Cầu Mà Không Được

Chương 72: Cô Lang 72



Ôm lấy.

Phòng tổ chức tiệc rất lớn, một bàn có đến tận hai mươi người ngồi, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Trong khung cảnh ồn ào nhốn nháo như thế, ánh mắt đầu tiên của Diệp Thanh Linh lại chạm trúng Thời Vũ.

Thời Vũ ngồi vị trí chính giữa, bên trái là Nhan Thi, bên kia là nhân viên hỗ trợ của đoàn phim. Nhìn kiểu này thì có vẻ chỉ có Thời Vũ là nhà đầu tư duy nhất đến tham gia buổi tiệc mừng này.

Thời Vũ lặng lẽ ngồi ở đó, mái tóc dài xõa ở bên người, vừa khéo che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một phần da trắng nõn tinh tế, góc nghiêng vẫn luôn xinh đẹp như xưa. Đôi mắt đào hoa của cô ấy hơi rũ xuống cùng hàng mi cong cong, thần thái vẫn mang theo vẻ lười biếng không chút thay đổi, khiến cho người ta không dám đến gần.

Ánh mắt của Diệp Thanh Linh chuyển từ gương mặt của Thời Vũ xuống đầu vai của cô ấy. Thời Vũ mặc váy, khoác hờ một chiếc áo vest trên vai, chiếc cổ mảnh khảnh trắng tươi, tuy nhìn thon gầy nhưng nếu so với lần cuối họ gặp nhau thì cũng đã đầy đặn hơn một chút, không còn gầy trơ xương như xưa. Da thịt cũng trắng hồng chứ không còn là sự trắng bệch như bị bệnh.

Lâu rồi không gặp, những ngày tháng mà Thời Vũ trải qua, có lẽ đã cải thiện hơn so với trước kia.

Tự nhiên Diệp Thanh Linh lại thấy vui trong lòng, cô cười khẽ, thở ra một hơi.

Còn lý do vì sao mà Thời Vũ lại xuất hiện ở đây thì cô cũng không quan tâm lắm. Nếu Thời Vũ là nhà đầu tư của bộ phim《Trên Tầng Mây》, xem vị trí mà cô ấy ngồi, chắc hẳn là nhà đầu tư có vốn khủng nhất, thế thì Diệp Thanh Linh cảm thấy chuyện mình tự nhiên nhận được lời mời đóng phim cũng không có gì kì lạ.

Buổi tiệc mừng hôm nay, nói không chừng... Không, chắc hẳn cũng là ý của Thời Vũ. Nói không chừng thì tư cách được mời tham diễn, cũng là một tay Thời Vũ đốc vào.

Diệp Thanh Linh hơi nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên lại thấy có chút phẫn nộ không nói nên lời, nhưng không bao lâu đã bị cô đè xuống, ngay cả chính cô cũng không nhận ra.

Lông mày của Diệp Thanh Linh giãn ra, lặng lẽ nghĩ thầm, mấy ngày mà Thời Vũ còn bệnh, cô cũng đã nói thẳng với cô ấy chuyện hai người đã hoàn toàn kết thúc. Cô cứ nghĩ mãi, ở trong lòng mình, Thời Vũ chết rồi.

Thời Vũ muốn theo đuổi cô, muốn rạch mặt ăn vạ với cô, tất cả cũng chỉ là chuyện của riêng Thời Vũ. Cô sẽ không có bất kỳ sự rung động nào, mà cho dù có...

Cũng sẽ không để Thời Vũ nhìn ra được.

Lúc này, Thời Vũ giống như cảm nhận được gì đó, cô ngẩng đầu lên, xuyên qua một đám người nhốn nháo, chạm mắt với Diệp Thanh Linh vừa mới đẩy cửa bước vào.

Diệp Thanh Linh thấy được sự ngạc nhiên hiện lên rất rõ trên gương mặt của Thời Vũ, không hề có chút giả dối, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp đó, có ánh sáng lấp lánh như những vì tinh tú, đẹp đến nao lòng. Khoảnh khắc Thời Vũ nhìn về phía Diệp Thanh Linh, sự lạnh nhạt trên người Thời Vũ cũng tan thành mây khói, thậm chí ánh mắt còn ngoan ngoãn giống như một chú mèo con.

Diệp Thanh Linh sửng sốt, cúi đầu chớp chớp mắt vì kinh ngạc.

Thời Vũ thế mà lại không biết chuyện cô sẽ đến tham dự buổi tiệc mừng này sao? Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Nhưng thôi, cứ kệ đi, cho dù có phải Thời Vũ vì cô mà đến hay không, đều không liên quan gì đến cô.

Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Thanh Linh dời khỏi người Thời Vũ, giống như cô không hề chú ý tới cô ấy vậy. Diệp Thanh Linh không quen những diễn viên ngồi trên bàn này, cô chỉ chào hỏi một số nhân viên và Nhan Thi xong thì bước đến vị trí gần cửa, tìm đại một chỗ nào đó để ngồi.

Ai ngờ Nhan Thi đang ngồi kế bên Thời Vũ lại nhìn thẳng vào cô, nháy nháy mắt với cô mấy lần liền.

Tính của Nhan Thi ngốc nghếch từ trong trứng nước rồi, trên cuộc đời này, cô ấy làm cái gì cũng bị chậm hơn người khác một nhịp. Nhưng lúc này, không những cô ấy làm mặt quỷ với Diệp Thanh Linh, đã thế mà còn vẫy tay rất nhiệt liệt về phía cô.

Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại cảm thấy có gì đó sai sai.

Với cái tính nết chậm chạp của Nhan Thi thì chỉ có lúc nào mà khủng hoảng lắm mới nhanh nhẹn được như thế. Ví dụ như hồi bọn họ tham gia chương trình《Hấp Dẫn Về Làng》, Nhan Thi rất sợ loài bò sát, có lần nọ, Nhan Thi thấy một con nhện nên sợ tới nổi chạy nhanh như gắn tên lửa rồi phóng cái vèo lên người của Diệp Thanh Linh.

Mà trong phòng tiệc ngay lúc này, điều có thể làm Nhan Thi cảm thấy sợ hãi... Chắc cũng chỉ có sự lạnh băng của Thời Vũ đang ngồi kế bên.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Nhan Thi nhoẻn miệng cười ngọt như mía lùi: "Thanh Linh, em ngồi xa vậy chi? Không phải quan hệ giữa em với giám đốc Thời tốt lắm hả, em lại đây tụi mình nhắc lại chuyện cái ao nè."

Những người trong phòng tiệc này biết bọn họ đều từng tham gia《Hấp Dẫn Về Làng》nên nếu ngồi ôn lại chuyện xưa với nhau thì cũng không có gì lạ.

Nhưng mà Diệp Thanh Linh đã lập tức hiểu được ý nghĩ của câu mà Nhan Thi nói——Em gái ơi!! cứu chị!!! Ét ô ét!!! Em mà không lại đây ngồi thì chị thấy chị sẽ bị chị gái của em bẻ cổ mất!!!

Diệp Thanh Linh: "..." Không, chị gái ơi, em không cứu chị được đâu.

Nhan Thi không biết chuyện mối quan hệ giữa hai người đã rạn nứt, nhưng mà bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để giải thích.

Lúc Diệp Thanh Linh còn đang do dự thì đã có người đứng dậy, chừa lại một khoảng trống ở chính giữa, thúc giục Diệp Thanh Linh sang ngồi: "Đúng vậy, Thanh Linh, tôi có xem cái mùa《Hấp Dẫn Về Làng》đó, quan hệ của cô và giám đốc Thời tốt nhỉ, mau qua đây ngồi đi."

Diệp Thanh Linh không thể không đi đến chính giữa, ngay lập tức, Nhan Thi đã tránh khỏi vị trí kế bên Thời Vũ, nhường nó cho Diệp Thanh Linh.

Gương mặt của Diệp Thanh Linh không hề có chút biểu cảm, cô ngồi xuống bên cạnh Thời Vũ, cười nhạt rồi chào hỏi: "Giám đốc Thời."

Ánh mắt lạnh nhạt, sắc mặt vừa khách sáo vừa xa lạ.

Cô và Thời Vũ đã hoàn toàn kết thúc, thế thì với cô mà nói, Thời Vũ cũng chỉ là một người dưng nước lã.

Người dưng thì nên có chuẩn mực của người dưng.

Rõ ràng là nhịp thở của Thời Vũ có nhanh hơn lúc nãy một chút, Diệp Thanh Linh cúi đầu thì thấy ngón tay đang rũ bên cạnh người của Thời Vũ chợt siết chặt lại, trên mu bàn tay thon gầy, trắng nõn đó hiện đầy những cọng gân xanh, có hơi đáng sợ.

