Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 74: Trượt băng (Đừng nghĩ bậy)



" Diêm Hàn, tôi muốn ăn cái này."

Lam Từ chỉ vào cái món bò bít tết trên menu.

" Còn muốn ăn gì nữa?"

Anh gật đầu, lại hỏi.

" Ưm... Cái này nữa."

Lam Từ ngẫm nghĩ một chút lại chọn món rau trộn, cậu nghĩ hai cái này là được rồi.

" Uống cái gì?"

Diêm Hàn cảm thấy người này vẫn còn để tâm việc mình béo.

" Uống soda blueberry."

Lam Từ chỉ vào cái ly có màu sắc đẹp đẽ kia.

Diêm Hàn nhìn cái ly, tự nhiên nhớ ra lần trước còn chưa có cho cậu uống thử mấy ly cocktail kia.

Anh vừa nghĩ vừa báo món cho nhân viên đang đứng đợi, lại gọi cho mình một ly soda bạc hà giải nhiệt nữa rồi dẫn Lam Từ đi tìm chỗ ngồi.

Hai người ở gần cửa kính nhìn ra tuyết trắng bên ngoài, hay làm sao nó lại cách bàn của bốn người kia khá gần, hai bên nếu nói chuyện bình thường thì chắc sẽ nghe thấy được.

Bởi vậy mà cả đám kia cũng không tính rời đi, tiếp tục ngồi đó xem có hóng hớt được gì không.

Nhưng cái bọn họ hóng được là mấy bồn cơm chó to chà bá.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, quyết định đi chơi còn hơn.

Diêm Hàn hơi híp mắt khi đám người kia đi ngang qua, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

" Ăn xong em còn muốn đi đâu nữa không?"

Diêm Hàn nhìn người đang chiến đấu cùng tô salad mà hỏi.

" Có cái gì chơi nhẹ nhàng được?"

Lam Từ thận trọng hỏi, lom lom dòm anh.

" Có trượt băng, em đi không?"

Diêm Hàn cười nhẹ.

" Trượt băng? Ở đâu có sàn trượt băng à?"

Lam Từ tròn mắt.

" Có, ở trong nhà."

Anh nói.

" Đi, tôi chỉ mới thấy cái này trên mạng thôi."

Lam Từ hút rột rột hết ly nước.

" Ừm."

Diêm Hàn đứng lên, cùng cậu đi.

Sân trượt băng không nằm ở ngoài trời mà nằm trong một hội trường rất lớn, lúc này bên trong cũng rất là đông người, có khi là nơi đông nhất ở đây.

Diêm Hàn dẫn cậu đi thay giày.

Nhìn trong sân, vậy mà có rất nhiều bạn học đến đây, nhất là nữ sinh cùng nam O.

" Lam Từ, hai người mất tích ở đâu mà giờ mới thấy?"

La Mộng trượt một đường tuyệt đẹp trên sân, lại gần vành đai sân băng, nhìn hai người hỏi.

" Đi xe trượt tuyết, sau đó đi ăn."

Lam Từ đáp, nhìn Diêm Hàn mang giầy cho mình mà chẳng giúp được gì, quá phức tạp.

" Cậu biết chơi cái này?"

La Mộng lại hỏi.

" Không biết, cái gì cũng là lần đầu tôi chơi."

Lam Từ nhún vai.

" Ầy, dù sao tố chất của đám A các cậu đều rất tốt, chắc không đến nổi chơi không được."

La Mộng cảm thán nói.

Diêm Hàn đã mang giày cho Lam Từ xong, giờ đến phiên anh lại làm rất mau.

Anh đứng lên, trượt nhẹ vài cái thử cảm giác.

" Cậu biết chơi?"

La Mộng nhìn anh hỏi.

Diêm Hàn lắc đầu.

Cô trố mắt ra, mẹ nó!!!

Diêm Hàn thử xong rồi, quay lại đón Lam Từ.

Lam Từ so với anh thì lóng ngóng hơn, cậu mém trượt mấy lần, đều là Diêm Hàn ôm cậu lại mới không té sấp mặt.

La Mộng nhìn Lam Từ mà lấy lại được cân bằng, nhìn đến Diêm Hàn... Ôi thôi đi vậy, quái vật, không thể so sánh.

Diêm Hàn nắm lấy hai tay cậu, kéo đi.

Lam Từ được anh kéo chạy một vòng mới có cảm giác đối với đôi giày trên chân mình, cậu bắt đầu thấy phấn khích hơn.

" Tôi thả nhé."

Anh nói.

Lam Từ gật đầu.

Anh chạy tà tà rồi mới thả cậu ra, Lam Từ theo đà mà trượt đi.

Diêm Hàn nhìn cậu trượt một đường khá ổn trên mặt băng, thấy cậu sắp tông vào người ta mà không biết lái qua thì chạy lại, nắm lấy tay cậu kéo một cái.

Lam Từ cứ thế theo cái kéo của anh trượt một vòng, lách qua người phía trước, hướng về giữa sân.

" Cảm giác thế nào?"

La Mộng trượt tới.

" Có phần lơ lửng."

Lam Từ hơi run đáp.

" Cậu tốt hơn tôi rồi đó."

