Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 101: Ngọc Kinh Tố Tiên (15)



Trong quán trà ầm ĩ, tiếng tách trà rơi xuống đất dường như không thể lọt vào tai các vị khách.

Bàn bên cạnh, người giải đáp thắc mắc của tiểu lưu ly yêu chỉ cách chiếc cốc vỡ vài thước nhưng y vẫn không hề nghe thấy. Y nhấp một ngụm nước trà nhạt nhẽo, tặc lưỡi, không rõ là đang than thở vì vị trà hay vì kết cục của Trung Thiên Đế trong câu chuyện kia ——

“Ta nói cho cô nghe, vị Tây Đế kia thật sự tàn nhẫn và độc…… Ủa? Người đâu rồi?”

Y sửng sốt nhìn chiếc bàn bên cạnh chẳng biết đã trống rỗng tự lúc nào.

Cho đến khi người bạn bên cạnh đẩy y, y mới chợt hoàn hồn, chỉ vào chiếc bàn trống: “Lúc nãy huynh có thấy không? Vị khách ở bàn này này, tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp vừa hỏi ta ấy, đâu mất rồi?”

“Ta không để ý nữa, chắc là đi rồi.”

“Không thể nào, lúc nãy cô ấy vừa mới trò chuyện một hai câu với ta kia mà…… Chẳng lẽ, ta gặp ma hả?”

Trong con hẻm nhỏ phía sau quán trà.

Giọt nước lách tách rơi xuống gạch đá, hai bóng dáng bất chợt xuất hiện dưới ánh trăng trong vắt lành lạnh.

Thiếu nữ vẫn luôn cúi đầu, không cho người trước mặt nhìn thấy vẻ mặt và đôi mắt của mình.

Còn người nọ thì không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi nàng.

Qua một lúc lâu, cho đến khi nước mắt rơi trên gạch đá thấm xuống rồi khô đi, cuối cùng Phong Nghiệp cũng nghe thấy giọng nói khàn đi vì khóc của tiểu lưu ly yêu.

“Ngài ấy…… thật sự đã chết rồi sao?”

Lông mày của Phong Nghiệp hơi giật giật.

Ai hỏi cũng được, bởi vì hắn không quan tâm đến câu trả lời, nhưng khi chính miệng nàng đặt câu hỏi, hắn lại không biết nên trả lời như thế nào.

Trong sự im lặng của thần ma, rốt cuộc tiểu lưu ly yêu cũng ngước đôi mắt đã khóc đến mức đỏ bừng lên: “Vậy người là ai, là quỷ sao?”

Phong Nghiệp thở dài giơ tay lên, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt của nàng.

Hắn khàn giọng hỏi: “Ác quỷ có độ ấm sao?”

Khuôn mặt của tiểu lưu ly yêu bị hắn chạm vào hơi run rẩy, nàng nghiêng mặt né tránh tay của hắn, dưới hàng mi, nước mắt rơi như mưa, giọng nghẹn ngào không thể kìm lại được: “Người không phải ngài ấy.”

“——”

Phong Nghiệp cứng đờ, đôi mắt chứa những mảnh vụn vàng óng hơi run rẩy.

Trong tầm mắt của hắn, tiểu lưu ly yêu quay đầu lại, nàng lắc đầu, sâu trong đáy mắt chứa đựng đau xót, nàng lùi về sau từng bước một, nước mắt trào ra dường như vô tận:

“...... Người không phải ngài ấy.”

Dứt lời, thiếu nữ hất tay hắn ra, xoay người chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, nàng hòa mình vào dòng người đông đúc ồn ào, biến mất giữa hàng nghìn chiếc đèn lồng của hội hoa đăng.

Thần ma đứng yên tại chỗ.

Gió vén tấm vải mỏng dưới mũ lên, nét mặt của người nọ hờ hững, không vui cũng không buồn.

Nhưng hắn lại cố chấp cúi đầu, nhìn bàn tay trống rỗng của mình.

Có thứ gì đó, đã mất rồi.

Thần ma cứng nhắc chậm rãi ngửa bàn tay lên, áp lòng bàn tay lên lồng ngực. Bên trong lặng ngắt như tờ, không cảm nhận được chút âm vang nào.

Thần ma nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống từ hàng mi đang đóng chặt.

