Cậu Không Thích Hợp

Chương 3



Tin nhắn của Đàm Xung giúp Kiều Úy Nhiên lấy lại sức sống, cậu ngồi bật dậy, lướt lên đọc lại cuộc trò chuyện.

Đàm Xung tan học sẽ đến ký túc xá, còn mang bánh ngọt tới cho cậu?

Kiều Úy Nhiên lớn đến nhường này vẫn là lần đầu tiên được crush đối xử tốt đến vậy.

Cậu muốn xuống giường chỉnh trang lại một chút, nhưng nghĩ tới ba tên còn lại khiến cho cậu vô cùng nhức đầu. Đàm Xung còn chưa đến, hiện giờ leo xuống cãi nhau với đám người kia quả là được một mất mười.

Kiều Úy Nhiên nghĩ vậy liền tiếp tục nằm trên giường mơ mộng, cậu lấy di động nhìn giờ, vẫn còn mười phút nữa mới hết tiết buổi tối, từ giảng đường đi bộ về ký túc xá sẽ mất thêm mười phút nữa.

Sau đó cậu mở cam trước, cẩn thận soi lại diện mạo của mình, cậu đang mặc áo ngủ bình thường, tóc cũng chưa bị xẹp rối. Lại đặc biệt hắng giọng cho thanh cổ họng, trái tim đập có chút nhanh, gương mặt hơi ửng đỏ.

Đợi một lát nữa Đàm Xung đến đây, cậu nên nói gì đây? Có cần xuống giường hay không nhỉ? Nếu cứ ngồi trên giường có vẻ hơi bất lịch sự, cậu có nên mời Đàm Xung ngồi chơi một lát hay không, nhưng phòng ký túc này trừ cậu ra, hình như không ai hoan nghênh Đàm Xung hết.

Chưa đợi Kiều Úy Nhiên sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn, tiếng gõ cửa và một giọng nói trầm thấp đã vang lên: “Kiều Úy Nhiên.”

Đây là lần đầu tiên Đàm Xung gọi tên cậu, cảm giác trang trọng khiến Kiều Úy Nhiên suýt buột miệng thốt lên “Em đồng ý”.

Đột nhiên cậu hơi nghẹn lời, toàn thân cũng trở nên đông cứng, không thể phát ra tiếng cũng không thể trèo xuống giường.

“Kiều Úy Nhiên?” Đàm Xung lại gọi tên cậu, lần này anh hơi nâng giọng như đang nghi hoặc.

Lúc này Kiều Úy Nhiên mới giải khai huyệt đạo, ngồi thẳng dậy mở rèm thò đầu ra, sau đó lớn tiếng đáp lại: “Đàm Xung, em đây!”

Khuôn mặt cậu nóng bừng, cậu đã cố khắc chế giọng nói của mình nhưng như thế nào lại phát ra âm thanh ngọt ngấy như vậy, có chút nhõng nhẽo hờn dỗi, lại có chút vỡ òa sung sướng. Đúng là trái tim thiếu nữ mà, cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.

Phòng ký túc bọn họ không khóa cửa, Đàm Xung nghe giọng cậu thì đẩy cửa bước vào.

Ba tên ngồi dưới đồng loạt quay đầu quan sát Đàm Xung, may mà anh là người có định lực tốt, không hề bị ảnh hưởng bởi người khác, cứ hướng thẳng về phía giường Kiều Úy Nhiên mà đi.

“Đây.” Đàm Xung cao vượt cả giường tầng, thời điểm anh vươn tay đưa túi bánh ngọt qua, Kiều Úy Nhiên theo bản năng cúi người đón lấy, cậu ghé sát vào lan can giường, hai người bọn họ vừa lúc chạm mặt nhau.

Kiều Úy Nhiên nhận xong chiếc bánh ngọt, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài, cậu vẫn hơi ngượng vì vừa nãy gọi tên Đàm Xung quá “dẹo” cho nên lúc này giọng nói có chút thẹn thùng: “Cảm ơn…”

Ký túc xá nhiều người dò xét như vậy, Kiều Úy Nhiên không nên biểu hiện quá kích động, có điều Đàm Xung là crush của cậu, tan học còn chạy tới đây tặng bánh ngọt, cậu căn bản khó mà kìm lòng nổi.

Ban nãy có chút nũng nịu, muốn sửa cũng không kịp nữa rồi, nhưng mà đây chẳng phải là chuyện thường tình sao? Khi đối diện với người mình thích, ai mà không muốn “giả nai” một chút?