Trái tim của Diệp Thanh Linh chợt nhói lên, trong đầu cô bỗng nhiên lại có hình ảnh của đêm Thời Vũ ngất xỉu trên mặt đất hiện lên, cánh tay cô ấy cũng gầy nhom như thế, mạch máu xanh tím hiện lên rất rõ rệt. Diệp Thanh Linh cảm thấy trong lòng mình như có mạch sóng ngầm đang cuồn cuộn, giống như đang đau đớn, lại giống như đang phẫn nộ.

Cô không biết nói cụ thể là cảm xúc gì.

Diệp Thanh Linh ngừng thở, ánh mắt dời sang chỗ khác.

Cuối cùng, Thời Vũ chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu.

Trong mắt của những người khác, Thời Vũ chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp lại lời chào hỏi của Diệp Thanh Linh, ngay cả một câu cũng không thèm nói. Thậm chí còn có người lắc đầu khinh thường, bảo quan hệ giữa Diệp Thanh Linh và Thời Vũ thì cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, Nhan Thi bảo hai người đó thân nhau, âu cũng là lời khách sáo. Có người còn vì ghen tỵ Diệp Thanh Linh chỉ là một diễn viên khách mời mà lại được ngồi ở ghế diễn viên chính, nên khi họ thấy cô bị Thời Vũ ngó lơ còn trợn mắt tỏ vẻ khinh thường.

Nhưng chỉ có một mình Diệp Thanh Linh mới nghe được tiếng Thời Vũ nhẹ nhàng "Ừm" một cái, là dùng cổ họng để phát ra, tiếng ừm mềm mại như bông, nghe như là đang khẩn cầu.

Lông mi của Diệp Thanh Linh khẽ run rẩy, cô giả vờ như không nghe thấy gì, quay đầu sang nói chuyện phiếm với Nhan Thi.

Thời Vũ cần phải trưởng thành và thay đổi, nhưng dù sao cũng là chuyện của chính bản thân cô ấy, không liên quan gì đến cô. Nếu cô càng muốn can thiệp vào thì có khi lại bị phản tác dụng.

Không bao lâu sau, ngay cả Nhan Thi cũng phát hiện bầu không khí giữa Diệp Thanh Linh và Thời Vũ không ổn cho lắm, hồi còn ghi hình cho chương trình, tuy hai người cũng không tương tác nhiều, nhưng Nhan Thi vẫn cảm nhận được sự vi diệu lẫn thân thiết, nhưng hiện tại, nhìn hai người lại chẳng khác gì hai người dưng ngược lối. Diệp Thanh Linh tự lo chuyện của mình, Thời Vũ thì vẫn lạnh lùng thờ ơ.

Nhưng mà Nhan Thi cho rằng hai người sợ bên ngoài đồn bậy đồn bạ nên cũng không nghĩ gì nhiều.

.......

Người đã đến đông đủ, buổi tiệc mừng chính thức bắt đầu.

Rất nhiều món ăn được bày biện trên bàn, ly rượu trước mặt của mỗi người cũng đã được rót sẵn, là rượu trái cây vị mơ, độ cồn không cao, màu vàng pha chút hồng hồng óng ánh dưới ánh đèn, thoạt nhìn thì vị của nó sẽ rất ôn hòa.

Song, tuy loại rượu trái cây này có độ cồn thấp, vị dịu nhẹ dễ uống, nhưng mà tác dụng chậm của nó cũng nhiều hơn nếu so với những loại rượu khác. Nếu uống quá nhiều thì cảm giác khó chịu khi say cồn cũng sẽ ập đến, có thể khiến cho dạ dày người ta quặn thắt lại.

Đôi khi lại có người đến đây để kính rượu.

Nhất là chỗ Thời Vũ, buổi tiệc mừng hôm nay chỉ có một mình Thời Vũ là nhà đầu tư, có không ít diễn viên vô danh nào đó nóng lòng muốn đi cửa sau nên mới đến tìm cơ hội. Thời Vũ cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt lạnh băng, thế là không ai dám đến quấy rầy nữa.

Không ai đến mời rượu Thời Vũ, nhưng Diệp Thanh Linh bên cạnh lại phải tiếp hết người này đến người khác. Dẫn đầu là một tên nam phụ, hắn ta cứ tìm cớ mời rất nhiều lần, cứ hết ly này sang ly khác, nói kính rượu nhưng lại giống đang chuốc say hơn.

Những người đó chủ yếu là ghét Diệp Thanh Linh vì cô ấy mới ra mắt chưa tới một năm, từ trước đến giờ còn chưa từng đóng phim, thế mà bộ đầu tay đã trèo được tới đoàn phim của《Trên Tầng Mây》, đã vậy còn là vai phụ quan trọng nữa. Tuy là suất diễn không nhiều, nhưng vị trí trọng yếu của nhân vật cũng khá cao, coi như là cũng xếp thứ năm từ trên xuống.