Hắn nhắm mắt, sau đó cười khẩy.



Tiểu lưu ly yêu khóc đến mức ý thức hơi mê man ngẩn ngơ.

Nước mắt làm mờ tầm mắt, khiến những ngọn đèn treo trên thành trở thành một dải sáng đầy màu sắc, nàng loạng choạng hòa mình vào dòng người phía trước, không biết mình sẽ đi đâu, mà chỉ muốn rời đi thôi.

Cứ như thể có một ý thức nào đó trong đầu nói với nàng, đi xa một chút, càng xa hắn càng tốt.

Sau đó, bất tri bất giác, tiểu lưu ly yêu lạc đường.

Một mình nàng đứng ở góc phố đông đúc, ngơ ngác nhìn những gương mặt xa lạ đang cười đùa. Thế gian có nghìn nghìn vạn vạn người, nhưng nàng vẫn không kìm được mà nhớ tới khuôn mặt dưới chiếc mũ có rèm che nọ, nhớ tới đôi mắt không còn là màu vàng của hắn, nhớ tới một nửa thần văn nhuốm màu máu, nhớ tới nụ hôn chẳng hề dịu dàng nâng niu kia của hắn.

Nhưng bọn họ nói, vạn năm trước hắn đã bị moi tim rút xương……

Vị thần vô thượng không nhiễm bụi trần ngự trị Trung Thiên Đế Cung vạn năm của nàng, sao có chết trong bùn lầy nhơ nhuốc nhất thế gian.

Hắn chết đi như thế, sao nàng lại không nhớ gì cả?

“.......”

Trong góc đường, thiếu nữ ngồi trên bậc thềm đau đớn cúi thấp đầu, cơn đau như búa bổ, thần thức bên trong hỗn loạn va chạm, mang đến cơn đau khiến nàng khó lòng chịu nổi.

Một lúc lâu sau, cơn đau như khiến nàng mất đi ý thức mới như thủy triều dần rút đi.

Song, trước mắt tiểu lưu ly yêu càng lúc càng mờ mịt.

Trong đầu óc mê man, dường như có một giọng nói xuyên qua đám đông, vang lên từ một góc hẻo lánh nào đó, giọng nói đó đang gọi nàng ——

‘Ngươi có muốn biết…… Liệu Trung Thiên Đế có còn sống hay không không……’

‘Đi theo ta, ta sẽ nói cho ngươi biết……’

‘Ta sẽ giúp ngươi tìm ngài.’

Tiểu lưu ly yêu giật mình đứng lên, đi theo giọng nói ẩn sâu trong đầu. Nàng băng qua đám đông, phớt lờ sự xô đẩy và chen lấn, đi về phía góc khuất nơi phát ra giọng nói.

Đi một lúc lâu, tiểu lưu ly yêu rời khỏi đám đông ở hội hoa đăng, một mình nàng đi đến góc tây thành vắng vẻ.

Xa xa rất huyên náo nhộn nhịp, nhưng nơi này chỉ có ánh đèn sắp tắt, âm thanh ẩn trong bóng tối, nơi ánh trăng không thể chiếu vào.

Ở đó có một sạp hàng, giống như tiểu thương đang bày bán thứ gì đó.

Ý thức của tiểu lưu ly yêu càng lúc càng mơ màng, nhưng nàng vẫn gắng gượng tiến lên phía trước.

Đứng trước sạp hàng, tiểu lưu ly yêu chống tay xuống bàn ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy một bóng người ẩn trong bóng tối. Đối phương mặt một chiếc áo choàng đầy bụi, trên đầu cũng đội một chiếc mũ rộng vành mà người phàm thường đội khi đi làm nông, nó giấu gần hết khuôn mặt của y trong bóng tối, khiến nàng nhìn không rõ lắm.

Tiểu lưu ly yêu cũng không muốn nhìn rõ, ý thức sắp rơi vào bóng tối, nàng chỉ nhớ tới nguyên nhân duy nhất dẫn nàng đến đây ——

“Ngươi biết, ngươi thật sự biết sao? … Ngài ấy còn sống không?” Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt khô khốc, “Ngài ấy ở đâu?”

“Đương nhiên ta biết. Không ai biết rõ hơn ta đâu.”

