh La tự nhận không thể sánh kịp đối phương.

Càng nghĩ, Thanh La lại càng vững chắc quyết tâm muốn lôi kéo nữ tử này về dưới trướng công tử. Một tài năng như thế, nếu không thể sử dụng thì quá uổng phí.

Trái ngược với Thanh La, nam tử bên cạnh nàng nhìn qua Thượng Quan Hà Dung, trong đầu tràn đầy kiêng kỵ. Từ đầu đến cuối, hắn tuyệt không có ý nghĩ thu phục qua đối phương. Đối mặt với nữ nhân này, nhìn vào ánh mắt của nàng, hắn có cảm giác tựa như đối mặt với những lão quái vật sống hàng nghìn, hàng vạn năm. Hắn dù có tự tin đi nữa, hắn cũng không cho rằng hắn có thể khống chế dạng này quái vật.

Hắn là tuổi trẻ thiên kiêu, hắn tiềm năng vô hạn, điều này là thật. Hắn cũng không e ngại áp chế cái gọi là tuổi trẻ thiên kiêu khác, phô bày ra thực lực kinh khủng, tin phục những thiên kiêu kiệt ngạo bất tuần kia, để đối phương phụng mệnh cho hắn. Nhưng chỉ thế thôi. Đối mặt với những lão quái vật bất tử, hắn chung quy quá trẻ, thiếu thốn nội tình quá nhiều. Mà từ trên người nữ tử trẻ tuổi kia, hắn ngửi ra mùi của những tồn tại cả lão ấy.

‘Tồn tại như thế, có thể giao hảo thì giao hảo, nếu không thể thì không nên cưỡng cầu. Tuyệt không nên đắc tội.’ Đây là ý nghĩ chân thực trong đầu nam tử.

Một kẻ khác chấn kinh không thôi là Đại Khí Vận giả Dịch Phong. Hắn thật không nghĩ rằng, nữ tử trước đây không lâu đánh bất phân thắng bại với hắn lại sở hữu thủ đoạn kinh khủng đến như vậy. Hơn nữa, đối phương ẩn giấu tu vi xa so với hắn tưởng tượng nhiều hơn. Hắn cho rằng, bản thân hắn đã giấu đủ sâu, nào ngờ nữ nhân này còn ẩn tàng sâu hơn.

‘Bất quá, ta dù không thắng được nàng, nhưng nàng cũng chưa chắc phá được phòng ngự của ta. Nếu thật buông tay mà đánh, thắng thua về tay ai cũng chưa nhất định…’ Dịch Phong vừa quan chiến vừa tự thuyết phục bản thân.

Đồng thời, hắn cũng không ý thức được, ánh mắt của hắn nhìn về phía nàng mang theo một tia mê ly. Dung nhan của nàng, thiên phú của nàng, thực lực của nàng, nữ tử như thế…

Khảo thí tiếp tục diễn ra. Thanh La cũng đăng tràng. Chỉ lấy Tam phẩm tầng một tu vi, nàng nhẹ nhõm một đường quét ngang đến tầng thứ tám mươi. Con đường phía sau đó thì khó khăn hơn nhiều. Nàng vận dụng thủ đoạn, vận dụng đan dược, pháp khí, phù lục, vất vả đánh đến tầng thứ một trăm. So với Thượng Quan Hà Dung thiên về kỹ thuật, kinh nghiệm chiến đấu thì Thanh La đơn thuần là lấy thế đè người. Trước tám mươi tầng, nàng dựa vào tu vi cùng linh lực nghiền ép, sau tám mươi tầng, nàng đơn giản lấy ngoại vật trợ giúp.

Lại sau một lượt khảo thí, đến lượt nam tử tu vi Tam phẩm tầng ba xông tháp. Cho đến tận đây, Trần Nguyên rốt cuộc biết, hắn tên thật là Công Tôn Hoằng.

Tu vi Tam phẩm tầng ba, không thể nghi ngờ, ngoại trừ Trần Nguyên ra, hắn chính là người sở hữu tu vi tối cao tại Tô Châu Thái Linh học viện chiêu sinh lần này, có lẽ cũng là cao nhất trong đám tân sinh mấy trăm năm qua của Tô Châu.

Trước ba mươi tuổi bước vào Tam phẩm tầng ba, đây là thiên tư kinh khủng bực nào? Bởi vậy, sự xuất hiện của hắn đưa đến rất nhiều người chú ý, ngay cả hai vị Ngũ phẩm Chân nhân chủ khảo cũng lên tinh thần. Người này, tại hai vòng khảo thí trước đó đều là biểu hiện sáng chói nhất, không ai bì kịp.

