Cậu Không Được Chết

Chương 59: Trường đào tạo ác mộng



"A a a a a a..."

Trong khi sáu người đang chậm rãi tiến vào trong, vừa đi đến phía sau người giấy nhỏ thì một tiếng hét đầy thảm thiết vang lên trong không gian, bọn họ tuy nghe thấy được nhưng dường như khoảng cách tương đối xa.

"Cơ hội, chạy lên lầu chia nhau trốn vào các căn phòng." Tử Lâm nhanh chóng nói, rồi kéo theo cậu chạy tìm cầu thang lên tần.

Tiếng hét vẫn chưa giứt, tuy nó đã không còn chói tai như trước, nhưng vẫn phát ra một cách đứt quãng, từ tiếng hét, bọn họ cũng đã đón được người hét đang trong tình cảnh như thế nào, nhưng dù biết rõ nhưng bọn họ không thể nào mạo hiểm tính mạng mình để đi cứu người, đây có thể là sự ích kỷ của bọn họ, nhưng nếu không ích kỷ mỗi khi cần thiết thì mạng sống của họ chắc chắn không thể lâu dài.

Phải trở thành một người tốt đó là chuyện cần thiết, bọn họ vẫn tuân theo lời giáo huấn của gia tộc mình, nhưng không phải người tốt nào cũng sẽ sống lâu dài, vì vậy bọn họ chỉ có thể nhắm mắt bịt tai mà lợi dụng người này để có thể chạy đến một căn phòng nào đó để trốn thoát con quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào ở bên trong ký túc xá này.

Ba nhóm chia nhau ra vào trong ba căn phòng, bởi vì lúc trước cậu đã trải nghiệm qua góc chết của con quái vật này liền không chút do dự chia sẽ với những người khác rồi mới nhanh chóng đóng cửa lại.

Tử Lâm đi dạo xung quanh phòng rồi lục lội đồ đạt bên trong.

Cậu để ba lô của mình xuống, đeo từ lúc chạy trốn con quái vật hai đầu bên ngoài rừng cây đã khiến hai bên vai của cậu đau nhứt, nhưng cậu không thể vứt ba lô đi, bởi trong đây có một thứ mà ông ngoại của cậu đã đưa cho cậu.

Ông từng nói "Tân, nhớ lấy ta sẽ không dậy con trong giới học thuật này, nhưng nếu con gặp nguy hiểm, thì hãy lấy nó ra."

Lúc đó cậu đã không nhịn được mà tò mò hỏi "Nó là gì vậy ạ."

Nhưng ông ngoại chỉ lắc đầu không trả lời, nhưng từ nhỏ cậu đã là một đứa nhỏ ngoan, nếu như ông ngoại đã nói vậy cậu cũng không táy máy tay chân mà mở ra.

Từ đó về sau, thứ này giống như bảo bối của cậu vậy, được cậu luôn luôn mang theo bên người, còn giữ gìn nó rất cẩn thận.

Tử Lâm nhìn thấy cậu xoa vai liền không khỏi đau lòng mà đi lại gần.

"Bên trong rốt cuộc có thứ gì mà cậu không nỡ bỏ vậy."

Cậu lắc dầu cười "Tôi cũng không biết, nó là đồ ông tôi cho."

Nghe vậy Tử Lâm cũng không hỏi nữa mà vươn tay xoa vai giúp cậu "Lát để tôi mang giúp cậu... Được không."

"Được, cảm ơn cậu." Cậu gật đầu đồng ý, dù sao đối với Tử Lâm thì cậu chấp nhận tin tưởng vô điều kiện, dù cho từ trước đến giờ đề chỉ có mình cậu xem đối phương là đối địch mà thôi.

Tử Lâm thở dài đưa mặt vào sát mặt cậu "GIữa chúng ta cần gì phải khách khí chứ."

Cậu ngượng ngùng vươn tay đẩ nhẹ cậu ta ra.

"Nghe rõ chưa, sau này còn khách sáo với tôi nữa thì coi trừng đó." Tử Lâm chẳng chút xê dịch mà tiếp tục nói.

"Biết.. Biết rồi.." Cậu nói khẽ.

