Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 53: Bù đắp tuổi thơ



Thái độ của Neil Ian như vậy khiến cả lớp không thể tiếp tục khó xử cậu ta nữa, Lam Từ thì không hề nói gì, nhìn ngoài cửa sổ.

" Bạn học Neil, chúng tôi cũng không cần cậu xin lỗi, nhưng lời xin lỗi của cậu chúng tôi nhận, chỉ xin cậu nếu đã vào lớp này thì hãy tôn trọng không gian học tập cũng như mỗi một bạn học, chúng tôi đến trường là để đi học, cả lớp cũng không phải muốn tẩy chay cậu, chỉ cần cậu hiểu là được, cậu có gì không hiểu cũng có thể đi tìm chúng tôi, chúng tôi cũng là bạn học của cậu, không chỉ riêng Lam Từ."

La Mộng đại diện đứng lên nói chuyện cùng Neil.

Neil ngẩng khuôn mặt nhỏ cùng đôi mắt ửng đỏ lên nhìn La Mộng, gật đầu, nước mắt cũng theo đó rớt xuống.

La Mộng thở dài, đi tới đưa cho cậu ta cái khăn, mít ướt như vậy làm gì, ai nhìn vô lại tưởng họ bắt nạt cậu ta nữa.

Reng...

" Vào lớp rồi, cố gắng học tập, có gì không hiểu thì tìm tôi, Lam Từ so với tôi không thông minh bằng nên cậu ta phải cố gắng gấp mười lần tôi mới đổi lại được vị trí này, cậu cũng đừng khó xử cậu ta nữa."

La Mộng nhân cơ hội nói xấu Lam Từ xong vỗ nhẹ vai Neil Ian, đi về chỗ của mình.

Neil cũng cười khi nghe La Mộng nói, có vẻ đã nghĩ thông suốt mà ngồi lại chỗ của mình.

Dù đôi mắt có liếc qua Lam Từ thì cũng nhanh chóng chuyển lại đây.

Cả đám bạn học thở dài, làm chi mà khổ như vậy.

Lam Từ cũng thấy khổ, cậu cảm thấy chuyện còn chưa có xong, nhưng thôi kệ, được ngày nào hay ngày ấy, nước đến thì đất ngăn, sợ chi bão táp.

...

" Cậu ta lại nói gì nữa sao?"

Diêm Hàn nhìn Lam Từ vừa ăn mà hồn vừa đâu đâu thì hỏi.

" Cậu ta vừa khóc vừa xin lỗi thôi."

Lam Từ nhún vai.

" Omega thật là mít ướt."

Cậu thở dài nói.

" Đúng vậy, Omega thật là mít ướt."

Diêm Hàn rất có thâm ý mà nói.

Lam Từ tưởng anh phụ hoạ với mình thì gật gù.

Diêm Hàn nén cười, gắp cho cậu miếng sườn kho mà cậu thích ăn nhất.

" Mai là ngày nghỉ, em có muốn đi chơi không?"

Khi cả hai đã ăn cơm xong, đang ngồi dựa lưng vào bức tường bên dưới giàn mướp đắng lúc này đã kết trái lửng lẳng vui mắt, Diêm Hàn bỗng nhiên hỏi.

" Hả?"

Lam Từ đang với tay đến trái mướp trước mặt ngây ngẩn hỏi lại.

" Tôi hỏi em có muốn đi chơi không, tôi mang em đi."

Diêm Hàn bị vẻ ngốc nghếch của cậu chọc cười, đưa tay bẹo má cậu sang hai bên.

" Hẹn hò?"

Trong đầu Lam Từ lọt ra hai chữ này, cũng không quan tâm cái tay đang tác quái của anh, hai mắt tròn xoe nhìn anh.

" Đúng vậy, hẹn hò!"

Diêm Hàn cũng bị hai chữ này cào đến nhột, khoé mắt cũng nâng lên một độ cong.

" Đi đâu?"

Lam Từ hai mắt tỏ sáng hỏi.

Lúc này Diêm Hàn cảm thấy lý do khiến cậu vui vẻ không phải chỉ do hai chữ kia, mà vì cậu muốn đi chơi.

" Em muốn đi đâu thì đi đó."

Diêm Hàn bật cười, sủng nịnh nói.

" Đi công viên trò chơi Đế Lantic được không?"

Lam Từ chỉ thiếu không gắn hai ánh đèn lên mắt nữa thôi.

Diêm Hàn cũng bị địa điểm vừa từ miệng cậu phát ra doạ ngây người.

Anh dõi mắt nhìn cậu, ừm thì... Vẫn còn là trẻ con, đi công viên cũng hợp lý đi...

" Được."

Vậy nên anh gật đầu.

" Ye, tôi còn chưa đi công viên Đế Lantic bao giờ đâu!"

Lam Từ giống như một đứa trẻ nhà nghèo bỗng nhiên hôm nay được người thân cho kẹo, món đồ xa xỉ mà cậu chưa bao giờ được ăn vậy, liên tục lẩm bẩm lúc về nên xem sách hướng dẫn những trò chơi mà mình muốn chơi, nhất định phải chơi hết một vòng mới được.

