Cầu Được Kiếp Này

Chương 17



“Không bằng như vậy.” Nàng đi đến trước mặt An Lăng Thấm, “Cô nương đưa roi cho ta.”

Lời nói ôn hòa mềm mại, trong mắt mang theo ý trấn an, khiến người nhịn không được tín nhiệm.

An Lăng Thấm buông lỏng tay, Ân Xu đoạt lấy cầm ở trong tay vung hai cái, roi dài xé rách không khí, phát ra tiếng "Vút"

Ân Xu đi về phía hai người trên mặt đất.

Nữ nhân ôm lấy nam nhân, dùng sức lui về phía sau, hoảng sợ nhìn chằm chằm Ân Xu.

Một sợi roi dài giơ lên mạnh mẽ như sấm.

“Mẹ!”

An Lăng Thấm lập tức chạy qua, thấy Ân Xu thu roi, hai người phía dưới lông tóc vô thương.

Ân Xu cầm roi ở trong tay, “Cô nương, nếu không nhẫn tâm thì đừng làm bản thân hối hận.”

“Hai người kia nếu cô nương thật sự nhịn không nổi, không bằng đuổi bọn họ đi, không bao giờ gặp lại, sống hay chết cũng không liên quan đến ngươi.”

“Ta nghĩ, tỷ tỷ ngươi cho dù có hận, cũng sẽ không muốn nhìn thấy ngươi như thế này.”

An Lăng Thấm rũ đầu, đôi mắt dần dần không có tiêu cự, giống như suy nghĩ điều gì.

Ân Xu cũng không vội, lẳng lặng chờ đợi một bên.

Hai người trên mặt đất càng không dám thở mạnh, sợ An Lăng Thấm không nghe người này khuyên, sẽ giết bọn họ.

Sau một lúc lâu, An Lăng Thấm nắm thật chặt roi trong tay, lại buông ra, nhắm mắt nói: “Các ngươi đi đi.”

Ân Xu rũ mắt hai người nọ, “Thất thần làm gì, còn không mau đi!”

Hai người lúc này mới té ngã lộn nhào đứng dậy, một bước cũng không dám dừng, chạy xa.

Xong việc Ân Xu cũng không nói nữa, xoay người rời đi.

Bị An Lăng Thấm ngăn lại: “Hôm nay đa tạ cô nương, ngày sau có việc cô nương cứ đến Nhạc Bình An Lăng phủ tìm ta, nếu có thể tương trợ, nhất định dốc toàn lực.”

Ân Xu trở về, mặt trời ngã về tây, nắng chiều chiếu vào trong rừng cây, xuyên thấu qua khe hở, bóng cây loang lổ điểm điểm chiếu xuống mặt đất.

“Vì sao phải quản việc này.” Sầm Duẫn ôm kiếm dựa vào thân cây, nửa khuôn mặt bao phủ trong bóng tối, không biết đã đứng bao lâu.

Mới vừa rồi không phát hiện, bây giờ nhìn ánh nắng chiều nàng mới biết mình đã đi khá lâu.

Nàng đi nhanh hơn, đến trước mặt Sầm Duẫn, như là quên mất khó chịu trước đó, mắt sáng lên ngẩng đầu nói: “Công cha mẹ, vốn không có gì báo đáp, cho dù cha mẹ có sai lầm nhiều hơn nữa, làm con cái cũng sẽ không nỡ nhẫn tâm với cha mẹ. Ân Xu thấy vị cô nương kia không giống người tuyệt tình, không muốn về sau nàng sẽ hối hận.”

Lời này nói nửa thật nửa giả, Ân Xu vốn là không muốn quản, nhưng thẳng đến khi nghe được lời bọn họ nói, cũng không biết có phải bởi vì cha mẹ nàng đã chết hay không, nàng không hy vọng cô nương kia cũng giống mình, thậm chí đau khổ hơn mình, kết quả cơ hội tưởng niệm cũng không có, sống trong hối hận vô tận.

Người chỉ cần đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cho dù lại hờ hững, cũng không thể tiếp tục bàng quan.

“Huống hồ, Ân Xu nghĩ, vạn nhất có thể giúp đỡ công tử thì sao?” Đôi mắt nữ tử nhấp nháy, cực kỳ chân thành: “Ân Xu nguyện ý làm ra hết thảy vì công tử, muôn lần chết không chối từ.”

Đuôi mắt Sầm Duẫn đảo qua, Ân Xu lập tức ngậm miệng, khóe miệng cong lên mỉm cười nhìn hắn.