Bỏ qua chuyện đó, hôm nay Diệp Thanh Linh vừa mới bước vào thì Nhan Thi đã nhường lại vị trí của diễn viên chính cho cô ấy, để cô ấy ngồi kế bên nhà đầu tư, những người muốn đi cửa sau tức muốn xì khói. Nhưng mà bọn họ thấy cũng may là giám đốc Thời cũng chẳng hứng thú gì với Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh vốn chỉ là một đứa ca sĩ mới vừa ra mắt không lâu, cũng không phải diễn viên chính quy gì cho cam, không có chống lưng, cũng không có nhiều fan háu chiến như vậy. Bọn họ kiếm chuyện với cô ấy để trút giận một tí thì chắc cũng chẳng có vấn đề gì.

Bọn họ đều là những diễn viên đã lăn lộn trong showbiz không biết bao năm rồi, tuy trên mặt bọn họ vẫn luôn có nụ cười thường trực, nhưng chưa chắc gì những người khác có thể nhìn ra là bọn họ đang mưu tính chuyện gì.

Ngay cả Diệp Thanh Linh cũng vậy, sau khi bị chuốc khá nhiều rượu rồi cô mới cảm thấy được sự không ổn, thế nhưng cô làm được gì đây? Cô cũng không cách nào có thể mặc kệ những người khác mà lật mặt với bọn họ được. Cô hết cách xử lý bọn họ nên chỉ đành chịu đựng một lát cho xong.

Bọn họ dùng chiêu này để ăn hiếp không biết bao nhiêu là ma mới, vốn đã thành ngựa quen đường cũ.

Nhưng không ngờ, khi tên nam phụ đang bưng ly rượu thứ ba sang, Diệp Thanh Linh lại cười tít mắt với hắn. Rõ ràng là một nụ cười xán lạn, hắn ta lại cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, giống như thể hắn ta vừa thấy được ý bỡn cợt từ trong đôi mắt phượng của Diệp Thanh Linh vậy.

Lúc này, Diệp Thanh Linh chủ động nâng ly rượu lên, nhấp môi một ít.

Những người đi kính rượu ngay lập tức tỏ thái độ: "Thanh Linh, cô nhấp có một tí, vậy là không nể mặt bọn tôi rồi."

"Đúng vậy, Thanh Linh, cô đừng có làm mất mặt người ta như thế! Nào, uống đi!"

Trên bàn cũng có một số người hùa theo mà ồn ào, vốn dĩ trong phòng tiệc đã lắm người, họ cứ lớn tiếng ầm ĩ như thế cũng khó xác định là có ác ý hay là không. Bây giờ rượu vào thì lời ra, bầu không khí cũng rất vừa khéo, mọi người đều rất kích động, ngoại trừ những người ngồi gần ra thì cũng không ai để ý đến tình cảnh của Diệp Thanh Linh cho lắm.

"Nhưng mà..." Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn bọn họ, nhẹ nhàng chớp chớp mắt rồi nói, "Tửu lượng của em kém lắm, uống một tí là say ngay, đâu có so được với mọi người, uống cỡ nào cũng không say nổi. Để không làm mất hứng của mọi người, em sẽ uống thay phiên nhé, nhưng mà em muốn một ngụm thì mọi người phải uống một ly, công bằng chưa ạ?"

Diệp Thanh Linh cười khe khẽ, đôi mắt hơi cong cong, nhưng những người đi mời rượu lại cảm thấy như thể Diệp Thanh Linh đang nói "Đừng có nói là một tí xíu rượu như thế này thôi mà các người không uống nổi nhé? Vô dụng thế nhỉ?", Sự khinh miệt tràn ngập trong nụ cười, tên cầm đầu chỉ đành nín thở mà gật đầu, sau đó là ngẩng đầu uống cạn một ly.

Dù sao thì tửu lượng của Diệp Thanh Linh cũng kém còn gì? Bọn họ đông tới vậy, cứ thay phiên nhau thì chắc cũng phải chuốc say được cô ta.

Cứ uống mấy vòng như thế, bọn họ bị Diệp Thanh Linh lừa uống một đống rượu, dạ dày cũng đã bắt đầu co thắt. Diệp Thanh Linh mới uống được phân nửa ly rượu, sắc mặt hơi ửng hồng, ánh mắt lấp lánh như cất chứa sao trời, thoạt nhìn giống hệt như đã say rồi.

