Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 42: Huyền Môn Vấn Tâm (15)



Áng mây của Huyền Môn sơn cốc mềm mại, bãi cỏ tháng tư cũng mềm mại. Khi giẫm lên sẽ mang đến cảm giác mềm đến mức khó lòng đứng vững, sắp ngã xuống.

Thời Lưu không biết dưới đám mây là gì, trong lòng nàng rất sợ, càng lúc càng sợ. Nếu sau lưng không dựa đám mây có hình dạng thân cây, vỏ cây thô ráp cọ vào xương bướm, nếu không phải sau lưng có một cánh tay, những ngón tay rắn chắc như nhuyễn ngọc (*) đỡ lấy sống lưng hơi run rẩy của nàng, có lẽ chân nàng đã mềm nhũn đến mức ngồi sụp xuống.

(*) Nhuyễn ngọc: Nephrite hay còn được gọi là ngọc bích, là một biến thể của actinolit trong nhóm amphibol giàu magie và calci.

Mặc dù lúc này đã miễn cưỡng đứng vững, nhưng nàng vẫn muốn trốn ra đằng sau, vì nàng không quen với sự gần gũi khiến hơi thở và nhịp tim hỗn loạn như thế này.

Nhưng có người không cho phép.

Ma không cho phép.

Thế nên, ý nghĩ lùi lại vừa bén rễ, thiếu nữ đang bị hắn đè lên thân cây, khi chỉ vừa lộ ra một chút dấu hiệu muốn tránh né, nàng đã bị ma phát hiện ra.

Hắn cố ý che mắt nàng lại, khiến nàng hoang mang, nhưng khi nàng lúng túng đến mức muốn tránh né thì hắn lại không cho.

Có lẽ là để trừng phạt, hắn khẽ cắn đầu lưỡi của thiếu nữ, khi tiếng nức nở vì đau chưa kịp bật ra khỏi đôi môi thì đã bị hắn chặn lại, ngay cả âm điệu và hô hấp rối loạn của nàng cũng bị nuốt xuống.

Ma đòi hỏi muốn nụ hôn càng thêm sâu. Hắn không cho nàng nhìn hắn, nhưng hàng mi dài của hắn lại hơi nhếch lên, đôi mắt sơn mài chìm trong dục niệm thật sâu, khóa chặt lấy bóng dáng của thiếu nữ trước mặt. Mỗi một phản ứng của nàng, mỗi một chút ửng hồng trên gò má đều bị thu vào đáy mắt hắn một cách tham lam, giấu vào nơi sâu nhất, tối nhất.

Cho đến khi một làn vân sóng bất ngờ cuồn cuộn ập đến, giống như bị giật mình nổ tung, nát vụn.

Khí cơ chưa giấu kỹ lộ ra ngoài.

“——”

Nụ hôn sâu mà ma đang đòi hỏi chợt dừng lại.

Hắn khựng lại, sau đó lui ra.

Băng lạnh nơi đáy mắt được thay thế bằng vẻ trầm luân, Phong Nghiệp nghiêng đầu nhìn về phía chân trời, dung nhan tuấn tú lạnh lẽo nghiêm nghị ——

Bên trong Huyền Môn, không ai có thể phát hiện được kết giới thần thức của hắn, cho dù là Lận Thanh Hà.

Nguyên nhân chỉ có một:

Tiên phàm khác biệt.

Nhưng khí cơ vừa lộ ra khi nãy, dẫu rằng chưa đến nửa nhịp thở, song, Phong Nghiệp vẫn cảm nhận được —— Nó nhắm về hướng của bọn họ.

Nếu vừa rồi hắn đuổi theo ngay khi vừa nhận ra, có lẽ hắn đã bắt được kẻ trốn sau khí cơ kia.

Đáng tiếc, đấu pháp trên Hóa Cảnh, thiên biến vạn hóa ngay tức thì.

Đã bỏ lỡ thời cơ, lúc này muốn tìm cũng chẳng còn dấu vết để tìm.