Cuối cùng nhận được câu trả lời vừa ý, Tử Lâm cũng không làm khó cậu nữa mà lùi người lại rồi xoay người tiếp tục tìm kiếm trong căn phòng.

Nhưng tìm một hồi cũng không thấy gì, hoặc có manh mối nhưng đã bị người khác lấy đi, dù sao người bên trong ký túc xá này rất nhiều.

"Chúng ta tìm phòng khác xem." Cậu thở dài rồi đi đến trước cửa.

Tử Lâm gật đầu rồi cầm ba lô của cậu đeo lên vai rồi đi đến cửa cùng cậu, nhưng lúc này một cảm giác bất an lại ập đến một cách không có chút chuẩn bị, điều này khiến tim cậu bỗng nhiên đập nhanh đến nỗi không thể thở được.

"Cậu sao vậy." Tử Lâm thấy cậu công người, hai tay ôm lấy ngực liền lo lằng đưa tay đỡ cậu.

"Cảm giác đó lại tới nữa rồi." Cậu khó nhọc nói "Mau trốn xuống giường, mau lên."

Tử Lâm nghe vậy không một chút nghi ngờ mà dìu cậu đi nhanh đến giường sau đó cả hai nhanh chóng chui xuống đưới gầm giường.

Nhưng điều khiến Tử Lâm cùng cậu kinh ngạc chính là, hai người vừa trốn xong cánh cửa liền bật mở, một tiếng gầm cực kỳ vang đội, giống như thứ bên ngoài đang phát tiết sự tức giận của mình, nó đi vào trong phòng, sau đó đi đến gần giường.

Ngoại trừ hơi thở lạnh lẽo phát ra từ nó khi nó đi lại gần thì hai người không nghe được bất cứ âm thanh nào phát ra từ nó, không giống những con quái vật khác sẽ tạo ra âm thanh khiến con mồi run sợ, con quái vật này lại âm thầm lặng lẽ mà tiếp cận con mồi.

Nếu như không có cảm ứng mạnh mẽ với nguy hiểm thì không ai có thể thoát khỏi bàn tay của nó cả.

Hai người thả nhẹ hô hấp mà quang sát thứ đang đi xung quanh giường, thời gian này vẫn là thời gian học tập, chắc chắn nó sẽ không dễ dàng buông tha cho những học sinh trốn học như bọn họ, nhưng may mắn thứ đó đã hạn chế cũng đưa ra điều kiện dành cho ác linh cùng những con quái vật.

Sự lãnh lẽo vờn quanh bọn họ bắt đầu biến mất, con quái vật đứng gần giường cũng không còn thấy nữa, nhưng cảm giác bất an trong lòng cậu vẫn không biến mất.

Cậu nắm chặt tay Tử Lâm để cậu ta đừng vội vàng bước ra ngoài.

Tim cậu vẫn đập rất nhanh chóng giống như có thứ gì đó đang nhìn chằm chầm cậu, nhưng cũng không phải nhìn cậu.

May mắn lúc đầu cậu đã căn dặn bốn người kia đừng vội chui ra khỏi giường, bởi vì con quái vật này biết cách ẩn nấp khiến người khác không thể nào phát hiện ra nó.

Tử Lâm thấy cậu nắm chặt tay mình liền biết con quái vật đó chắc chắn vẫn còn ở đây, cậu ta không ngờ rằng cậu lại có thể cảm nhận ra sự nguy hiểm, đây đúng là một may mắn mà không có bất kỳ ai có thể làm được, chỉ cần cậu biết vận dụng nó thì dù cho ở bất kỳ huyệt động nào cũng không lo lắng sẽ vô tình chạy vào đường nguy hiểm.

Nhưng kỳ lạ là cậu ta có một suy nghĩ không mấy chân thực, ra đa dò tìm nguy hiểm của cậu chính là bản năng mà từ khi còn nhỏ cậu đã sở hữu nó, còn món quà mà đứa bé trong huyệt động trước tặng cho cậu hoàn toàn không phải thứ này.

Đây đúng là một suy đoán vô lý, nhưng Tử Lâm lại hoàn toàn tin vào chuyện này, bởi vì cậu ta là người rõ ràng hơn ai hết sức mạnh của một đạo sĩ thực thụ ẩn giấu trong con người của cậu.