Cậu Không Được Chết

Chương 72



Trong đường hầm trật hẹp chỉ đứng vừa đủ hai ba người, bóng đen bỗng nhiên xuất hiện rồi lao về phía hai người, khiến bọn họ thoáng kinh ngạc, nhưng Tử Lâm phản ứng nhanh chóng mà ôm cậu xoay người né tránh đợt tấn công này, dù vậy không gian quá mức chật hẹp làm lưng của cậu ta cũng bị va đập vào bức tường lạnh lẽo, khiến làn da bên dưới lớp vải mỏng manh bị bỏng lạnh.

Nhưng bóng đen hoàn toàn không có ý định buông tha hai người, sau khi nó thấy cú đánh của mình đã hụt liền nhanh chóng xoay người tiếp tục đánh tới, Tử Lâm không để ý sự đau đớn trên lưng mà ôm cậu vào lòng tiếp tục lật người né tránh công kích, rất nhanh sau đó bóng đen lại tiếp tục đánh tới.

Không gian rất nhỏ, mỗi lần Tử Lâm xoay người né tránh đều trúng vào bức tường, khiến làn da ở rất nhiều nơi bị bỏng lạnh mà đỏ cả lên, cơn đau cũng càng lúc càng khiến tốc độ của cậu ta trở nên chậm chạp.

Cậu nhìn thấy cậu ta chỉ lo bảo vệ mình mà chẳng quan tâm đến chính mình liền cảm thấy đau lòng cùng khó chịu, cũng bởi vì cậu quá vô dụng mới khiến cậu ta bị tổn thương nhiều đến vậy.

Nhìn thấy tốc độ né tránh của Tử Lâm càng lúc càng chậm, mà tốc độ của bóng đen càng lúc càng nhanh cậu liền lo lắng, nếu như cứ đà này thì chắc chắn Tử Lâm không thể tránh được nữa.

Rất nhanh điều mà cậu nghĩ đã trở thành sự thật.

Khi bóng đen tiếp tục tấn công đến, Tử Lâm liền xoay người tiếp tục né tránh, nhưng bởi vì cơn đau đớn khắp người khiến cơ thể cậu ta không còn linh thoạt nữa, vì vậy dưới chân cũng không còn vững vàng khiến cậu ta vắp phải cục đá khá to dưới đất, khiến cơ thể mất đà mà ngã ụp xuống, mà phương hướng này hoàn toàn chạm vào cú đánh úp của bóng đen.

Dù là trong tình thế nguy hiểm như lúc này thì trong đầu Tử Lâm cũng chỉ có mình cậu, cậu ta ôm chặc lấy cậu trong lòng, dù cho có bị bóng đen đánh trúng thì cậu cũng không nhận bất kỳ tổn thương nào.

"Ngu ngốc..." Cậu thở dài nói sau đó vùng ra khỏi lòng ngực của Tử Lâm, đưa hai lòng bàn tay chạm vào ngực cậu ta sau đó đẩy mạnh cậu ta ra.

Bởi vì cả hai đều đang trong đà ngã xuống, nên khi cậu dùng sức đẩy cơ thể Tử Lâm ra xa thì chính cơ thể cậu cũng bị đẩy lùi về sau, tuy cả hai đều rơi mạnh xuống đất khiến cả người bị đá nhọn dưới đất cứa vào người tạo ra rất nhiều vết thương nhưng may mắn cả hai đều tránh thoát được đợt tấn công của bóng đen.

Tử Lâm vừa té xuống đất liền nhanh chóng lòm còm bò dậy, mặc kệ cơn đau của thân thể mà nhanh chóng tìm kiếm cậu.

"Tân... Tân... Em không sao chứ."

Cậu nén cơn đau mà ngồi dậy khỏi mặt đất,, nghe được tiếng gọi của Tử Lâm cậu liền mở miệng đáp lại, nhưng chưa kịp phát ra âm thanh gì thì mặt đất dưới chân cậu bỗng nhiên biến mất, khiến cả cơ thể cậu rơi xuống một cách tự do, chỉ còn kịp phát ra một âm thanh kinh ngạc.

"A."

"Thành Tân" Tử Lâm nghe thấy tiếng của cậu liền hét lớn, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, cậu ta sợ hại run rẩy tiếp tục gọi "Thành Tân... Thành Tân... Em ở đâu."

Sau khi cậu rớt xuống hố đen thì bóng đen kia cũng biến mất một cách bí ẩn không một tiếng động nào, giống như sự hiện diện của nó chỉ nhầm mục đích tách hai người ra khỏi nhau.

Dù vậy lúc này Tử Lâm hoàn toàn không để ý đến, cậu ta giống như phát điên mà đi xung quanh, miệng không ngừng gọi tên cậu, cho dù cơ thể đang chảy máu đầm đìa, những vết cắt do đá tạo ra càng lúc càng nhiều cậu ta cũng không chút để ý.

Trong lúc cậu ta tuyệt vọng không tìm ra phương hướng thì một hình nhân bằng giấy chạy đến bên chân cậu ta, dùng bàn tay giấy mỏng manh của mình nắm lấy ống quần mà kéo giật.