Sao lại lưỡng lự?

Loại sai lầm này, cho dù là vạn năm trước khi còn khờ dại, hắn cũng chưa từng phạm phải.

Khác nhau ở chỗ…

Phong Nghiệp quay người lại.

Sương lạnh trong đáy mắt vẫn chưa tan, hắn nhìn thiếu nữ dưới gốc cây với vẻ mặt phức tạp.

Dải ruy băng làm bằng thuật pháp vẫn đang quấn quanh mắt nàng, ruy băng xanh nhạt vướng vào mái tóc đen tuyền đang rủ xuống của nàng, thiếu nữ dựa vào thân cây làm bằng mây, cánh môi hé mở, gương mặt trắng trẻo mịn màng ửng hồng.

Dù cho lúc này thanh tỉnh trông thấy, hắn vẫn sẽ lựa chọn như cũ.

“Chủ nhân?” Giọng nàng khàn đi vì nụ hôn của hắn.

… [Hạo kiếp tương chí. Dục diệt ma đầu, cứu thế nhân, kỳ duy tử thần.]...

Thiên âm bao la như quanh quẩn bên tai.

Đồng thời, còn có giọng điệu nghiến răng điên loạn của Yểm Ma.

… “Thiên cơ bói toán, từ khi chào đời nàng ta đã được định sẵn là Tử Thần đưa ngươi đến sự diệt vong!” …

… “Hôm nay ngươi dùng máu nuôi nàng ta, sau này khi nàng ta muốn giết ngươi, ngươi chắc chắn mình sẽ không nghểnh cổ chịu chết chứ?” …

Có lẽ, lời của Thiên Cơ Các sẽ trở thành sự thật.

Nếu để nàng sống, khiến ảnh hưởng này càng thêm sâu, tương lai sẽ có một ngày, nàng thật sự hại hắn đại nghiệp không thành, thù hận thấu xương vạn năm không thể giải.

Vạn năm qua, ngày ngày đêm đêm, đúc lại xương cốt nát vụn, sinh tử giày vò, luân hồi tra tấn kéo dài vô tận mới đổi được cơ hội sống lúc này, được xem là gì đây?

Ống tay áo của ma hạ xuống.

Một ống sáo ngọc bích chậm rãi xuất hiện.

Hắn cụp mi xuống, sát khí bắt đầu ngưng tụ thành một lớp sương mỏng trên mi.

“... Chủ nhân?”

Xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Thời Lưu có chút bất an.

Mặc kệ nàng nhỏ giọng thăm dò như thế nào, từ đầu đến cuối chẳng có ai đáp lại nàng, nàng chỉ nhạy bén cảm nhận được rằng, không khí xung quanh đột ngột lạnh xuống.

Tựa như nhân gian đang vào tháng tư thoáng cái đã nhảy sang mùa đông giá rét.

Hơi lạnh phả vào mặt, sắc bén như kiếm.

Sau đó, dừng lại ngay trước cổ nàng.

Dải ruy băng khiến trước mắt tối om, Thời Lưu chẳng nhìn thấy gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được, có một thanh kiếm cực kỳ mỏng manh, cực kỳ sắc bén, cực kỳ lạnh lẽo chĩa về phía cổ họng nàng.

Chỉ cần nó nhẹ nhàng di chuyển về phía trước một chút, máu sẽ như một đóa hoa nở rộ, trào ra từ cần cổ trắng như tuyết của nàng.

Thời Lưu giật mình, đứng im tại chỗ.

Sau vài nhịp thở, phía sau dải ruy băng, sắc mặt của thiếu nữ trắng bệch, hàng mi dài cụp xuống.

Nàng nhắm mắt lại.

Sau đó Thời Lưu nghe được giọng nói của ma, tựa như một bông tuyết rơi xuống lồng ngực nóng bỏng, trong nháy mắt khiến lòng ngực lạnh đến thấu xương ——

“Biết ta muốn giết ngươi, ngay cả chạy trốn cũng không biết à.”