Quả nhiên, Công Tôn Hoằng không để cho người ta thất vọng. Tu vi Tam phẩm tầng ba, chỉ dựa vào đó, hắn có thể một đường quét ngàng vô địch. Hắn làm việc không cao điệu, nhưng lại càng không tận lực điệu thập, thực lực có bao nhiêu, chính là như thế đánh ra, mang cho người ta cảm giác choáng ngợp để rồi cẩn thận suy nghĩ lại liền không có như thế ngoài ý muốn.

Công Tôn Hoằng đánh đến tầng thứ một trăm hai mươi mới bắt đầu lộ ra chút khó khăn. Thực lực của hắn thực sự chí ít đã là Tam phẩm tầng bốn, thậm chí tầng năm. Tất nhiên, đây là hắn hiển lộ ra cho người ngoài mà thôi. Tại Trần Nguyên xem ra, đối phương ẩn tàng chỉ e so với hai vị Đại Khí Vận giả còn sâu. Nếu vận dụng toàn bộ thủ đoạn, Công Tôn Hoằng thậm chí có sức đang ngang tay với Tam phẩm tầng bảy, tầng tám Đại tu sĩ chưa biết chừng.

Lại qua đi hai canh giờ, mặt trời đã sắp xuống núi, rốt cuộc đến phiên Trần Nguyên cùng sáu mươi hai danh tân sinh khác bước vào cửa thí luyện. Tại sau một tiếng thông báo không cảm tình vọng xuống từ trên chín tầng mây, cỗ lực nhu hòa trống rỗng xuất hiện, nhẹ nhàng nâng đỡ sáu mươi ba vị tân sinh cuối cùng, đưa bọn hắn đến trước cửa tháp thí luyện.

“Vào đi.” Thanh âm già nua vọng bên tai bọn người Trần Nguyên.

Không có một ai chần chờ. Bọn hắn đều đã quan sát mòn mỏi mấy canh giờ, đều biết tiếp sau đó là chuyện gì xảy ra. Chẳng có gì phải e ngại cả. Trong lòng bọn hắn chỉ tràn ngập kích động cùng chiến ý.

Trần Nguyện vươn tay, đẩy ra một cánh cửa. Tại hắn bước chân vào một khắc này, khung cảnh xung quanh thoáng chốc thay đổi. Đầu hắn có chút không thích nghi vì sự biến đổi đột ngột. Bất quá, cái khó chịu ấy chỉ kéo dài chưa đầy một phần mười chớp mắt liền biến mất.

“Nội bộ tự thành không gian?” Trần Nguyên khẽ thì thầm, ánh mắt đảo qua khu vực boinhf nguyên rộng lớn trải dài đến tận chân trời.

Hắn không có gì lo lắng. Đây chỉ là một loại địa hình thí luyện mà thôi. Trước đó hắn cũng thấy qua khi các tân sinh khác tham gia. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hung thú, quỷ vật, yêu ma, hay bất cứ đối thủ nào hắn phải gặp sẽ xuất hiện ngay sau đó không lâu, tựa như một cuộc tập kích chân thật ngoài hoang dã vậy.

Phải, bất cứ thứ gì cũng có thể tấn công hắn. Chỉ trừ con người. Trần Nguyên không rõ lý do là vi sao học viện phải làm như vậy. Các đạo sư là cố ý tôi luyện kỹ năng chiến đấu của tân sinh nhằm vào đối thủ phi nhân loại?

Trần Nguyên không rõ. Hắn cũng không cảm thấy phải đi tìm hiểu cặn kẽ chi tiết nhiều như vậy. Tại trước mắt mà nói, vượt qua vòng khảo thí này mới là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của hắn.

Bước vào Thí Luyện tháp chưa đầy năm hơi thở, đối thủ của Trần Nguyên xuất hiện. Là một con Dã Trư, thực lực chỉ là Nhất giai. Con Dã Trư này cao đến gần hai trượng, thân dài ba trượng, trọng lượng e rằng đến gần hai vạn cân. Làn da nó màu đen, lông cùn, nhìn qua rất kháng đòn, chỉ sợ đạn xe tăng hiện đại cũng chưa chắc đánh bị thương được nó.

Chỉ là, đây không phải Trái Đất hiện đại, loại cấp bậc này hung thú, trong mắt các tu sĩ không phải là mối uy hiếp lớn.