Thật sự thì từ khi Lam Từ cùng cha đến đế đô thì số nơi cậu được đi tại đây là ít đến thảm thương, cha cậu vùi đầu vào làm việc nuôi con, Lam Từ lại thông minh hiểu chuyện chưa bao giờ đòi hỏi ông cái gì, chỉ lo vùi đầu vào học và học, tính ra cậu chỉ biết đến tiệm tiện lợi của nhà mình và trường học, mới đây thôi cậu lại biết đến khu phố tây sầm uất nhất đế đô, lại đến đại trạch của thế gia có tiếng Cổ gia, sau đó là đại trạch Đế gia, nhưng hầu như đều chưa phải là nơi vui chơi nghỉ ngơi gì đúng nghĩa cả.

Một đứa trẻ sống ở đế đô nhưng lại chưa bao giờ đi công viên trò chơi, đó là một tuổi thơ bi ai đến cỡ nào.

Dù vậy Lam Từ vẫn là một thiếu niên ngây thơ trong sáng từ tận trong xương, ở một góc nào đó cậu vẫn khát khao những thứ kia nhưng lại chưa bao giờ than thân trách phận.

Diêm Hàn nhìn cậu sủng nịnh, vốn dĩ hai người yêu nhau thì phải hẹn hò, nếu không phải Diêm Phong đột nhiên hỏi anh có từng hẹn hò cùng Lam Từ bao giờ chưa không thì chắc cả quảng đời này anh cũng không nghĩ đến đưa cậu đi hẹn hò.

Diêm Hàn so với cậu thì tuổi thơ còn tốt hơn một chút là khi cha mẹ còn sống anh được họ dẫn đi khắp nơi, dù tần xuất không nhiều nhưng vẫn cho anh một tuổi thơ không khác với những đứa trẻ khác, cho dù bây giờ họ đều mất rồi nhưng anh cũng không cảm thấy mình khiếm khuyết những thứ kia.

Thôi thì để anh thay chú Lam bù đắp lại cho cậu, tuổi thơ mà cậu muốn.

...

Cả thời gian cuối ngày hôm nay Lam Từ đều nghĩ đến việc mai sẽ đi chơi, bởi vậy mà khoé miệng luôn toét ra, chỉ thiếu nước viết hai chữ vui vẻ lên mặt luôn.

Neil nhìn cậu bạn học bình thường đối với mình lạnh nhạt nhưng mỗi lần đi với người kia về là cả người ấm áp như gió xuân thì trong lòng lại thấy ủy khuất muôn phần.

Tại sao người với người lại khác nhau như vậy...

" Diêm Hàn đã cho cậu ăn cái gì mà vui vẻ như vậy?"

Ngô Thiên cười ngã ngớn hỏi.

Lam Từ đang vui vẻ nghe thấy hắn hỏi thì tính nói, xong lại nghĩ nói ra mắc công lại có mấy cái bóng đèn, thôi thì nín vẫn hơn.

" Cơm hộp của Diêm Hàn luôn ngon hơn căn-tin, cậu nói xem?"

Lam Từ liếc mắt nhìn hắn.

" Hứ, không nói thì thôi, cơ mà không nói tôi cũng biết, chắc chắn là Diêm Hàn dẫn cậu đi hẹn hò hai người chứ gì, sợ nói ra sẽ có mấy cái bóng đèn chứ gì."

Ngô Thiên giống như đi guốc trong bụng cậu mà đắc ý nói.

" Vậy cậu cũng đi hẹn hò cùng Diêm Phong đi."

Lam Từ chọi lại một câu.

" Khụ khụ..."

Ngô Thiên ho sặc sụa trừng mắt nhìn Lam Từ.

" Tại sao tôi phải hẹn hò cùng anh ta?"

Ngô Thiên chột dạ nói.

" Ai biết đâu."

Lam Từ nhún vai.

Cho ngươi giấu, giấu cho kỹ vô đi, để ta bắt gặp được thì...

Ngô Thiên không biết ý nghĩ trong lòng Lam Từ, còn nghĩ mình thoát nạn rồi, lại tiếp tục muốn trêu chọc Lam Từ.

" Vậy Diêm Hàn tính mang cậu đi đâu?"

Hắn lại hỏi.

Bên cạnh có một đôi tai đang dỏng cao lên nghe ngóng.

" Tại sao tôi phải nói với cậu?"

Lam Từ ngu sao mà nói với hắn.

" Tôi có thể giới thiệu chỗ tốt trong đế đô cho cậu nha, tựa như bên ngoài ngoại ô đế đô có một suối nước nóng rất chi là lãng mạn."

Ngô Thiên cũng không ngại Lam Từ, tiếp tục nói.

" Tôi nào có tiền đến mấy chỗ đó."

Lam Từ nhún vai.

Cơ mà... Hình như lúc này cậu có tiền thì phải... Còn rất nhiều tiền nữa...

Nhưng cậu vẫn muốn đến công viên hơn, cái đó để sau đi vậy.

Ngô Thiên thấy cậu trầm ngâm thì tưởng cậu ưng ý nơi này rồi.

" Nếu mà đi nơi đó thì cậu tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần."

Ngô Thiên thần bí nói.

" Tinh thần làm gì?"

Lam Từ khó hiểu hỏi lại.

" Tinh thần bị Diêm Hàn lăn lộn đến chết trong suối nước nóng chứ chi, ha ha ha!!"

Ngô Thiên nói xong thì cười ha hả.

" Khụ khụ..."

Bên cạnh có tiếng ho thanh khiến hai người quay đầu lại nhìn.