“......”

Hơi thở của Thời Lưu có chút rối loạn, mất vài giây để bình tĩnh, sau đó nàng mới nhẹ nhàng nói: “Huynh muốn giết ta, ta không thể chạy thoát được.”

“Vậy ngươi chờ chết sao?”

Dường như ma đã bị nàng chọc giận.

Lưỡi kiếm lạnh như băng rốt cuộc cũng ấn về phía trước, chạm vào chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.

Cảm giác lạnh như băng. Cho dù không nhìn thấy thì nàng cũng biết, đó là ống sáo ngọc bích mà Phong Nghiệp luôn mang theo bên mình. Trên đó còn treo một ấn chương nho nhỏ mà nàng rất thích.

Trái tim của Thời Lưu chậm rãi bình tĩnh lại: “Huynh là chủ nhân, mạng của ta là do huynh cứu.” Sắc môi của thiếu nữ tái nhợt, nhưng lại từ tốn kiên quyết, “Huynh muốn giết ta, ta sẽ không trốn.”

“——”

Cây sáo ngọc băng giá đặt ở trên cổ nàng, sau đó đuôi sáo khẽ nhấc, nâng cằm nàng lên.

Thời Lưu thoáng khựng lại.

Gần như nàng có thể hình dung ra dáng vẻ hờ hững bễ nghễ liếc xuống từ trên cao của hắn.

Nhưng chẳng biết vì nguyên do gì, hắn vẫn không bảo nàng tháo dải ruy băng trước mắt xuống.

“Nếu đã như vậy, chẳng bằng ta giết ngươi cho rồi.” Giọng của ma khàn đi, “—— Sao ngươi không hỏi ta xem, tại sao ta bỗng nhiên muốn giết ngươi.”

Lông mi của Thời Lưu khẽ run, sau đó mở mắt ra: “Tại sao?”

“Bởi vì quá lãng phí.” Ma cúi thấp người xuống, giọng điệu lạnh lùng mỉa mai gần như muốn xuyên thủng dải ruy băng trước mắt nàng, “Khi nghĩ đến máu của ta chỉ có thể nuôi một con kiến yếu ớt như ngươi, ngay cả linh lực tạp chất cũng không thể tự luyện hóa. Ta cảm thấy như mình đang lãng phí thời gian và sức lực.”

Sắc mặt của Thời Lưu tái nhợt.

Ma thấp giọng như đang thì thầm, thanh âm như mê hoặc nhưng giọng điệu lại như băng lạnh tuyết: “Nếu ngươi yếu đến mức ngay cả một kiếm tất sát của ta cũng không thể tránh được, vậy ta còn giữ ngươi ở bên cạnh để làm gì nữa? —— Để ta có thêm gánh nặng phiền lòng à?”

“Ta sẽ… trở nên mạnh mẽ.” Giọng của Thời Lưu hơi run nhưng lại rất kiên định, “Tuyết Vãn nói thiên phú của ta rất tốt, sau khi vào Huyền Môn, tu tập công pháp, tu luyện ở nơi có linh khí dư thừa, ta sẽ là đệ tử tiến cảnh nhanh nhất tiên môn… Bất kể tốn bao nhiêu thời gian, ta nhất định sẽ cố hết sức đuổi theo huynh.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Người nọ lạnh lùng lùi lại: “Trước khi vào Huyền Môn, ta sẽ không đi cùng ngươi. Nếu như ngay cả vị trí đứng đầu Huyền Môn thiên khảo mà ngươi cũng không giành được, vậy sau này đừng đi theo ta nữa.”

Sắc mặt của Thời Lưu hơi trắng bệch, nhưng nàng vẫn gật đầu: “Được.”

Phong Nghiệp nhìn về phía sợi khí cơ lúc nãy biến mất.

Hắn ngừng lại giây lát, ống sáo xanh biếc trong tay xoay chuyển, ngón tay gập lại như kiếm, hướng về phía ấn chương đang treo ở đuôi sáo.