Có mấy người uống hết nổi, xua xua tay tỏ ý bỏ cuộc, Diệp Thanh Linh lại lặng lẽ vỗ vỗ bả vai của Nhan Thi.

Nhan Thi ngồi kế bên vẫn ngốc nghếch ăn này ăn kia. Lúc này, cô ấy mới phát hiện ra có gì đó không đúng, cô ấy xoay đầu sang, kinh ngạc, "Thanh Linh, em uống đua với bọn họ hả?"

"Ừm. Cơ mà tửu lượng của bọn họ cao quá, em sắp trụ hết nổi. Em uống một ngụm thì bọn họ uống một ly." Diệp Thanh Linh gật đầu, sau đó lại nhìn mấy người kia rồi mỉm cười, "Phải không ạ?"

Nhan Thi đứng hình mấy giây, ánh mắt nhìn về phía chiếc ly của Diệp Thanh Linh, ngay lập tức đã phát hiện ra chuyện gì đó, vô cùng ăn ý mà cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm bé xíu: "Thi uống rượu mà sao không gọi em thế ạ, nào nào nào, em chơi nữa."

Những người kia: "..."

Bọn họ đã chốt đơn là Diệp Thanh Linh sẽ không dám trở mặt với bọn họ, giống như cách bọn họ không dám trở mặt với Nhan Thi vậy, bọn họ chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi uống cho xong. Bọn họ nào ngờ cái chiêu mà bọn họ dùng để bắt nạt ma mới, hôm nay lại bị Diệp Thanh Linh phản đòn gậy ông đập lưng ông.

Diệp Thanh Linh cười cong cả mắt, nhấp một ngụm rượu be bé, sự khinh thường lại càng hiện rõ trong đôi mắt. Ở ngoài đường, Diệp Thanh Linh vẫn luôn như thế, ai ăn hiếp cô thì cô sẽ trả thù lại. Nếu dùng nắm đấm được thì dùng nắm đấm, không dùng nắm đấm được thì phải dùng chiêu khác, nói sao thì cũng không để mình bị lép vế được.

Lúc này, một đôi tay trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện từ phía bên cạnh, lấy ly rượu của Diệp Thanh Linh đi.

Sự khinh bỉ của Diệp Thanh Linh chợt đơ cứng.

Không chỉ có cô, mà ngay cả những người xung quanh cũng giật mình nhìn sang.

Thời Vũ ngẩng đầu uống cạn số rượu còn lại trong ly của Diệp Thanh Linh rồi đặt chiếc ly lên bàn, chiếc ly va chạm với mặt bàn phát ra một âm thanh rất thánh thót. Chiếc ly pha lên óng ánh dưới ánh đèn giống như là lưu ly, trên đó còn phản chiếu gương mặt lạng lùng như băng của Thời Vũ.

"Đổi sang nước trái cây đi." Thời Vũ mỉm cười, nhờ người ta đổi nước trái cây cho Diệp Thanh Linh, cô hơi híp mắt lại, nở một nụ cười nhạt nhẽo với những người kia, "Thi uống rượu? Uống rượu trái cây thì chán lắm, hay đổi sang rượu trắng đi."

Lúc Thời Vũ nói chuyện, ngón tay của cô ấy vờ như vô tình lướt qua bả vai của Diệp Thanh Linh, giống như mấy giây nữa thôi thì sẽ ôm Diệp Thanh Linh vào lòng.

Diệp Thanh Linh lặng lé né ra.

Đầu ngón tay của Thời Vũ chợt cứng đờ, sắc mặt lại càng lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía mấy người kia lại càng thêm phần nguy hiểm.

Rượu trắng đã được mang đến. Vốn dĩ tác dụng chậm của rượu trái cây đã lớn rồi, bọn họ còn uống nhiều như thế nữa, bây giờ mà trộn với rượu trắng thì chắc bọn họ phải bỏ luôn cái dạ dày này. Mấy người kia thấy Nhan Thi bênh vực Diệp Thanh Linh thì thôi, đã thế mà Thời Vũ còn hùa theo bảo vệ nữa, sắc mặt của bọn họ trở nên suy sụp: "Giám đốc Thời...."

Nụ cười của Thời Vũ chợt lặng ngắt: "Uống."

Diệp Thanh Linh cúi đầu uống nước trái cây, cô uống một ngụm, bọn họ cũng phải lấm la lấm lét mà uống hết một ly rượu trắng dưới sự giám sát của Thời Vũ.