La Mộng nhún vai, ở tại trở xoay mấy vòng.

" Cậu hãy nghĩ nó là chân của cậu, cậu muốn nghiêng thì nghiêng, thẳng thì thẳng, quẹo thì quẹo."1

La Mộng nói cho cậu cảm giác khi trượt.

Lam Từ gật đầu, thật ra cậu đã có cảm giác rồi, chỉ là còn hơi run thôi.

Cậu lại trượt thêm mấy lần, cuối cùng cũng có thể đơn giản mà chuyển động trên mặt băng được rồi.

Cảm giác vô định này cũng rất kích thích, giống như khi bạn nhìn thấy một vận động viên trượt băng nghệ thuật đang phiêu trên sân vậy, họ giống như không có trói buộc đối với mặt đất, muốn xoay thì xoay, muốn nhảy thì nhảy, vẻ mặt rất là vui sướng.

Trượt băng là một môn thể thao rất dễ gây nghiện, vậy nên Lam Từ đã ở trên sân băng chơi đến bốn giờ mới bị Diêm Hàn lôi về phòng tắm rửa.

Đại đa số bạn học cũng vậy, nghỉ ngơi một chút, năm giờ có thể tập hợp.

La Mộng đã về từ lâu, bởi vì cậu ta còn phải chuẩn bị nhiều thứ cùng bên dịch vụ của khu trượt tuyết, làm lớp trưởng cũng thật khổ.

Lam Từ tắm rửa xong thì nằm bẹt trên giường.

Diêm Hàn đi ra thấy cậu như vậy thì cười.

" Mệt không?"

Anh dựng cậu ngồi dậy, sấy tóc.

" Ừm..."

Lam Từ gật gù, lúc chơi không sao, về tắm cái là ê ẩm cả người, đã vậy còn bị vắt kiệt cả tinh lực nữa, cậu còn trụ được trên sân trượt băng hơn tiếng đồng hồ đã là sức trâu sức bò rồi.

" Mát-xa cho em được không?"

Diêm Hàn vừa sấy tóc vừa nhu nhu đầu cho cậu, thoải mái đến con Lam Từ rên hừ hừ.

" Ừm... Miễn anh đừng có lợi dụng làm chuyện không đứng đắn là được."

Lam Từ gật đầu một nữa thì nhớ ra, cảnh cáo trước.

Diêm Hàn bật cười, xem ra cậu vẫn còn chưa tin anh sẽ tha cho cậu, không biết có nên đè ra làm tiếp hay không.

Nghĩ vậy thôi nhưng tay anh vẫn vói vào vali, lấy ra một cái chai...

" Anh làm gì? Không phải nói tha cho tôi sao?"

Lam Từ nhìn cái chai mà nhảy dựng lên, muốn chạy.

Diêm Hàn túm cái con Lam Từ này lại, đè xuống giường.

" Thật là, muốn đè em ra làm cho khỏi đi đâu được luôn."

Anh đến là khổ.

" Nằm yên đó, lại lộn xộn tôi sẽ làm em."

Người nào đó nghiêm trọng cảnh cáo, cởi quần của cậu ra.

Lam Từ bị uy hiếp thê thảm nằm đó, biểu cảm giống như sắp lên dĩa rồi vậy.

Diêm Hàn bật cười, đưa tay nhéo mũi cậu.

Lam Từ bị nhéo thì đập tay anh ra, lấy tay che mũi, cảnh giác nhìn anh.

Diêm Hàn cũng không ghẹo cậu nữa, đổ cái chất gel sền sệt hơi lạnh từ trong cái chai xuống đôi chân dài đẹp đẽ trước mặt.

Thật sự là rất giống gel bôi trơn a... Lam Từ trợn mắt nhìn cái chai.

Diêm Hàn đổ ra một lượng lớn rồi thả cái chai xuống, bắt đầu mát-xa chân cho cậu.

Lam Từ mở to hai mắt nhìn anh, cảm nhận đôi tay to đang xoa bóp từng thớ thịt trên bắp chân căng đau của mình, thật sự là quá thoải mái.

Diêm Hàn nhìn bảo bối đã muốn híp mắt mê mang thì cười nhẹ, đáng yêu như vậy làm chi chứ.

Cũng không phải tự nhiên anh lại mang theo cái chai kia, đơn giản là vì để dùng vào lúc này.

Người mới lần đầu trượt tuyết mới đầu còn chưa có cảm giác gì, đêm đến những bắp thịt kia sẽ kêu gào đến không ngủ được, chưa kể Lam Từ còn trượt băng, nếu giờ không mát-xa cho cậu thì tối nay cậu khỏi ngủ luôn.

Diêm Hàn trước khi đi đã kêu Diêm Phong mua cho mấy chai tốt nhất mà đám vận động viên hay dùng, chỉ cần mát-xa một chút cũng sẽ giúp cho cơ bắp được thả lỏng ra.

Chứ anh mang gel bôi trơn theo làm gì, cái mật ngọt kia của bảo bối nhi cần dùng đến cái đó sao, mệt Lam Từ còn không chịu hiểu, chẳng lẽ là bị anh làm đến sợ luôn rồi.

.................