Đàm Xung thực ra khá bình tĩnh, anh cũng không cảm thấy Kiều Úy Nhiên có gì không thích hợp, đưa xong túi bánh liền muốn ra về: “Tôi về đây.”

“Đợi chút.” Kiều Úy Nhiên mặc kệ phản ứng của đám cùng phòng, cậu vội vã trèo xuống giường, mở ngăn kéo lấy ra một thanh nước hoa: “Tặng anh này.”

Về lý mà nói, Đàm Xung là thanh niên trai tráng, chẳng bao giờ dùng đến nước hoa, nhưng Kiều Úy Nhiên thật sự không còn thứ gì khác để đáp lễ.

Cậu sợ Đàm Xung không nhận, dù sao thì mấy gã cùng phòng cũng là thẳng nam, mà phản ứng của thẳng nam thì…

Đàm Xung nhìn món đồ trong tay Kiều Úy Nhiên, chỉ ngửi thoáng qua có thể đoán được đây là nước hoa, nhưng anh không hiểu tình huống, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Kiều Úy Nhiên trước mặt.

“Nước hoa.” Kiều Úy Nhiên khẳng định phán đoán của anh: “Tặng cho anh đấy, cảm ơn anh vì đã tặng bánh ngọt cho em.”

Kiều Úy Nhiên như biến thành cậu nhóc lần đầu yêu đương, trước mặt Đàm Xung liền tỏ ra bẽn lẽn nhu thuận, lúc nói chuyện báo đáp liền không tự chủ được mà nhún nhún chân.

Đàm Xung không hề tỏ ra ghét bỏ món quà này, thái độ của anh vẫn nghiêm túc: “Ừ, vậy tôi về phòng đây.”

Nhìn Đàm Xung rời đi, những phiền muộn trong lòng Kiều Úy Nhiên lập tức không cánh mà bay, cậu không muốn phí phạm thêm một giây nào, lập tức phóng lên giường, mở bàn học bật đèn, sau đó lấy bánh ngọt ra.

Bánh kem do nữ sinh chọn quả nhiên rất có tâm, thực đáng yêu, hơn nữa còn do Đàm Xung tự tay đưa tới, càng đáng yêu hơn.

Kiều Úy Nhiên giơ điện thoại, “tách” một cái ra một bức ảnh, thuận tay gửi cho Đàm Xung nói: “Đẹp quá.”

Nhận được tin nhắn của Kiều Úy Nhiên, Đàm Xung vừa xuống đến tầng một, tòa nhà ký túc của anh cũng không cách quá xa: “Ừ.”

Tin nhắn trả lời của Kiều Úy Nhiên rất nhanh đã bay đến: “Bánh người khác tặng cho anh, anh lại đưa cho em có phải hơi sai sai không?”

Kiều Úy Nhiên cảm thấy, nên tỏ ra “thảo mai” và “trà xanh” một chút trong tình yêu, nhất là đối với những tên thẳng nam sắt thép như Đàm Xung.

“Không sao.” Đàm Xung trả lời khô khan muốn chết, không sao, ừ, được, có thể,… lặp đi lặp lại vài câu như vậy, thế nhưng khá thuận tai.

Kiều Úy Nhiên không vội xử lý cái bánh ngọt, ngược lại cậu mải mê phóng to tấm ảnh vừa chụp, ngắm nghía một hồi cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.

Đã tiến đến bước trao đổi ảnh rồi, sao không gửi một tấm hình bản thân luôn? Chụp cái bánh trơ trọi thế này có nghĩa lý gì?

Kiều Úy Nhiên đặt điện thoại ra xa căn góc, cậu ghé lên mặt bàn, nửa khuôn mặt khuất sau chiếc bánh ngọt, tiếp theo hẹn giờ chụp, selfie vài tấm rồi chọn một bức vừa ý nhất gửi cho Đàm Xung.

Còn mập mờ hỏi một câu: “Đẹp không?”

“Đẹp.”

Nhìn thế nào cũng cảm thấy anh đang trả lời cho có lệ, chẳng có chút chân thật nào, Kiều Úy Nhiên tiếp tục troll: “Em hỏi anh là, em có đẹp không.”

Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Đàm Xung hồi đáp, đây là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với cậu sao?

Kiều Úy Nhiên nghĩ đến đây liền rút kinh nghiệm lần trước, cậu bạo dạn hơn, chủ động gửi thêm một tin nhắn nữa: “Anh đang làm gì mà không trả lời em vậy?”