Cổ ấn ngọc bích tách ra khỏi đuôi sáo, sau đó bay lên.

Phong Nghiệp nhíu mày nhìn chằm chằm vào nó vài giây, cuối cùng nới lỏng nếp gấp giữa hai hàng mày.

Theo ý nghĩ của hắn, cổ ấn ngọc bích tỏa sáng như một quả cầu ánh sáng. Trong ánh sáng ấy, các đường nét của ấn chương thay đổi, phảng phất như bị luyện hóa thành chất lỏng, sau đó bắt đầu nặn hình lại.

Tiên bảo Thiên Diễn Ấn, thứ mà ngay cả sức mạnh của Hóa Cảnh cũng không thể luyện hóa, lúc này lại bị nung chảy một cách dễ dàng.

—— Nếu bất cứ hồn phách chưởng môn nào của Thiên Diễn Tông trông thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ kinh ngạc đến mức xác chết vùng dậy.

Một lát sau.

Thời Lưu vẫn đang bị ruy băng che kín mắt, bỗng cảm thấy cổ tay bị nhấc lên, có thứ gì đó lành lạnh quấn quanh, nàng chưa kịp rụt tay lại thì cổ tay đã bị buông ra.

Giọng của ma vẫn lạnh lùng như cũ: “Đeo vào, không được tháo ra.”

Dứt lời, Phong Nghiệp đi đến rìa của đám mây.

Trước khi đi, hắn nghiêng người, liếc nhìn thiếu nữ đang bị ruy băng quấn quanh mắt, đôi con ngươi sơn mài dưới hàng mi dài của hắn như có mây đen cuồn cuộn:

“Nếu lần sau ta muốn giết ngươi…”

“?” Thời Lưu khẽ nghiêng đầu về phía âm thanh phát ra.

Ma thì thầm.

“... Phải chạy trốn.”

“——”

Lời vừa dứt.

Bóng dáng của người nọ biến mất ngay tại chỗ.

——

Ma nói dối.

Người giám sát Huyền Môn thiên khảo đợt này, từ đầu đến cuối chỉ có một người.

Trường bào xanh lơ, ôn hòa đoan chính, mặt mày chẳng những không vuông vức mà còn rất đẹp đẽ, đẹp đến mức khiến vài vị sư muội cứ cách vài ngày lại chạy đến Tông Chủ Phong.

— Con trai của chưởng môn Yến Quy Nhất, Yến Thu Bạch.

Lúc này đây, hắn đang ngồi trước sơn môn của Huyền Môn. Cách đó vài trượng, trên vách đá cao to hơn mười trượng, đang chiếu hình ảnh của những người đang tiến hành Huyền Môn thiên khảo.

“Sư huynh! Đệ và Minh Hạ sư tỷ tới thăm huynh nè!” Có tiếng kiếm xé gió lao đến.

“......”

Trên đệm hương bồ, bóng lưng của công tử trẻ tuổi đang mệt mỏi chợt sững lại một chút.

Dường như ánh mắt của hắn hơi bất lực, nhưng cuối cùng vẫn áp chế xuống, khẽ thở dài, phủi trường bào ngay ngắn trên đầu gối, Yến Thu Bạch nghiêng đầu trông thấy hai người đang ngự kiếm bay về phía này.

Dễ thấy nhất đương nhiên là khuôn mặt phóng khoáng của Viên Hồi, nhất là khi cậu ta còn đang nhe ra hàm răng trắng nõn: “Minh Hạ sư tỷ nói huynh đang ở cổng của sơn môn, đệ còn chẳng tin, ai ngờ sư huynh thật sự chạy đến đây để trông coi thiên khảo?”

Yến Thu Bạch: “Ta phụ trách kỳ thi lần này, nên tất nhiên phải ở đây, nếu không thì có thể ở đâu.”

