Cậu Không Được Chết

Chương 34: Hiện thực



Trong lúc chờ đợi người đến, hai người liền tìm một cái ghế để ngồi xuống, cả người cậu bỗng nhiên trở nên lúng túng không biết phải đối mặt với cậu ta như thế nào, chắc cũng phải năm năm bọn họ chưa gặp nhau rồi.

"Học hành vẫn tốt chứ, sao nghĩ hè không về quê." Tử Lâm nhìn cậu đầy dịu dàng hỏi.

"Cũng được, dù sao cũng sắp ra trường rồi, lúc đó tôi chỉ cần xin vào tổ đội nào đó làm khám nghiệm tử thi là được." Cậu cụp mắt trả lời, nếu như cậu về quê thì chắc không bị cuốn vào chuyện này, nhưng dù sao cứ là duyên thì cứ phải gánh còn là họa thì chẳng tránh nổi.

"Được vậy đến lúc đó tôi xin vào làm cùng cậu, mỗi ngày đều có thể ở cạnh nhau rồi." Tử Lâm vui vẻ cười.

Nghe vậy cậu liền bật cười "Cậu muốn ở cạnh thi thể à, được nha như vậy rất tốt."

Tử Lâm phì cười rồi lắc đầu nhưng không nói tiếp.

Lúc này điện thoại của cậu ta đổ chuông, người gọi là cảnh sát lúc nãy bọn họ đã liên hệ.

"Alo."

"Hiện tại cậu đang ở đâu, tôi đã dẫn theo người vào trong bệnh viện." Người bên kia đầu dây gấp gáp nói, tiếng ồn ào lớn tiếng bên kia khiến hai người nghe rất rõ ràng.

Dường như nhóm cảnh sát bị bác sĩ cùng y tá tra hỏi.

"Đi đến công viên đi, tôi ra đón mọi người." Tử Lâm không nói nhiều liền cúp máy.

Cậu nhìn cậu ta liền buồn cười, cái con người tích chữ như vàng này chính là Tử Lâm mà cậu biết sao.

"Sao vậy." Thấy cậu nhìn mình Tử Lâm liền trêu ghẹo "Nhìn tôi đẹp trai lắm à."

"Ra ngoài đón người đi." Cậu lườm cậu ta một cái sau đó nói.

Tử Lâm cười cười rồi rời đi.

Sau khi đi ra bên ngoài liền nhìn thấy một nhóm người đang um xùm cải vã.

"Rốt cuộc cảnh sát các người đến đây làm gì."

"Có tin chúng tôi báo với cấp trên của các người không."

"Các người làm cho mọi người rối loạn hết cả lên, mời các ngươi ra ngoài cho."

Một chàng trai, hai mắt thâm quầng, mái tóc màu vàng xoắn cong cả lên, cả người anh ta đều quể quải, những người đi bên cạnh anh ta cũng không khác mấy, bọn họ vẻ mặt đưa đám, trên người mặc trang phục cảnh sát dù có bị những người bên trong bệnh viện chửi mắng xô đẩy cũng chẳng buồn nhìn đến.

Sau khi nhìn thấy Tử Lâm đi ra, chàng trai dẫn đầu có mái tóc vàng xoăn liền sáng rực cả mắt hô.

"Tử Lâm, cậu cuối cùng cũng ra rồi."

Nghe thấy chàng trai gọi tất cả ánh mắt đồng loạt dời ánh mắt nhìn sáng.

Trên bầu trời ánh nắng rọi xuống lên thân hình của chàng đang từ từ đi đến khiến cho những người xung quanh nhìn thấy không khỏi thất thần, vẻ mặt đầy kinh diễm.

"Chuyện gì vậy." Tử Lâm lạnh lùng hỏi, âm thanh của cậu giống như ngoại hình của cậu đầy xinh đẹp mà lạnh lẽo.

Chàng trai dẫn đầu nhún vai nói "Bọn họ đuổi chúng tôi."

"Xin chào, tôi là viện trưởng của bệnh viện này, không biết rốt cuộc các anh muốn làm gì." Lúc này một người đàn ông mặc một bộ tay trắng đi đến hỏi.

"Có người báo án nên chúng tôi mới đến đây." Chàng trai dẫn đầu lịch hiệp trả lời "Chúng tôi là tổ trọng án cơ mật, được lệnh của cấp trên đến đây điều tra."