Diệp Thanh Linh bưng ly nước trái cây, liếc sơ qua những nam diễn viên đang run lẩy bẩy, sau đó lại liếc sơ qua Thời Vũ một cái, khóe môi bỗng nhiên lại hơi cong lên, có chút buồn cười. Tuy là cô tự trả thù được, nhưng mà tự nhiên có người che chở cho mình... Nói sao thì cũng không tệ lắm.

Hơn nữa, cô cảm thấy đã rất lâu rồi mình không thấy một Thời Vũ như thế.

Lãnh lệ, mạnh mẽ, ánh mắt sắc lẹm, khí thế làm cho người ta sợ hãi. Đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, rõ ràng là đang cười khe khẽ, nhưng lại khiến cho sống lưng người ta lạnh toát.

Diệp Thanh Linh lơ đãng mà hồi tưởng lại, bản thân cô trước kia, kiểu mà cô thích nhất chính là kiểu của Thời Vũ ngay tại lúc này. Trước mặt người ngoài thì lạnh lùng quyết đoán, nhưng khi đứng trước mặt cô thì sẽ để lộ ra khía cạnh dịu dàng nhất.

Diệp Thanh Linh cảm thấy máu trong người mình như sôi sùng sục trong nháy mắt, bên tai giống như cũng nghe được tiếng vù vù, trái tim ngứa ngáy như bị một chiếc lông vũ phất qua.

Cô rung động trong một cái chớp mắt.

Và cũng dừng lại trong chớp mắt đó.

Diệp Thanh Linh lắc đầu, nhẹ nhàng cười, cô đã từng thích một Thời Vũ như thế, nhưng dù sao thì cũng là một giấc mộng thôi, cũng đã sớm tan rồi.

Cô sẽ không thích nữa.

.......

"Các cậu cứ uống tiếp đi, nếu đã thi uống rượu thì phải thi cho đến khi em ấy uống hết ly nước trái cây này mới dừng được." Thời Vũ nở nụ cười đầy sự nguy hiểm, cô đứng dậy, chỉ chỉ ly nước của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh nhấp một ngụm nhỏ, uống vô cùng chậm rãi, đến bây giờ mà còn tận nửa ly. Mấy người kia chỉ biết cúi đầu mà vâng vâng dạ dạ, Thời Vũ cười khẽ, ra khỏi phòng tiệc.

Mấy người kia vừa định bùng kèo thì Diệp Thanh Linh và Nhan Thi lại xoay người sang nhìn thẳng vào mắt bọn họ, cứ nhìn chằm chằm bảo bọn họ uống tiếp. Diệp Thanh Linh uống nước trái cây một hồi thì ngẩng đầu lên nhìn bọn họ rồi cười nhẹ một cái, men say trên mặt cô ấy đã biến mất không còn tăm hơi, bọn họ thấy mà lạnh cả lòng.

Không chỉ lòng lạnh, mà cả dạ dày đều thấy lạnh.

Khi Diệp Thanh Linh uống hết ly nước trái cây, mấy người kia gần như lảo đảo, khom người, loạng choạng bám vào vách tường để đi ra ngoài, chân rung như cầy sấy. Trộn hai loại rượu lại để uống, đã thế còn uống nhiều như vậy thì cũng đủ cho bọn họ đi gặp chị Huệ hơi lâu rồi.

Diệp Thanh Linh đặt ly nước trái cây xuống, nụ cười trên gương mặt cũng dần vơi bớt, cô cảm thấy trong phòng tiệc này có hơi ngột ngạt, cô lười biếng mà vươn mình, đứng dậy báo cho Nhan Thi một tiếng: "Em đi WC nhé."

Diệp Thanh Linh ra khỏi phòng, trên hành lang, có một cơn gió vừa thổi đến, mùi rượu ám trên người cô cũng tan sạch. Cô cũng không biết tại sao, chỉ là tự nhiên lại thấy trong phòng tiệc sao mà ngột ngạt quá nên mới ra đây hóng gió. Cô mở điện thoại ra để nhắn tin cho trợ lý Tiểu Lưu đến đón mình về.

Trong lúc vô tình, Diệp Thanh Linh rảo bước dọc theo hướng gió thổi, cô đi đến ban công ở cuối hành lang, có mùi thuốc lá nhàn nhạt từ bên ngoài bay vào.

Diệp Thanh Linh dời mắt khỏi màn hình điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thời Vũ đang đứng tựa vào ban công.