“Nếu đổi lại là đệ, đệ nhất định sẽ trở về động phủ của mình, dù sao đại trận sơn môn nằm trong tay của huynh, huynh muốn xem hiển ảnh lúc nào thì xem lúc ấy, cho dù huynh nằm trong động phủ để xem, chỉ cần không có chuyện gì, các trưởng lão cũng chẳng nói gì được.”

Nói xong,Viên Hồi quay sang một bên, nhìn nữ tử đang đi tới bên cạnh: “Có đúng không, Minh Hạ sư tỷ?”

Đứng bên cạnh Viên Hồi là một nữ tử xinh đẹp đoan trang.

Nghe vậy, nàng gật đầu rồi lại lắc đầu.

Một thanh phi kiếm bỗng xuất hiện trong tay của nàng, sau đó nhẹ nhàng vung vài đường trên không trung, một hàng ký tự hư ảo xuất hiện trong không khí ——

‘Huynh ấy sợ phiền phức.’

Từ đầu đến cuối, không có một chút âm thanh hay thần thức truyền âm nào.

Nhưng Yến Thu Bạch và Viên Hồi không hề ngạc nhiên, rõ ràng bọn họ đã quá quen với điều này.

Nữ tử này tên là Trọng Minh Hạ, là đệ tử của chưởng môn Huyền Môn Yến Quy Nhất, đồng thời là nữ đệ tử nhập môn trễ nhất, sư muội của Yến Thu Bạch.

Nàng có thiên phú trác tuyệt, dung mạo mỹ lệ, nhưng đáng tiếc lại là người “thiên ách”.

Theo như lời của Yến Quy Nhất, người “thiên ách”, cho dù tu luyện đến Hóa Cảnh, cũng vẫn không thể giao tiếp với người khác thông qua giọng nói hoặc thần thức truyền âm.

Vì vậy, chỉ có thể dùng bút hoặc thứ gì đó tương tự để viết ra.

Viên Hồi đọc kỹ năm chữ nọ, há hốc mồm: “Nằm trong động phủ giám sát thì là phiền phức, còn chạy đến sơn môn giám sát là không phiền phức? Đạo lý gì lạ vậy?”

Càng nói hai mắt của Viên Hồi càng trợn to: “Đệ không tin, nhất định lần này Minh Hạ sư tỷ đã sai rồi!”

Trọng Minh Hạ lại viết tiếp.

‘Cược không? Một lần canh gác sơn môn.”

Viên Hồi vỗ ngực: “Cược thì cược! Sư huynh của đệ chính là đệ nhất công tử của Huyền Môn —— Khụ, đệ nhất thiên kiêu, vô số câu chuyện về những lần huynh ấy xuống núi lịch luyện trừ gian diệt ác được người khắp thiên hạ ca tụng, sao huynh ấy có thể là người sợ phiền phức được chứ? Nếu đệ thua, vậy đệ sẽ trực thay tất cả các ca trực sơn môn năm nay của sư tỷ!”

Khóe miệng của Trọng Minh Hạ cong lên.

‘Trong Huyền Môn, không có ai hiểu sư huynh của đệ hơn ta.’

Viên Hội: “? Sư tỷ, tỷ khoác lác quá đấy, đệ ——”

Yến Thu Bạch nhìn hàng chữ nhỏ đang từ từ tiêu tán trong không khí, không khỏi ngẩn ra, sau đó cười nhẹ: “Đệ nên tin thì hơn.”

“?”

Viên Hồi quay đầu lại: “Tin cái gì?”

Yến Thu Bạch: “Ít nhất, đúng là do ta không muốn phiền phức, cho nên mới ở đây giám sát thiên khảo.”

“Hả? Tại sao?”

“Nếu cách quá xa đại trận của sơn môn, lỡ như xảy ra chuyện, không cứu người kịp, có thể sẽ dẫn đến nhiều vấn đề theo sau.” Yến Thu Bạch vỗ vai trấn an Viên Hồi, sau đó ôn hòa cười nói, “Thế này gọi là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”

“... Đệ thật sự không thể nói chuyện với những đệ tử tinh anh như hai người được nữa.”