"Xin hỏi ai là người báo án, rốt cuộc bệnh viện của chúng tôi có án gì." Viện trưởng ánh mắt sắt bén liếc nhìn chàng trai tướng tá bất phàm ở đối diện rồi hỏi.

Chàng trai nghe vậy định đáp lời nhưng bị Tử Lâm cắt lời, cậu ta không muốn mất thời gian nữa, phải mau chóng làm cho xong việc này rồi dẫn người về nhà mới được.

"Anh Hoàng, đừng rỗi chuyện nữa, muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy rồi không phải sẽ biết sao."

"Đúng, đúng, đi thôi." Người được gọi là anh Hoàng gật đầu rồi nhìn viện trưởng "Vậy được chứ."

Viện trưởng không biết làm sao chỉ đành gật đầu, nhưng trong lòng ông ta rất tức giận, nếu như trong bệnh viện không có việc gì ông ta chắc chắn sẽ tố cáo bọn họ lạm dụng chức quyền phá rối dân.

Tử Lâm xoay người đi về con đường cũ, một đoàn người theo phía sau.

Cậu đang ngồi chờ thì nghe thấy tiếng bước chân của nhiều người thì biết cậu ta đã quay lại liền đứng dậy tiếp đón.

Nhóm người đang đi đến bỗng nhiên thấy một chàng trai xinh đẹp đứng giữa những bông hoa rực rỡ liền không khỏi nhìn đến ngây ngốc.

Tử Lâm nhanh chóng đi đến gần cậu rồi nắm lấy tay cậu "Người có mái tóc vàng xoắn là anh Hoàng, nếu sau này có việc gì cứ gọi cho anh ta."

Anh Hoàng nghe cậu ta nói như vậy liền nghi hoặc đánh giá cậu trai xinh đẹp không kém gì tên Tử Lâm đen đuổi kia.

"Xin chào."

"Chào anh tôi là Thành Tân." Cậu gật đầu giới thiệu.

Viện trưởng bên cạnh không nhịn nổi mà xén vào "Rốt cuộc các người muốn làm gì, chẳng lẽ ở đây chỉ để nhận người thân."

Tử Lâm liếc nhìn ông ta rồi xoay người đi đến một bãi cỏ mọc dài, rồi ngồi xuống.

Cậu nhìn cậu ta rồi lui ra xa, đường hầm này quá cũ rồi, chắc chắn khi khởi động lại không tránh khỏi run lắc dữ dội, tốt nhất đứng xa một chút.

Những người khác nhìn hành động của hai người liền thấy khó hiểu muốn hỏi rõ, nhưng Tử Lâm chẳng để bọn họ mở miệng, sau khi xác nhận cậu đã tránh xa liền nhấn nút được giấu trong lớp cỏ.

Kình kịch, keng keng keng.

Mặt đất run lắc dữ dội, những người bị biến cố xảy ra làm cho hoang mang hoảng sợ mà hét lên, có vài người đứng không vẫn mà ngã ngồi xuống đất, anh Hoàng là người từng gặp nhiều trường hợp quỷ dị nên khá bình tĩnh, ánh mắt tinh tường của anh ta nhanh chóng phát hiện ra nơi có vấn đề, một mảnh đất đang từ từ hạ xuống tạo thành một cái lỗ to.

"Đây, đây, đây..." Viện trưởng ngây ngốc nhìn cái hố vừa xuất hiện không biết phải nói như thế nào, tại sao trong bệnh viện của bọn họ lại có cái hố này.

Anh Hoàng lúc này đi lại gần hố nhìn xuống sau đó nhìn Tử Lâm không biết khi nào đã chạy đến bên cạnh cậu.

"Chúng ta làm sao đi xuống, thả dây à."

"Không cần." Tử Lâm lắc đầu không nói rõ ràng.

Những người khác mơ hồ không rõ, sau khi nhìn cậu ta rồi lại tiếp tục nhìn hố đen, vẻ mặt nghi hoặc.

"Nếu không thả dây thì làm sao đi xuống." Một cảnh sát bên cạnh anh Hoàng khó hiểu hỏi.

Anh Hoàng lắc đầu cũng không biết làm sao.

Cậu nhìn thấy vậy liền khẽ trừng mắt nhìn người bỗng nhiên trở nên kiệm lời bên cạnh rồi nói "Sẽ có thang máy đưa chúng ta xuống."

Những người khác nghe vậy liền thêm nghi hoặc, nhưng lúc này tiếng động vang lên giống như có vật nặng nào đó đang được kéo lên trên.