Vừa khéo lúc ấy lại có một cơn gió lướt qua, thổi vài lọn tóc của Thời Vũ bay lên, góc nghiêng xinh đẹp của cô ấy lộ ra ngoài. Trong làn khói mờ ảo hòa với bóng đêm, cô ấy lặng lẽ đứng ở đó, chiếc áo vest khoác hờ trên vai, dường như nó sẽ rơi xuống đất bất cứ lúc nào, khung cảnh này lại mang đến một cảm giác đẹp đến khó tả.

Cổ họng của Diệp Thanh Linh nuốt ực một cái.

Lần trước, cô và Diệp Thiên Mi đi uống bia, sau khi say mèm rồi cô có mơ mơ màng màng bảo rằng bản thân cô rất thích gương mặt của Thời Vũ. Câu đó là lòng cô nói, không phải là bia nói. Đúng thật là cô rất thích gương mặt lẫn dáng người của Thời Vũ. Nếu không xét những thứ khác, gương mặt của Thời Vũ cũng chính là gu của cô.

Diệp Thanh Linh đang định xoay người rời khỏi, ngay lúc đó, Thời Vũ lại nghiêng đầu nhìn sang, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "A Linh..."

Giọng nói mềm mại như bông, pha thêm một chút khẩn cầu.

Bước chân của Diệp Thanh Linh cũng hơi vô thức mà ngừng lại, dùng sức cắn đầu lưỡi mình để cố đè nén cái cảm xúc đang quay cuồng dưới đáy lòng xuống.

"... A Linh, hôm nay chị gặp được em ở đây, chị cũng rất bất ngờ." Thời Vũ dập tắt điếu thuốc, bước về phía trước một bước, tuy cách nói chuyện rất chậm rãi nhưng Diệp Thanh Linh vẫn cảm nhận được sự nôn nóng trong đó.

Thời Vũ giải thích: "Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là Diệp Thiên Thiền, gần đây anh ấy phải đi nước ngoài, không về kịp nên chị mới đi xã giao thay anh ấy."

"Ừ." Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng gật đầu, "Không cần phải giải thích với tôi. Tôi bảo rồi... Tôi không thèm để ý đâu. Tôi cũng nói rồi, tất cả mọi thứ liên quan, tôi đều không quan tâm."

Vẻ mặt của Thời Vũ hơi cứng đờ, khí thế cũng yếu đi rất nhiều.

Thời Vũ hỏi: "A Linh, em mới đi công tác về sao?"

"Ừ, hôm nay mới về lại Hải Thành." Diệp Thanh Linh nhẹ giọng nói.

"A Linh..." Thời Vũ mím môi, "Chút nữa em có về nhà không?"

Diệp Thanh Linh lại khẽ "Ừ" một tiếng: "Về thăm ngoại."

Giọng của Thời Vũ hấp tấp: "Về chung nhé?"

Hai người đều im lặng trong chớp mắt.

Diệp Thanh Linh không gật đầu nữa, cô lạnh nhạt mà lắc đầu nói: "Thôi, trợ lý của tôi chở tôi sang, tài xế của giám đốc Thời chắc cũng đang chờ à?"

Ba chữ "giám đốc Thời" vừa cất lên làm cho mặt của Thời Vũ trở nên trắng bệch, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy.

So với những lần từ chối trước, thì bây giờ, Diệp Thanh Linh tỏ vẻ không thèm quan tâm lại càng khiến cho Thời Vũ cảm thấy hoảng loạn. Mỗi nhất cử nhất động, mỗi một câu, một ánh mắt, một nét mặt, giống như đều đang nhắc nhở cô rằng, hai người đã hoàn toàn kết thúc, trong mắt của Diệp Thanh Linh, cô cũng đã chết rồi.

Diệp Thanh Linh sẽ không bao giờ để tâm đến cô nữa.

Ngoại trừ phải chấp nhận kết cục này ra, dường như cô chẳng còn làm gì được nữa.

Diệp Thanh Linh đã từng kéo cô ra khỏi vực sâu tăm tối không chút ánh sáng, đã từng cho cô biết những hỉ nộ ái ố của thế gian, đã từng mang cho cô cảm giác tồn tại chân thật nhất. Nhưng bây giờ, Diệp Thanh Linh bỏ đi rồi, cô không còn làm được gì khác ngoài làm quen lại với cách "tồn tại" như một cái xác không hồn, một mình bước tiếp quãng đường ngắn ngủi còn lại của cuộc đời.

Lúc Thời Vũ còn đang ngơ ngác, Diệp Thanh Linh đợi một hồi, nhưng cô ấy cũng không chờ đến khi Thời Vũ đáp lời, xoay người định bước đi.