Đây chính là con người giấy mà Tử Lâm đã để lại bên trong ký túc xá, sau khi cậu ta vào được ký túc xá liền không quan tâm đến nó nữa mà để nó hoạt động tự do, cậu ta cũng không hiểu tại sao nó lại có thể tự mình đi đến đây được, nhưng lúc này cậu ta có thể cảm nhận được điều nó đang muốn nói với mình, bên trong người giấy mỏng manh ấy giống như đang chứa một sinh mệnh yếu ớt.

Nó không ngừng kéo ống quần to lớn của cậu ta chỉ với mong muốn cậu ta nhanh chóng đi theo nó.

Tử Lâm nhìn thấy nó, khuôn mặt trở nên bình tĩnh lại, tuy cậu ta không biết rốt cuộc nó muốn làm gì, nhưng không biết tại sao, cậu ta lại cảm thấy người giấy này sẽ dẫn cậu ta đến nơi có thể gặp lại người yêu của mình.

"Thành Tân, đợi tôi." Tử Lâm nhỏ giọng nói sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy theo hình nhân giấy.

Mà trong lúc này, nhóm người Trương Trí cũng bị sự run lắc của đường hầm làm cho hoảng hốt, tuy nó rất nhanh đã bình thường trở lại, nhưng nhóm anh ta cũng không tiếp tục thả lỏng nữa, mà mỗi bước chân đều vô cùng cẩn thận tiến về phía trước.

"Ai vậy..."

Một tiếng nói yếu ớt vang lên, sau khi không nghe thấy tiếng đáp lại, tiếng nói ấy tiếp tục phát ra "Có ai không."

Nhóm người Trương Trí thoáng dừng bước chân, bốn người kinh ngạc nhìn nhau bên trong mắt đề ánh lên sự nghi hoặc.

"Người hay quái vật vậy." Ẩn Kỳ nhỏ giọng nói, tại sao trong đường hầm này lại có người được, chẳng lẽ có người đã tìm thấy nơi này trước khi bọn họ bị hút đến đây.

"Có ai không... Cứu tôi."

Tiếng nói yếu ớt lại vang lên, khiến cho bốn người không ngừng rối rấm, rốt cuộc có nên lên tiếng hay không.

"Tôi lên tiếng xem thử, các người đừng di chuyển." Trương Trí cuối cùng quyết định, nếu là quái vật thì còn có thể chạy, nhưng nếu thật sự là một mạng người thì không thể nào không cứu được.

Quyết định xong Truong Trí liền ra hiệu cho những người khác còn mình thì lên tiếng dò hỏi.

"Có tôi, ai đó..."

"Cứu..." Tuy tiếng nói vẫn rất suy yếu nhưng khi nghe thấy có người đáp lại liền mang theo chút mừng rỡ.

"Cô ở đâu." Trương Trí cuối cùng cũng nghe ra, đây là giọng nói của một cô gái trẻ, lần này anh ta không ngừng ngại mà đi theo nơi phát ra âm thanh.

Dù sao đường hầm này chỉ có một con đường duy nhất nên rất nhanh đã có thể tìm được người, Trương Trí chiếu đèn điện thoại lên người cô gái đang ngồi im cách nơi bọn họ đang đứng không xa, khuôn mặt cô trắng bệch, bờ môi bật cả máu, hai mắt nheo lại bởi vì nhìn thấy ánh sáng chiếu đến đột ngột, khuôn mặt cô nhăn lại rất sau giống như đang chịu một cơn đau rất dữ dội.

Trương Trí nhìn lưng cô gái dựa trên tường, mông thì ngồi trên những cục đá nhọn hoắc liền hiểu, cái đau của cô gái phải chịu không hề đơn giản chút nào, sự bỏng lạnh do bức tường tạo nên có thể khiến cả một mảnh da bị phỏng nặng, dưới mông là những cục đá nhọn đâm vào da thịt, còn không biết rốt cuộc cô gái đã ngồi tư thế này bao lâu rồi như vậy chẳng khác nào là một cực hình tàn khóc với một cô gái trẻ như thế này.

Nhưng điều anh ta không ngờ được chính là dù đau đớn như vậy cô ta cũng không ngất đi, mà cố rắng chịu đựng cố rắng chờ đợi người khác đến để kêu cứu, đây phải có nghị lực như thế nào mới có thể làm như vậy.

Trương Trí hoàn toàn khăm phục cô gái nhỏ trước mắt này.

"Em gái, em còn cử động được không." Trương Trí không biết nên xưng hô với cô gái nhỏ này như thế nào.

"Cháu là Nguyễn Tú..." Cô gái yếu ớt nói "Vẫn ổn ạ, chỉ là ngồi hơi lâu nên xương cốt hơi cứng một chút."

"Bộ tôi già như thế à..." Trương Trí giả vờ bất mãn nói, sau đó anh ta đi đến gần Nguyễn Tú mà ôm cô bé lên.

Bởi vì cử động tương đối mạnh này mà khiến vết thương trên người Nguyễn My càng thêm đau đớn khiến cô gái nhỏ không khỏi hốt lên một tiếng.

"A."

Nhưng chỉ một tiếng nhỏ, sau đó lại tiếp tục chịu đau không phát ra âm thanh nào nữa.

Trương Trí thấy vậy liền đau lòng, động tác ôm càng thêm nhẹ nhàng.