Cậu Không Được Chết

Chương 57: Trường đào tạo ác mộng



Tử Lâm chẳng một chút quan tâm người khác nghĩ như thế nào về mình, cậu ta chỉ cần một mình cậu hiểu là đủ, dù vậy cậu ta vẫn mở miệng giải thích.

"Tôi không thể cứu, lúc ấy hai người bọn họ đều trong cơn nguy hiểm."

Tử Lâm thở dài rồi tiếp tục nói "Tôi chỉ có thể cứu người gần mình nhất."

"Sau đó cậu ta trách cậu." Ẩn Sơn khó tin hỏi.

"Cậu ta xem tôi là hung thủ hại chết bạn mình." Tử Lâm mỉm cười nói.

"Ha..." Trương Trí kinh thường "Đúng là làm người tốt cũng không dễ dàng."

"Con người là vậy." Cậu thở dài nói "Chúng ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ lỗi là do chúng ta."

"Phải có một thứ gì đó lãnh đi trách nhiệm ấy mới khiến hắn ta sống tốt được."

"Đúng vậy." Tử Lâm ôm chặt cậu hơn rồi chôn mặt vào tóc cậu hít một hơi thật sâu "Người thật sự phải chết là hắn ta, người bạn ấy chỉ là bị cuốn vào."

Những người khác nghe vậy liền trầm mặc, đây đúng là chuyện nực cười nhất mà bọn họ từng nghe, sự thù hận bắt đầu từ lỗi lầm do chính mình gây ra.

Cậu vỗ nhẹ lưng Tử Lâm an ủi, nhưng thật chức cậu ta chẳng có chút buồn bã nào, mà ngược lại khi được cậu an ủi cậu ta càng thêm ôm chặt lấy cậu, hít lấy mùi thơm chỉ thuộc về cậu một cách đầy thõa mãn.

Trương Trí đứng bên cạnh thấy vậy không khỏi ê răng, làm một cẩu độc thân hai mươi mấy năm, kkiến anh ta không thể chịu nổi sự vô lim sỉ này của Tử Lâm.

Anh ta ho nhẹ một tiếng rồi nhìn ra ngoải cổng, không biết quái vật bên ngoài đã rời đi từ lúc nào, chỉ để lại một dấu chân lún sau trên nền đất.

"Ây, quái vật đi rồi." Ẩn Kỳ không chút để ý không khí đầy ái mụi giữa Tử Lâm cùng cậu, sau khi nhìn theo tầm mắt của Trương Trí liền kinh ngạc nói "Nó thật sự không thể vào đây."

"Có lẽ nó đóng vai trò bảo vệ ở ngôi trường này." Ẩn Sơn trầm tư nói "Con quái vật ở trong trường chính là thầy hoặc cô quản sự, trong ký túc xá thì là người quản lý."

"Ngồi trường này chỉ có ba mươi học sinh, chắc chắn sẽ không có khu nam nữ riêng." Ẩn Cao gật đầu "Vậy thì ký túc xá này cũng sẽ có ba mươi căn phòng dành cho học sinh."

"Nhưng nơi này lại không có dấu hiệu của giáo viên."

"Từ ký túc xá đi ra có đến hai con đường rẽ." Trương Trí nhìn hai người không định nói gì liền thở dài đóng góp ý kiến "Tôi nghĩ đường đó dẫn đến nơi ở của giáo viên."

Ngh anh ta nói vậy Tử Lâm lúc này mới buông cậu ra nhưng bàn tay đã luồn xuống nắm lấy bàn tay cậu không chịu buông sau đó nhìn những người khác rồi nói "Tôi nghĩ đường đó dẫn ra biển."

"Có khi nào nó chính là lối ra." Ẩn Cao hỏi, tuy mỗi huyệt động lối ra chưa bao giờ giống nhau, nhưng đa số đều là chấp niệm hoặc một nơi nào đó khắc sau vào lòng những linh hồn đó."

"Ai biết được." Tử Lâm nhún vai nói "Có thể đúng mà cũng có thể không."