Sầm Duẫn không thèm để ý, xoay người cởi bỏ cương ngựa, nhảy lên vung roi ngựa, tuấn mã màu mận nhanh chóng chạy xa, Thận Thường đi theo ở phía sau, giá xe ngựa lại đây, nói với Ân Xu: “Cô nương mau lên xe ngựa, công tử hẳn là muốn đi suốt đêm.”

Xe ngựa chạy một đêm, Ân Xu ở trong xe ngựa mơ màng sắp ngủ, nhưng con đường nhấp nhô, Ân Xu bị xóc nảy ngủ rồi lại tỉnh, lông mày tú mỹ nhăn lại, không kiên nhẫn vén rèm xe lên, bên ngoài tối đen không biết đã đi tới nơi nào.

“Xuống xe.”

Giọng nói của Sầm Duẫn truyền đến.

Ân Xu vén rèm xe, lộ ra khuôn mặt nhỏ, dưới ánh trăng trắng đến trong suốt: “Công tử?”

“Đường phía trước xe ngựa không đi được, xuống dưới lên ngựa.” Sầm Duẫn lặp lại một lần.

Ân Xu xuống xe ngựa, mới biết được xe ngựa không đi được trong miệng Sầm Duẫn là có ý tứ gì.

Xe ngựa xác thật không đi được.

Đây là một đường núi hẹp, hai bên là vực sâu u cốc, che kín sương mù. Mưa to mấy ngày trước khiến đá lớn rớt xuống chắn đường đi, đâu đâu cũng phức tạp. Cành khô lá rụng phủ kín con đường. Hơn nữa hiện giờ là đêm khuya, sơ ý một chút là có thể rơi xuống vực thẳm, chết tại đây.

Ân Xu ngẩng đầu nhìn sang Sầm Duẫn, “Công tử, làm sao bây giờ?”

Sầm Duẫn: “Lên ngựa, tiếp tục lên đường.”

Nàng tưởng Sầm Duẫn sẽ đi đường vòng hoặc chờ đến hừng đông lại đi, nhưng không nghĩ tới hắn lại gấp như vậy. Ân Xu nhìn vực thẳm, trong lòng hốt hoảng.

Ân Xu nuốt nước miếng nhìn con đường phía trước. Một cục đá trượt xuống, lăn đến đáy vực. Không hề nghe thấy tiếng vọng.

Chỉ vô ý một chút, tan xương nát thịt.

“Công tử, không bằng chúng ta đổi đường khác?” Ân Xu ngước mắt, thật cẩn thận hỏi hắn, sợ hắn nói một câu không thể.

Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nàng, dưới ánh trăng phá lệ sâu thẳm.

Hiển nhiên là không thể.

Ân Xu lúng túng.

Nàng miệng không đúng lòng mà nói, “Thật ra Ân Xu thấy con đường này đi cũng được.”

A Li nghe được toàn bộ, vươn móng vuốt cào lỗ tai “Meo!”

Tuy nói là phải đi con đường này, nhưng ba người một mèo đi ra ngoài, chỉ có hai con ngựa, Sầm Duẫn kỵ một con, một con khác Thận Thường cưỡi kéo theo xe ngựa. Ân Xu đi một mình chắc chắn không qua được, chỉ có thể kỵ cùng người khác.

Như thế xem ra, Ân Xu phải cưỡi cùng ngựa với Sầm Duẫn, hoặc là cưỡi cùng ngựa với Thận Thường.

Ân Xu liếc Sầm Duẫn, không biết hắn nghĩ như thế nào.

Còn chưa chờ Ân Xu suy nghĩ xong, đã nghe Sầm Duẫn nói: “Đi lên.”

Sầm Duẫn ngồi trên lưng ngựa, tay kéo cương ngựa, con ngựa nghe theo hắn đứng im.

Ân Xu kinh ngạc, “Công tử muốn cưỡi cùng ta?”

Mấy ngày trước còn hờ hững với nàng, chỉ cần nàng tới gần hắn sẽ lập tức tăng khí thế quanh thân, hôm nay thế nhưng muốn cưỡi ngựa cùng nàng.

“Trước đây ngựa của Thận Thường bị thương, không thể chở hai người. Nếu ngươi không muốn đi lên, vậy tự mình đi cũng được.” Sầm Duẫn rũ mắt nhàn nhạt nói.

“Lên.” Như là sợ hắn đổi ý, Ân Xu lập tức đi đến bên ngựa, nhún người nhảy tới sau lưng Sầm Duẫn.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Thận Thường: “….”

