Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 82: Không cho anh đi(H)



Neil Ian rất không hiểu, cậu ta đã điều tra người này nhưng chỉ biết hắn là con nuôi của Diêm gia, còn là một đứa con nuôi không được để mắt đến, tại sao ánh mắt lại cường thế như vậy.

Chẳng lẽ có điều gì mà cậu ta không biết?

Hay thân phận của hắn đã bị che lại?

Neil Ian lần đầu tiên nghiêm túc ngẫm nghĩ về người này, bình thường cậu ta chỉ nhìn Lam Từ, nhưng nếu đi ngược lại, bạn học đều nói từ khi có Diêm Hàn thì Lam Từ thay đổi hẳn.

Vậy nên, muốn biết Lam Từ làm sao lại như vậy... Thì phải tìm hiểu từ người này.

Neil Ian ngẩn ra, chuyện đơn giản như vậy... Tại sao tới giờ này mới nhận ra?

Diêm Hàn không biết Neil Ian đã chú ý đến mình, nhưng dù anh biết thì cũng không xem trọng Neil Ian sẽ tìm được cái gì.

Trừ khi cậu ta tra đến tận gốc rễ của đế quốc Ian.

Nhưng đã trải qua bao lâu, hoàng thất cũng đổi biết bao lần, có khi trong tàng thư các của hoàng gia sẽ còn lại một chút, nếu không, cho dù Neil Ian đến hỏi cha của cậu ta là đức vua hiện tại của đế quốc Ian thì cũng không nghe được cái gì.

...

Ngày thứ năm, cuối cùng những khu kia cũng đã mở lại, đám người lại bắt đầu vui chơi.

Từ hôm Diêm Hàn đè cậu ra làm đến ngất ngư thì đến nay anh vẫn chưa chạm vào cậu, Lam Từ còn nghĩ anh bỗng nhiên đại phát từ bi, muốn tha cho cậu đến khi về nhà, ai biết...

Diêm Hàn nhẹ nhàng đưa vật to lớn vào người cậu, đưa đẩy vài cái, đối với đôi mắt mơ hồ của cậu hôn lên, khó nói được thâm tình cùng xâm chiếm.

" Em nghĩ gì vậy Lam Từ, mấy hôm trước em bị làm quá mức, tôi sợ em bị thương mới tha cho em, sao em có thể ngây thơ như vậy?"

Anh liếm nhẹ lên khoé môi hơi há ra của cậu, đưa đầu lưỡi luồn vào trong, nhẹ nhàng cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của cậu, quấn quýt không rời.

Dưới hông cũng đong đưa chậm chạp, mài đến vách thịt ngứa ngấy, muốn nhiều hơn mà xoắn lại, cầu yêu.

" Ưm... Ngứa..."

Lam Từ vốn định đi ngủ, mà cậu cũng đã ngủ rồi, tự nhiên bị lật ra làm, cậu theo bản năng mà rên rỉ.

" Em xem, ở đây nhớ tôi đến vậy, không đến thăm nó sao được."

Diêm Hàn cười tà ác, nhẹ nhàng rút ra, lại chậm chạp không đẩy vào trở lại.

" Cho... Ưm... Cho vào đi mà..."

Bảo bối nhi đã bắt đầu cầu xin rồi.

" Tôi thấy em cũng không thích gì, hay là không chơi nữa?"

Anh đưa vào một chút rồi lại rút ra.

" A!!... Không cho anh đi!"

Lam Từ vừa nghe đã nóng vội, không kịp suy nghĩ đã ôm cổ anh kéo xuống, vật kia cũng theo đó mà đâm thẳng vào.

Còn sợ anh đi mà dùng đôi chân thon dài quắc chặt eo hông của anh, khiến cho hai người dán đến suýt sao, không một kẻ hở, vật kia cũng chui vào được sâu hơn.

" Anh động... Ưm... Động đi... Nha..."

Lam Từ ôm cổ anh, đôi môi dán nhẹ lên môi anh, mềm mại nói.

" Không ngủ nữa?"

Lúc này người kia vẫn còn muốn chọc ghẹo cậu.

" Không ngủ... Ưm... Ngứa..."

Lam Từ lắc lư đôi mông tròn, ma sát vật to lớn với vách thịt ngứa ngấy khó nhịn, muốn nhiều hơn...

" Nhưng mà tôi muốn ngủ rồi."

Diêm Hàn nói xong thì lật người một cái, hai người đổi vị trí cho nhau.

" A..."

Lam Từ bởi vì bất ngờ mà bị cự long bên trong chạm mạnh một cái, rên lớn lên, nằm bẹp trên người anh luôn.

Diêm Hàn nói ngủ là thật sự nhắm mắt, nhưng đôi tay vẫn ở trên người cậu vuốt ve tới luôn, còn bóp bóp nhẹ hai cánh mông tròn khiến cho toàn thân cậu run lên, vách thịt bên trong hấp xả không ngừng vật to lớn kia.

Lam Từ cố gắng chống tay lên, ngẩng đầu nhìn anh, ủy khuất mà trề môi ra.