Chiếc mũ rộng vành được một bàn tay nâng lên, ánh trăng trong veo lạnh lẽo như một lưỡi dao mỏng rơi xuống dung mạo trầm lệ của người nọ.

Dưới chiếc mũ, Côn Ly nhìn thiếu nữ từ ngơ ngác chuyển thành mỉm cười, trong đáy mắt u ám là niềm vui khi sắp đạt được mong muốn: “Bọn ta là bạn thân, là huynh đệ vạn năm, sao ta lại không biết ngài ấy được chứ?”

“Côn…… Ly?”

Tiểu lưu li yêu nhìn gương mặt hơi xa lạ và xa xôi kia, nàng lẩm bẩm, một lát sau nàng mới chợt phản ứng kịp, gấp gáp nghiêng người về phía trước: “Ngài ấy ở đâu? Nhất định người biết rõ có đúng không? Ngài ấy còn sống không, người ở Trung Thiên Đế Cung kia có phải ngài ấy không?”

“Phải, mà cũng không phải.” Người dưới lớp áo choàng từ tốn đứng lên, vòng qua sạp hàng, đến gần thiếu nữ đang gấp gáp.

Đồng tử của tiểu lưu ly yêu co lại, trái tim cũng run rẩy, nàng không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đối phương: “Người có ý gì?”

“Mặc dù ngài đã chết từ vạn năm trước, nhưng vẫn còn một sợi thần hồn còn sót lại, đáng tiếc, sợi thần hồn nọ đã bị thiên ma vực ngoại trong U Minh Thiên Giản ăn mòn.” Côn Ly đau buồn tiến đến gần, khom người xuống, “Có lẽ ngươi đã nhận ra, đúng không? Ngươi thật sự cho rằng người bên cạnh ngươi kia vẫn là Trung Thiên Đế của ngày xưa à?”

“......”

Đồng tử của tiểu lưu ly yêu run rẩy, vừa trống rỗng vừa ngẩn ngơ: “Thiên ma vực ngoại?”

“Đúng vậy. Đám thiên ma vực ngoại đáng chết kia đã chiếm thân thể của ngài, còn làm ô uế thần hồn của ngài. Ngươi hãy nhìn ma văn trên trán ngài! Đó chính là bằng chứng tốt nhất!”

“.......”

Ánh nước đảo quanh hốc mắt của thiếu nữ, tiểu lưu ly yêu kiềm chế nóng bỏng trong mắt, tim nàng đau nhức, đau đến mức run rẩy, nàng cảm thấy toàn thân lạnh buốt, dưới chân trống rỗng, giống như một người đang rơi xuống vực sâu vô tận.

Trong trí nhớ của nàng, Trung Thiên Đế là vị thần chí cao vô thượng, là thần minh không nhiễm bụi trần ngự trị trên ba mươi sáu tầng trời, ngài đã chết một cách bi thảm như thế, ấy thế mà sau khi chết thần hồn còn bị thiên ma ăn mòn sao?

Chỉ ý nghĩ đó thôi đã khiến nàng đau đớn, đầu nàng đau như bị xé rách.

Đúng lúc này, tiểu lưu ly yêu nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai ——

“Ta còn có một biện pháp cuối cùng, có thể giúp ngươi tìm được Trung Thiên Đế.”

“Biện pháp…… gì?”

Sắc mặt của thiếu nữ trắng bệch, nàng ngẩng đầu lên, chịu đựng cơn đau, khó khăn hỏi.

Khuôn mặt ẩn sau mũ rộng vành của người nọ lặng lẽ mỉm cười. Sau áo choàng, y chậm rãi nâng tay lên, lấy ra thứ gì đó, sau đó xòe lòng bàn tay ra trước mặt thiếu nữ.

Tiểu lưu ly yêu cúi đầu nhìn xuống.

Đó là một thanh dao găm giống như phỉ thúy, được mạ bằng ánh sáng lạnh.

Lời thì thầm của Côn Ly giống như một chiếc chuông khổng lồ ngân vang, vang vọng trong thức hải đau đến mức gần như tê liệt của thiếu nữ ——

“Thứ này, được gọi là dao Diệt Ma.”

“Chỉ cần giết ‘hắn’, thần minh của ngươi sẽ quay về.”