Cậu Hai! Em Không Hầu Cậu Nữa

Chương 35: Dâu đã lớn rồi



Dâu nằm trong buồng gian dưới đọc truyện, bỗng ai đó bước vào chau mày lườm mình

- Cậu sao nữa thế

- Có phòng sao không nằm

- Em thích ở đây hơn

- Ở đây nóng lắm, muỗi chích nữa. Lên phòng tao nhanh

- Em chả thích đấy

- Tao bảo nhanh

- Cậu đừng có mang cái danh Cậu Hai ra doạ em nữa. Em không sợ!

Cậu Hai bất ngờ vì con bé hằng ngày lẽo đẽo theo nịnh nọt cậu giờ đang quát vào mặt cậu. Nhận thấy Dâu đang "lên cơn" cậu khẽ ngồi xuống bên cạnh Dâu

- Mày sao thế?

Hàng ngàn câu hỏi sao cậu lại hỏi trúng câu này? chưa kịp nói gì thì nước mắt nước mũi đã trào ra. Ôi sao mà xấu hổ thế không biết nữa. Nức nở "giảng giải"

- Cậu í, cậu chẳng bao giờ hiểu được hết á. Cậu không biết em thương cậu à. Cậu bảo cậu không thương em cậu biết em buồn lắm không? buồn còn hơn bị điểm 5 nữa. Đến lúc em bảo em không thương cậu thì cậu giận em. Cậu chẳng đặt cậu vào vị trí của em

Bao nhiêu lời mình nghĩ trong đầu cứ thế mà tuôn hết ra trong nước mắt. Cậu bị sững luôn, như bị đơ ấy

- Còn bây giờ cậu giả đứng hình để trốn tránh hiện thực hả

Cậu nhìn mình phì cười rồi lấy giấy lau nước mũi cho mình, phán câu xanh rờn

- Tèm nhem xấu xí

- Ừ tôi xấu xí

Dâu xụ xị gạt nước mắt, cậu cốc lên đầu mình một cái

- Xấu xí nhưng trong mắt tôi em đẹp là được rồi

Ủa? gì thế? cậu vừa gọi mình là em à? trái tim mình hẫng đi một nhịp. Cậu gọi mình là em đấy, không phải là "em" mà là "em" đó nha! biệt danh mấy cặp đôi yêu nhau hay gọi ấy. Ngọt chết mất thôi, chưa gì tim Dâu đã thình thịch thình thịch rồi. Vậy mà bảo không thương, Dâu thừa biết cậu nói xạo rồi nhé

- Có lên phòng không? ở đây muỗi nó chích cho sẹo chân mày luôn

Hứ, ngu gì mà không lên. Máy lạnh mát ơi là mát, có trái cây rồi tivi, cậu còn giảng bài cho nữa. Sướng quá còn gì. Thế mà..lại chẳng ai biết được. Dâu bị mắc bệnh ung thư, nặng lắm rồi, chắc giai đoạn cuối

Đang nằm xem tivi thì tự dưng bụng truyền đến cơn đau dữ dội, Dâu vội vứt cái bánh xuống

- Cậu Hai, em đau bụng quá

Cậu đang ngồi học cũng thót tim chạy đến, cậu hoảng lắm

- Sao? nói nghe

- Em không biết nữa, nó cứ đau đau nhói nhói thế nào ấy cậu

- Chỗ này à

- Không phải

- Vậy là không phải đau ruột thừa, miêu tả rõ hơn coi

Người ta đau đến phát khóc mà tên kia cứ chỉ chỉ từng chỗ trên bụng rồi hỏi hỏi. Đúng là điên tiết quá. Hồi lâu sau thì cũng đỡ đỡ, không lẽ..cái bánh hồi nãy..là do cậu đầu độc mình? Chưa kịp phát huy tài năng suy đoán thì bên dưới đã truyền đến cảm giác âm ấm, nhơn nhớt..Mình nhìn xuống thì thấy..đó là máu. Ai đó giả vờ bất ngờ rồi luống cuống hỏi mình có đau không nữa. Rốt cuộc cậu xài loại thuốc độc nào mà mới 5 phút mà đã thăng thiên vậy. Bao lâu qua Dâu theo hầu cậu mà cậu nỡ lòng nào đối xử độc ác như vậy với Dâu. Cậu đừng hòng, mình mách mẹ cậu. Dâu nhân lúc cậu đi kiếm đồ cầm máu thì tức tưởi chạy xuống hớt ha hớt hải

- Bà..Bà Hai

- Con chạy đâu đấy

- Cậu..cậu hạ độc con

- Con nói gì vậy?

- Nè bà nhìn đi, cậu ám sát con đó

Dâu quay người lại, phô cho bà thấy hết tất tần tật. Chỉ thấy bà cười cười rồi sai người mang lên cho mình cái gì lạ lắm

- Không phải là Cậu Hai hạ độc con mà đây là hiện tượng sinh lý hết sức bình thường có tên gọi là kinh nguyệt, con gái khi dậy thì sẽ có hiện tượng này nên con đừng quá lo lắng nhé. Đây là băng vệ sinh, đồ dùng cần thiết

Thì ra là vậy, cứ làm Dâu hú hồn đấy. Tưởng sắp đi gặp ông bà rồi, vậy là mình đã trách nhầm cậu, cậu thương mình hết nấc vậy mà mình nỡ lòng nào nghi oan cậu. Dâu chạy vào nhà vệ sinh mang "hộ giáp" rồi chạy đi tìm cậu. Cậu đi đâu rồi ấy, tìm khắp biệt phủ mà chẳng thấy cậu đâu. Lúc sau thì thấy có hình bóng quen thuộc chạy như bay vào nhà, bên cạnh là một cô nào đó xách thêm một giỏ thuốc

- Dâu! Dâu đâu rồi

- Om sòm cái gì thế?

Bà Hai ra hỏi

- Con Dâu nó bị bệnh gì mà chảy nhiều máu lắm, con qua thôn bên đem thầy thuốc về

Cảm động quá đi mất! thì ra cậu tìm thầy thuốc cho mình, lại còn ở thôn bên nữa. Không kìm được chạy một mạch nhào đến ôm cậu. Dâu dụi mặt vào người cậu lí nhí

- Em xin lỗi

- Xin lỗi gì? còn đau không

- Không, chả đau gì hết

Bà Hai cười thầm tạm biệt thầy thuốc rồi lôi hai con người ra bàn ghế đá giải thích. Cậu thì mặt càng ngày càng đỏ, Dâu thì càng ngày càng nhục. Cái tình thế nào đây hả trời?