"Đi thử liền biết thôi." Cậu trừng mắt Tử Lâm rồi xoay đầu nói với Ẩn Cao "Suy đoán thôi cũng chẳng thể biết được thực hư thế nào."

"Đúng không."

"Cậu nói đúng." Ẩn Cao gật đầu.

Ẩn Kỳ nghe vậy liền không nhịn được mà nói "Vậy giờ chúng ta đi vào ký túc xá hay đi kiếm nơi ở của giáo viên."

Lúc này mọi ánh mắt đều tập trung lên người Tử Lâm.

"Vào ký túc xá trước." Tử Lâm quả quyết nói.

"Được."

Sáu người quyết định xong liền cùng nhau đi vào ký túc xá, bọn họ biết bên trong nơi này có một con quái vậy khác đang chờ đợi họ.

Không những vậy bên trong còn có vài nhóm người hạ quyết tâm phải dồn họ vào chỗ chết.

"Đi sát bên cạnh tôi." Tử Lâm nhỏ giọng nói rồi buông tay cậu ra.

"Được." Cậu mỉm cười nói.

Cánh cửa kèn kẹt mở ra, bên trong tối đen như mực.

Tử Lâm ngó vào trong lắng nghe động tĩnh bên trong, nhưng hoàn toàn chẳng nghe được gì cả, dường như con quái vật hoàn toàn không có bên trong, nhưng đã từng chứng kiến sự giảo hoạt của nó Tử Lâm không nhanh chóng bước vào trong mà tiếp tục lắng nghe động tĩnh bên trong.

"Chắc nó không có ở dưới đây đâu." Ẩn Kỳ nhỏ giộng nói,Tử Lâm đã đứng ở đây cũng được mười phút nhưng chẳng ngh thấy động tĩnh gì, vậy chỉ có một khả năng thứ đó không có ở đây.

Dù sao quái vật được tạo ra bởi oán niệm của ác linh mà thôi, chúng nó có mạnh đến đâu thì trí khôn cũng không thể có được.

"Cậu không hiểu." Trương Trí giả vờ làm một trưởng bối mà răn dậy "Các cậu còn quá non nớt, phải biết mỗi một huyệt động đều không giống nhau, chỉ cần cấp bậc của ác linh cao thì những quái vật được tạo ra cũng hoàn toàn không khác gì người bình thường."

"Tại sao cấp bậc huyệt động càng cao thì càng khó thoát khỏi, bởi vì chúng ta không chỉ đối phó với một ác linh."

"Vậy tại sao ác linh có thể thăng cấp." Ẩn Sơn khó hiểu hỏi "Chẳng lẽ do chúng cắn nuốt linh hồn chúng ta."

"Không sai." Trương Trí gật đầu " Đây là sự đáng sợ của huyệt động."

Ba người Ẩn gia nghe vậy thoáng rùng mình, tuy bọn họ có thắc mắc về điều này nhưng chưa từng nghĩ đến ác linh có thể cắn nuốt linh hồn.

"Trong thế giới thực thì không thể như vậy, chỉ khi lạc vào huyệt động thì bên trong đây mới giống như một cuộc phân tranh, cá lớn nuốt cá bé vậy." Cậu nghe bọn họ nói liền góp thêm vào, đây là một quá trình tàn khóc.

"Thì ra là thế." Ẩn Cao trầm tư gật đầu.

"Tốt nhất chúng ta không nên vào trong." Tử Lâm bỗng lên tiếng cắt ngang cuộc trò chyện.

Năm người kinh ngạc nhìn sang.

"Có thứ gì sao." Trương Trí hỏi.

Tử Lâm lắc đầu không quá chắc chắn "Tôi không rõ."

"Vậy thì tại sao." Ẩn Kỳ khó hiểu.

"Tôi có cảm giác không tốt nếu chúng ta đi vào." Tử Lâm nhìn bọn họ rồi nói "Chỉ có thể nói nếu như đi vào chắc chắn sẽ chết."

Trong lúc này cậu bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ bất an, không chút chừng chờ cậu liền kéo Tử Lâm lùi về sau rồi vươn tay đóng mạnh cửa lại.