Lúc này tầm mắt của cậu lại chạm đến nơi yết hầu gợi cảm kia... Nếu... Nếu cậu chạm đến nơi đó, không biết hậu quả có lớn lắm không...

Nhưng mà Lam Từ đã làm rồi.

Khoảnh khắc cậu gặm lấy nơi đó, vật to lớn bên trong cậu giật nãy lên, phồng to ra.

Lam Từ có chút đắc ý cười, đôi môi nhẹ nghiến lấy yết hầu nam tính, còn dùng đầu lưỡi liếm đến ướt nhẹp, mút mát lên.

Ở nơi cậu nhìn không thấy, đôi song đồng màu lưu ly đã thâm đến không xong, một đôi tay giữ lấy mông của cậu, nâng lên rồi thả xuống, đồng thời còn đỉnh mạnh hông, chỉ một phát mà cự long đã phá mở cửa nhỏ, chen vào.

" A!!!"

Lam Từ không kịp phòng bị nhả miệng ra hét lớn.

"Ưm ư ư... Ô ô..."

Sau đó là từng cơn gió lốc cuốn tới, Lam Từ chỉ còn biết há miệng, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, nhưng một lời cũng không nói được.

" Ô ô... Ư..."

Lam Từ cảm thấy eo hông của mình cũng theo bản năng mà động lên, phối hợp nhịp nhàng với người kia, mang đến khoái cảm càng thêm sâu, khiến người dục tiên dục tử.

" A!!"

Lam Từ chịu không nổi mà bắn ra trước.

Người kia cũng không hề dừng lại lấy một chút, eo hông giã không ngừng vào nơi sâu nhất.

" Ứ... Ô a..."

Lam Từ càng cao trào thì nơi đó càng mềm mại, vật to lớn kia giống như càng giã lại càng lớn, lớn đến bụng nhỏ của cậu cũng cảm thấy căng ra, phồng lên mỗi khi bị đỉnh vào.

Từ lần đầu tiên Lam Từ bị anh thành kết ở suối nước nóng đến giờ đã hơn một tháng nhưng Lam Từ vẫn chưa có dấu hiệu mang thai thì khi hai người làm tình Diêm Hàn luôn sẽ không có tiết chế mà bắn vào nơi đó, bắn đến căng ra.

Lam Từ cũng đã tiếp nhận chuyện này, biết anh sẽ ngựa quen đường cũ mà tìm đến cũng không ngăn  cản nữa, nhưng mà lần này cậu thấy khác lắm...

" Ư... Sâu... Ô... A!!"

Một cái kết lớn nở phồng ra trong tử cung, căng đến Lam Từ cũng cảm thấy đau đớn đến mức nước mắt rơi như mưa.

" A!!! Hức..."

Nhiều quá... Nhiều đến mức bụng cậu căng lên, chướng đến khó chịu...

Tin hương mang cảm xúc sợ hãi lại hoảng loạn của Lam Từ bay đầy phòng, Diêm Hàn cũng bị nó làm cho tỉnh táo lại, nhưng anh vẫn không động đậy gì, cứ thế tận năm phút sâu, bụng nhỏ cũng bị bắn đến nóng lên, vật to lớn kia cũng mềm xuống một chút nhưng đầu kết lại không chịu rút về, cứ thế chặn đứng chất d.ịch bên trong, không để rơi ra giọt nào.

" Ô ô... Hức... Bỏ ra đi... Hu hu... Đau lắm... Diêm Hàn..."

Âm thanh nức nở của người phía trên truyền đến, theo cùng là những giọt nước mắt nóng hổi nhỏ trên ngực anh.

Tin hương Romantic tràn ra, bao trọn lấy Lam Từ, chấn an vỗ về.

" Em đau hức... Căng lắm... Hu hu..."

Cơn đau ở nơi yếu ớt lại giống như đau đến trong tâm khảm khiến cậu sợ hãi bất an.

Người này lại bị làm sao, hu hu...

" Một lát sẽ không."

Âm thanh có chút nguy hiểm khó nói của Diêm Hàn vang lên, nhất thời doạ cho Lam Từ im bặt.

Giọng nói... Vẫn là của Diêm Hàn, nhưng Lam Từ lại nghe ra chút cảm xúc không đúng lắm, nó khiến cho cậu lại sợ hãi lại không muốn khiêu khích anh nữa, làm nũng không được cậu lại ủy khuất mà rắm rứt khóc.

Diêm Hàn cảm thấy nước mắt rơi trên ngực cổ mình ngày một nhiều, cơn bạo loạn trong người cũng bị nó dội nguội.

Dạo này anh cảm thấy mình khống chế không được cảm xúc, liên tục bị lôi kéo ra, nhưng nguyên nhân hay mục đích đều là người trên ngực anh này, anh biết anh sẽ không làm tổn thương cậu, nhưng sẽ không ngừng phát tiết dục vọng trên người cậu.

Người này lại không biết, mỗi lần động tình là làm ra những hành động đi tìm chết, bị anh bắt nạt xong lại khóc lóc ỉ ôi, khóc đến mức cái đầu nóng của anh cũng phải nguội.