“Vừa về đến ký túc, đang mở cửa.”

Phản ứng này của Đàm Xung khiến Kiều Úy Nhiên nhận ra anh đang tìm cách thoái thác. Cậu không rõ anh có thật sự đang mở cửa hay không, hoặc là anh có chút khó xử, hoặc là anh cảm thấy không hứng thú với chủ đề vừa rồi.

Cậu biết điểm dừng cho nên lập tức chuyển đề tài: “Bình thường anh có hay dùng nước hoa không?”

“Không.”

“Xịt một chút ra cổ tay là được.”

Đàm Xung quả thực vừa về tới phòng, nhưng anh có chút không biết trả lời câu hỏi của Kiều Úy Nhiên ra sao. Bộ dạng cậu ấy rất đẹp mắt, nhưng khen một nam sinh đẹp mắt thì hơi kỳ quặc.

“Cậu vừa đi đâu vậy?” Đàm Xung bỏ thanh nước hoa xuống, bạn cùng phòng liền hỏi thăm.

Đàm Xung quay lưng về phía cậu ta, anh mở nắp thanh nước hoa: “Không đi đâu.”

Anh vốn không có thói quen dùng nước hoa, chỉ là vừa rồi Kiều Úy Nhiên tặng cho anh, lại dạy anh cách sử dụng, cho nên anh muốn test thử. Ngón tay ấn xuống nút xịt, một làn hơi nước phụt ra, mùi hương lan tỏa.

Bạn cùng phòng có chút hiếu kỳ, thò đầu lên nhìn sau đó bật ngửa: “Đệt, Đàm Xung, cậu dùng nước hoa từ bao giờ thế?”

“Đàm Xung, cậu bị làm sao ý*!”

*raw: 你不对劲 – dịch sát nghĩa: Cậu không đúng/ Cậu không thích hợp, chính là tên bộ truyện này, nhưng tôi muốn dùng mấy câu trending mà thực tế hơn chút, nếu ai cảm thấy tôi không tôn trọng tác giả thì có thể đi đọc quicktrans, bởi vì nguyên cái việc dịch lậu của tôi và việc đọc chui của bạn đã là hành động không tôn trọng tác giả rồi!

Giọng cậu ta thảng thốt dọa Đàm Xung nhảy dựng lên. Anh theo bản năng liền lau phần da cổ tay lên áo, luống cuống tay chân cất thanh nước hoa vào tủ: “Không phải, người khác tặng thôi.”

Nói đến việc dùng nước hoa, trong Khoa Thể dục của bọn họ, ngay cả nữ sinh cũng không đỏm dáng đến vậy, cho nên nếu đổi thành người khác nhìn thấy cũng sẽ nhảy dựng lên như vậy thôi.

“Ú tà tà, ai tặng cơ?” Ký túc xá lập tức sôi nổi bàn tán, bọn họ nhổm dậy quây Đàm Xung vào chính giữa: “Em gái nào đây? Đàm Xung nhà chúng ta rốt cuộc cũng thông suốt rồi!”

“Không phải.”

Đàm Xung mặc dù diện mạo bình thường nhưng dáng người cao ráo, tính tình rất tốt, không phải kẻ tâm địa xấu xa, lẽ ra rất dễ tìm được người yêu. Nhưng nhược điểm của anh chính là quá thẳng thắn bộc trực, bạn cùng phòng mai mối cho anh nhiều lần nhưng chỉ qua ngày hôm sau anh đã bị người ta xóa kết bạn.

Mấu chốt chính là, Đàm Xung còn không ý thức được mình lỡ lời chỗ nào.

Tống Tuân bới bới đồng đồ trên mặt bàn: “Này, bánh ngọt tôi cho cậu đâu?”

“Tặng người ta* rồi.” Đàm Xung dừng một chút: “Sau đó người ta đáp lễ bằng nước hoa.”

*他 (nam) và 她 (nữ) đều đọc là “ta” nên khi nói không thể phân biệt được ĐX đang nói nam hay nữ

Vừa nghe được những lời này, mấy anh bạn cùng phòng lại bắt đầu rú lên: “Hỏng hỏng hỏng, còn biết tặng bánh ngọt cho em gái ấy cơ à, mượn hoa hiến phật, Đàm nhà ta có tiến bộ đấy!!!”

“Không phải em gái.” Đàm Xung không biết giải thích ra sao.

Mấy anh bạn cùng phòng còn đang cười cợt bỗng im bặt, Tống Tuân dè dặt hỏi: “Không phải em gái, lẽ nào là em trai?”