Thời Vũ bỗng chốc hoàn hồn lại, bước vội về phía trước như một loại bản năng: "A Linh ——!"

Cô bước rất vội vàng, lỡ bất cẩn một chút nên khiến cho giày cao gót bị trật sang một bên, ngã nhào.

Diệp Thanh Linh đã xoay người sang được một nửa, cánh tay đang đối diện với Thời Vũ, nhìn tư thế thì hẳn là sẽ không đỡ.

Thời Vũ vô thức nhắm chặt mắt lại, cố giấu đi sự hoảng loạn lẫn bất lực trên gương mặt mình.

Nhưng cô không ngã xuống đất như đã đoán, mà là rơi vào một vòng tay vô cùng quen thuộc, trong khoảnh khắc Thời Vũ ngửi được mùi cam quýt trên người của Diệp Thanh Linh, đôi mắt đang nhắm chặt của Thời Vũ đột nhiên hồng hồng lên vì tủi thân, theo bản năng, Thời Vũ ôm chặt lấy bả vai của Diệp Thanh Linh, vùi gương mặt mình vào đó.

Diệp Thanh Linh cứng đơ, đỡ eo của Thời Vũ, đắn đo một hồi mới quyết định là không đẩy cô ấy ra.

Bây giờ đã là tháng 8, thời tiết ở Hải Thành vẫn còn vô cùng oi bức, cả hai người đều mặc váy. Thời Vũ ôm Diệp Thanh Linh rất chặt, da thịt da người như dán sát vào nhau, hơi thở thản thốt của Thời Vũ phả lên xương bả vai của Diệp Thanh Linh, khiến toàn thân cô như bị điện giật, ngưa ngứa.

Giọt nước mắt của Thời Vũ rơi trên vai Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh chỉ ôm lấy Thời Vũ, không lên tiếng, cũng không có bất cứ hành động nào tỏ vẻ trấn an.

Cứ lẳng lặng mà ôm nhau một hồi thì Thời Vũ mới nín khóc, sự đỏ ửng nơi khóe mắt cũng dần tan đi. Cô hít sâu một hơi, lui về phía sau để ra khỏi vòng tay của Diệp Thanh Linh. Ngay lúc cô lui về sau, Diệp Thanh Linh cũng lập tức buông lỏng tay mình.

Diệp Thanh Linh nhặt áo khoác của Thời Vũ lên, dùng một tay để đưa cho cô, động tác vừa lịch sự lại vừa khách sáo... Còn có cả một chút dịu dàng đã khắc vào bản năng.

Nhưng Thời Vũ vẫn hoảng loạn mà cảm thấy rằng, nếu cô không vươn tay ra để nhận lấy chiếc áo đó, sự dịu dàng của Diệp Thanh Linh cũng sẽ tan biến, Diệp Thanh Linh sẽ ném chiếc áo khoác xuống đất, sẽ bước đi mà không hề ngoảnh mặt.

Thời Vũ nhận lấy chiếc áo khoác, ôm vào trong ngực.

"Tạm biệt." Diệp Thanh Linh nhẹ giọng nói, nói xong thì cô liền xoay người bước đi, nhưng đi chưa được mấy bước thì lại vòng về như chợt nhớ ra gì đó.

Trong lòng của Thời Vũ không thể kìm nén được sự tíu tít.

"Phải rồi, giám đốc Thời," Nụ cười của Diệp Thanh Linh vừa lễ phép lại vừa xa cách, "Lúc nãy ở trong phòng tiệc, cảm ơi vì đã ra mặt thay tôi."

Diệp Thanh Linh nói xong câu này rồi mới thật sự không còn do dự mà bước đi.

Đáy lòng của Thời Vũ tự cười nhạo chính mình. Cô nhớ lúc Diệp Thanh Linh mất trí nhớ thì cũng y như vậy, sẽ luôn nói lời cảm ơn dù hai người còn đang cãi nhau, nhưng lại chẳng bao giờ chịu để ý cô, sẽ nói câu "Việc nào ra việc đó" vô cùng đúng lý hợp tình.

Nhưng mà, Diệp Thanh Linh của lúc đó, chỉ cần cô nghĩ mọi cách thì vẫn sẽ dỗ dành được em ấy trở về.

Bây giờ thì sao?

... Bây giờ thì sao?

Thời Vũ nhìn bóng lưng của Diệp Thanh Linh đi ngày càng xa, nhịp thở trở nên trầm xuống. Sau một hồi lâu, cô bước lại chỗ ban công, suy sụp mà tựa người vào chiếc can lan, bật lửa châm một điếu thuốc.