Con Dã Trư hai mắt vô thần, tựa như không hề có linh trí, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất, săn và giết. Thân thể khổng lồ của nó, dưới sự thôi động của bốn bắp chân to lớn, lao nhanh đến đáng sợ. Khoảng cách trăm trượng giữa Trần Nguyên và con hung thú bị san lấp chỉ trong vòng chưa đầy ba hơi thở. Khối lượng to lớn kết hợp với vận tốc kinh khủng tạo ra động năng to lớn. Chỉ một cú va chạm này đủ tạo nên tính hủy diệt khổng lồ. Ấy là còn chưa kể đến bộ hàm khổng lồ cùng hai chiếc răng nanh tựa như hai cây đao to đến choáng ngợp lộ ra trước mắt.

Tất nhiên, tại trong mắt Trần Nguyên, con hung thú này thực sự là vụng về. Hắn nhanh lẹ lách mình sang phải hai bước, tránh đi quỹ đạo di chuyển của con Dã Trư. Đồng thời, trường kiếm trong tay vung lên, không một chút khó khăn chém lìa cái đầu to lớn của con hung thú ra khỏi cổ. Cuộc chiến phân ra thắng bại chỉ trong nháy mắt.

Trần Nguyên không có bao nhiêu cảm xúc ba động. Chỉ là tầng thứ nhất, đối thủ chỉ có thực lực tương đương Nhất phẩm Tiểu tu sĩ, thực lực hai bên chênh lệch như trời và đất vậy.

Tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tứ,... kết quả không thay đổi. Trên thực tế, cho đến tầng thứ tám mươi, Trần Nguyên không đổ một giọt mồ hôi. Mỗi một kẻ địch chỉ cần sử dụng một kiếm duy nhất.

Tầng thứ tám mươi mốt? Vậy thì hai kiếm.

Trần Nguyên từ đầu đến cuối sử dụng tu vi Tam phẩm tầng hai. Chưa đến hai mươi tuổi đã thành tựu Tam phẩm tầng hai, điều đó đã quá mức kinh thế hãi tục. Nếu hắn phô bày ra tu vi Tam phẩm tầng năm, lúc đó mang đến sẽ chỉ là rắc rối mà không phải sự thuận tiện.

Ngoại trừ Dương Ly Tình, không có nhiều người biết hắn sở hữu Thập Niên Đan, lại càng ít người hơn biết hắn sau khi phục dụng Thập Niên Đan sẽ đạt tới dạng tu vi gì.

Với việc hắn che dấu tu vi, Dương Ly Tình sẽ hiểu. Nàng không phải là dạng người nhiều chuyện. Hắn không e ngại nàng tiết lộ điều này cho người khác.

Như thế, trước mặt đại đa số người, tu vi của hắn là Tam phẩm tầng hai. Trước Dương Ly Tình, hắn đạt đến Tam phẩm tầng năm. Thực tế, không ai biết tu vi thực sự của hắn. Trần Nguyên cũng không biết. Hệ thống tu luyện khác biệt, không có sự quy đổi tương đương. Nếu muốn so sánh đại khác thực lực cùng cường độ thể nội năng lượng, có lẽ hắn còn có thể đưa ra ước lượng một hai.

Ngoài tầng thứ một trăm, Trần Nguyên phải dùng đến kiếm thứ ba. Hắn rất rõ ràng, thân phận của hắn hiện tại là một tên bất thế thiên kiêu, không chỉ có thiên phú tu luyện kinh khủng, mà bản thân thực lực cũng sâu không lường được. Công Tôn Hoằng lấy tu vi Tam phẩm tầng ba đánh ra đến thực lực của Tam phẩm tầng năm tu sĩ. Hắn cảm thấy, bản thân nên đánh ra đến thực lực của tu sĩ Tam phẩm tầng bốn. Cao hơn thì không được, mà thấp hơn thì lại lộ ra có chút không đúng.

Cứ như thế, Trần Nguyên đi một lượt, đánh thẳng đến tầng thứ một trăm năm mươi trước khi bỏ cuộc, kém hơn một chút so với thánh tích một trăm sáu mươi lăm tầng của Công Tôn Hoằng.

Cho đến đây, hành trình khảo thí chọn lọc bước vào nội viện Thái Linh học viện của Trần Nguyên chính thức kết thúc. Tai giờ khắc này, hắn mới chân chính trở thành một tên nội viện tân sinh của Thái Linh học viện.