Sự trầm mặc của Đàm Xung khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt, Tống Tuân lo lắng vò đầu: “Mở nhầm van rồi, thất khiếu mà khai thông lục khiếu, chẳng thà không mở còn hơn*!”

*thất khiếu là 7 cái lỗ ở trên đầu gồm 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi và miệng. Khi 7 cái lỗ này bị tắc nghẽn thì cơ thể sẽ gặp vấn đề, ví dụ như mắc một số bệnh nào đó, khi đó, các bài thuốc giúp làm thông mạch các lỗ này được gọi là khai khiếu. Ở đây ý của bạn cùng phòng của Đàm Xung có thể là bạn 7 cái lỗ này thì Đàm Xung chỉ thông được có 6 lỗ, như vậy vẫn là có chỗ không bình thường, vậy chẳng bằng đừng khai thông lỗ nào luôn còn hơn, dù sao cũng là không bình thường.

Cũng không biết ai tiếp lời hắn: “Đàm nhà ta… quả là có thiên phú dị bẩm mà… thật sự là em trai sao?”

Đàm Xung lần đầu tiên cảm thấy thẹn đến vậy, anh không biết nên mở miệng giải thích ra sao, vội lẩn đi lấy quần áo, đẩy đám bạn hóng hớt sang một bên: “Tôi đi tắm đây.”

“Đánh trống lảng kìa…” Tống Tuần run run chỉ tay về phía bóng lưng Đàm Xung: “Đúng là em trai rồi!”

Ký túc xá ầm ĩ một trận sau đó yên tĩnh trở lại. Đàm Xung đang đứng trong buồng tắm chà xát cổ tay, anh cúi đầu ngửi một chút, nước ấm đã làm phai bớt mùi hương, hiện giờ chỉ phảng phất nhè nhẹ như có như không.

Kiều Úy Nhiên bình thường cũng dùng nước hoa sao?

Đàm Xung không khó để tưởng tượng ra mùi hương ngọt ngào trên người Kiều Úy Nhiên, kể cả cậu không dùng nước hoa, anh vẫn cảm thấy thân thể Kiều Úy Nhiên cũng sẽ có một mùi thơm tự nhiên giống như vậy.

Từ phòng tắm bước ra, Đàm Xung dọn dẹp qua loa sau đó cầm di động trèo lên giường. Ấn mở khung chat, Kiều Úy Nhiên vậy mà gửi cho anh một tin nhắn thoại, Đàm Xung vội ngồi dậy tìm tai nghe.

Sau khi đã an vị, anh kết nối tai nghe, bên trong truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Úy Nhiên: “Anh có thích mùi này không?”

Đàm Xung nhất thời cảm thấy lỗ tai nóng lên, chỗ cổ tay vừa xịt nước hoa cũng hơi tỏa nhiệt.

Anh ít khi nói dối, nhưng hôm nay là ngoại lệ: “Chưa dùng thử.”

Kiều Úy Nhiên gửi cho anh sticker chú mèo lăn lộn, sau đó là hai ba tin nhắn liên tiếp:

“Mùi này không hợp anh lắm.”

“Em vốn mua để dùng mà.”

“Anh coi như một loại dầu thơm* đi.”

*raw: 花露水  bọn mình tra ra thì thấy từ này theo tiếng Anh là toilet water hoặc toilet perfume, tiếng Việt là nước vệ sinh -_- nhưng nó gắn liền với cái sản phẩm Florida Water mình thấy khá giống chai rượu, mạn phép để là dầu thơm luôn. Bạn nào hiểu nghĩa vui lòng cmt góp ý giúp bọn mình nhé!

Hóa ra mùi thơm trên người Kiều Úy Nhiên chính là mùi này, Đàm Xung còn chưa kịp bình tĩnh lại sau cơn khô nóng vừa rồi thì Kiều Úy Nhiên đã tiếp tục gửi tới vài tin mới, dông dài giảng giải về chuyện nước hoa:

“Em thích mùi này.”

“Nhưng mà nó không lưu hương lâu.”

“Để một lúc sau là bay hết, phải tới gần mới ngửi thấy.”

Đàm Xung nghĩ, gần tới mức nào?

Tin nhắn tiếp theo khiến cho Đàm Xung run lên, Kiều Úy Nhiên có thể nghe được tiếng lòng của anh sao.

“Gần như chúng ta vừa nãy ý, anh không ngửi thấy à?”