Không biết đã bị thương khi nào, con ngựa: “….”

Một bên cái gì cũng biết, A Li: “Meo!”

Hai cánh tay vây quanh vòng eo hắn, mùa hè còn chưa hết, sắc trời đã lạnh, nhưng Ân Xu vẫn mặc sam mỏng. Sa y nhẹ nhàng dán lên lưng, không ngăn được miêu tả bộ ngực sinh động mềm mại.

“Buông tay.”

Phía trước truyền đến tiếng người.

Động tác định dán mặt lên lưng hắn dừng lại, cánh tay ôm chặt không tình nguyện mà thả lỏng, rút trở về.

Hai cánh tay mềm mại rút được một nửa lại duỗi người trở về, khó khăn bắt được góc áo của hắn, giọng nói nàng mềm nhẹ, “Công tử, như vậy được không?”

Sầm Duẫn không nói, kéo dây cương, con ngựa lao như bay ra ngoài.

Tuấn mã nhảy lên đá cuồn cuộn như giẫm trên đất bằng, một đường chạy như bay, mà Ân Xu lại ngồi đến kinh hồn táng đảm.

Vách núi nhỏ hẹp, mặt đất phủ kín tảng đá lớn nhỏ, không có chỗ nào không phải là hiểm cảnh, hơi sơ ý sẽ tan xương nát thịt.

Không biết khi nào, đôi tay Ân Xu từ nắm góc áo biến thành ôm chặt vòng eo hắn, thân thể và khuôn mặt nhỏ dính sát vào lưng hắn, hai mắt nhắm nghiền.

Cuối cùng cũng vượt qua con đường nguy hiểm kia.

Sắc mặt Ân Xu trắng bệch, vẫn chưa định thần lại, Sầm Duẫn bẻ tay nàng ra, tự mình xuống ngựa trước.

Ân Xu suýt nữa rơi xuống ngựa, kinh hoảng nắm chặt dây cương, mắt đẹp trừng thân ảnh đi vội vàng kia.

Thật là một công tử không biết thương hương tiếc ngọc.

Sắp tới Nhạc Bình, ở ngoại ô có một con sông dài, sắc trời tờ mờ sáng, chân trời xám trắng, thời điểm mát lạnh nhất trong ngày.

Nhưng cả người Sầm Duẫn lại khô nóng.

Bước chân hắn nhanh hơn tìm được con sống kia, hắt nước lên mặt, lại cảm thấy không đã ghiền, vùi cả khuôn mặt vào trong nước, có gió thổi qua, mặt sông nổi lên sóng gợn, lạnh lẽo truyền khắp toàn thân, rốt cuộc đẩy lui khô nóng dưới bụng.

Trong lòng hắn biết rõ ràng đây là dục niệm, còn là dục niệm bình thường của nam nhân đối với nữ nhân, không còn mặt khác.

Để nàng cưỡi một con ngựa cùng mình, cũng chỉ là không muốn để cho người khác chiếm nữ nhân của hắn, cho dù nữ nhân này chỉ xuất hiện ở trong mộng của hắn.

Nhưng cũng chỉ để nàng xuất hiện ở trong mộng!

Hắn đường đường là quận vương thế tử, thân phận hiển hách, gia thế thanh quý, lại cao ngạo, người hắn cưới cũng phải là nữ nhi thế gia, thân thế trong sạch, không đến mức sẽ nghênh thú một hoa nương thanh lâu.

Nghĩ đến trong mật thất nàng kéo mình chắn mũi tên bay tới, Sầm Duẫn không khỏi hừ lạnh, nữ nhân này lòng lang dạ sói luôn nói năng khéo léo, nét mặt giả tạo. Nghênh thú nàng thật đúng là chê cười, cho dù là làm thiếp thất, cũng tuyệt đối không thể.

Toàn thân Ân Xu bủn rủn, nàng xoa xoa hai chân bị bụng ngựa ma sát đến thịt non trầy da.

Mũi Ân Xu đau xót, chuyện khác nàng không để ý, nhưng nàng yêu nhất chính là thân thể của mình, chỗ nào bị thương nàng cũng đều đau lòng.

Khi Sầm Duẫn trở về từ bờ sông nhìn thấy bộ dáng lã chã chực khóc của nàng. Nữ tử ngồi ở trên tảng đá, lệ nóng quang tròng, nghiêng mặt, cái miệng nhỏ chu lên không biết đang nói thầm cái gì, hai chân cứng đờ, nắm tay cuộn lên đánh vào tảng đá.

Hắn nhăn mi, không nói gì, lên ngựa đi xa.

Tiếng vó ngựa vang lên, Ân Xu ngẩng đầu chỉ còn lại bóng đen bị ánh nắng chiếu xuống đất.

Thận Thường dắt ngựa đến trước mặt Ân Xu, “Cô nương, nên vào thành.”

Ân Xu không cưỡi ngựa, chậm chạp đi phía sau, hai chân hoạt động bước nhỏ, nhìn kỹ là có thể nhìn ra nàng đi đường mất tự nhiên.

Thận Thường không dám đi trước, xét thái độ đêm qua của công tử, hắn vẫn nên đi theo sau Ân Xu, đảm bảo không xảy ra chuyện gì mới được.

Ân Xu đi cực chậm, khoảng cách cửa thành có một khúc, nàng đi một đoạn nghỉ một đoạn, cọ tới cọ lui thật lâu.

Thẳng đến nàng lại lần nữa tạm nghỉ, trên đỉnh đầu phủ xuống một cái bóng đen, Ân Xu ngẩng đầu, thấy được Sầm Duẫn cưỡi tuấn mã màu mận.

Tay Sầm Duẫn nắm cương ngựa, đỉnh mày uy nghiêm, môi mỏng khẽ nhấp: “Lên ngựa.”

Ân Xu u oán nhìn hắn, giống như giận dỗi ngồi ở trên tảng đá không nhúc nhích.

Hai chân nóng rát, chóp mũi đau xót, Ân Xu bĩu môi không để ý đến hắn.

Ánh mắt Sầm Duẫn phút chốc tối tăm, thanh âm càng lạnh: “Đừng để ta lập lại lần thứ hai.”

Thận Thường nắm cương ngựa đi xa, cũng có thể cảm nhận được khí tràng của công tử, hắn nghiêng đầu nhìn nhìn, lại nhanh chóng quay đầu nhìn phía trước. Ân Xu cô nương đúng là có bản lĩnh, chưa có người nào có thể khiến chủ tử bộc lộ cảm xúc như thế đâu!

Ân Xu kiên cường không nổi, đứng lên, rũ đầu đi đến bên cạnh hắn, sườn chân đau đến nàng nhẹ hít một hơi, động tác cứng đờ mà lên ngựa.

Nàng không nắm góc áo của hắn, hai người cách một khoảng cách.

Sầm Duẫn cười nhạo: “Ngồi xa như vậy là muốn ngã?”

Ân Xu nhích về phía trước chút xíu, hai người vẫn cách xa.

Vó ngựa giơ lên, nhanh chóng chạy xa.

Ân Xu ngồi không vững thân thể nghiêng về phía trước, lại lần nữa đụng vào lưng hắn.

Gió to thổi vào mặt nàng, nàng tỉnh táo không ít. Kinh ngạc với hành động vừa rồi của mình, nàng là đang giận dỗi với Sầm Duẫn?

Nàng nhìn thẳng người trước mặt, sườn mặt cứng cáp lạnh như băng, vừa rồi bản thân ôm loại dũng khí nào mà làm ra loại việc này?

Hảo cảm mấy ngày trước chẳng phải đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Nén giận nhiều năm như vậy, thế nhưng giờ phút này bị hắn phá công.

Ân Xu điều chỉnh tốt cảm xúc, khi đến cửa thành Nhạc Bình xuống ngựa, trên mặt treo lên tươi cười lạc quan thường ngày.

“Công tử, vừa rồi là Ân Xu không đúng, ngài đừng so đo với nữ tử như ta.”

Ân Xu thể hiện sự xin lỗi, nỗ lực phớt lờ đau đớn trên đùi, khóe miệng cong cong lộ ra má lúm đồng tiền mờ nhạt.

Đôi mắt của người trước mặt cực kỳ chân thành, lại khiến hắn cảm thấy chói mắt, Sầm Duẫn chỉ nhìn thoáng qua rồi xoay người dẫn ngựa vào thành.

Ân Xu đứng tại chỗ thu hồi ý cười, nhíu mày nhìn bóng lưng của hắn, sắc mặt buồn khổ.

Nhạc Bình gần biên cảnh, đi xa hơn nữa sẽ đến sa mạc, cát vàng bao la, thường có người ngoài thành lui tới, thương lữ không dứt, trên đường rất náo nhiệt. Xướng khúc, bán đồ chơi, vũ cơ dị vực, đủ loại đều có.