Viên Hồi ghét bỏ quay mặt đi, nhìn về phía vách đá hiển thị hình ảnh: “Đây là bài kiểm tra thứ mấy?”

Yến Thu Bạch xoay người lại: “Bài kiểm tra thứ hai, đạp Vân Thê.”

Viên Hồi nhăn mặt nhớ lại: “Đệ nhớ các sư đệ từng nhắc tới khảo hạch nhập môn, chính là leo càng cao, bị thương càng nặng, còn khó hơn cả leo Thiên Thê, có phải không sư huynh?”

Yến Thu Bạch liếc cậu ta: “Nhưng Vân Thê là do Tiên giới ban tặng.”

“Đúng là leo càng cao thì sẽ được tiên khí tẩy lễ càng nhiều,” Viên Hồi nhúng vai, khẽ lẩm bẩm, “Nhưng nếu mạng không còn, thế thì được tiên khí tẩy lễ có lợi ích gì đâu?”

“......”

Viên trưởng lão đã nhờ vả nhiều lần, Yến Thu Bạch định lên tiếng răn dạy sư đệ bại hoại này vài câu thì bỗng thấy bên cạnh xuất hiện một hàng chữ nhỏ hư ảo ——

‘Chiếu theo thời gian, bài kiểm tra thứ ba đáng lẽ nên bắt đầu từ lâu rồi, tại sao bài kiểm tra thứ hai vẫn chưa kết thúc vậy?’

Viên Hồi cũng nhìn thấy, cậu ta sửng sốt một chút: “Đúng vậy. Trong ba bài thi của Huyền Môn, ngoại trừ bài đầu tiên tốn khá nhiều thời gian, hai bài còn lại chẳng phải rất nhanh sao?”

Nhắc đến điều này, ánh mắt của Yến Thu Bạch khẽ chuyển động.

Hắn quay lại nhìn về phía vách đá.

Trong số những mảnh hiển ảnh còn lại, quả thật chỉ còn một người vẫn đang trong bài kiểm tra thứ hai.

Ý niệm của Yến Thu Bạch khẽ động, cái duy nhất còn lại tự động lấn át những cái khác, sau đó phóng to ra trên vách đá.

Một chiếc thang trời treo giữa không trung, lảo đảo lắc lư, cao đến vô tận nhưng hai bên lại không hề có lan can ngăn che, lỏng lẻo như đang treo trên vực sâu vạn trượng.

“!”

Sắc mặt của Viên Hồi trắng bệch, lùi về sau hai bước: “Trời đất quỷ thần ơi, ai thiết kế cái thiên khảo này vậy, có cân nhắc tới cảm giác của những người sợ độ cao như đệ không? Không cần leo lên, chỉ cần bảo đệ trợn mắt đứng ở bậc đầu tiên thì đã gian nan lắm rồi.”

Ánh mắt Yến Thu Bạch hơi nghiêng sang một bên: “Với độ cao này, sợ hay không sợ cũng chẳng có gì khác biệt.”

“Không phải chứ.” Viên Hồi chợt nhận ra. “Tiểu cô nương này leo bao nhiêu bậc Vân Thê vậy? Chẳng phải leo càng cao, gió càng mạnh như cứa vào xương cốt hay sao? Cô ấy không đau à? Trời, trời —— Vân Thê sắp bị cô ấy nhuộm thành màu đỏ luôn rồi!”

“Một trăm lẻ bảy.”

Yến Thu Bạch khẽ thở dài.

“?” Viên Hồi trợn mắt đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài, “Bao nhiêu?”

Đương nhiên, Yến Thu Bạch không phối hợp để lặp lại thêm lần nữa.

Bên cạnh đã có một dòng chữ hiện lên.

‘Đệ tử cần thông qua khảo hạch để vào tông môn chưa từng có ai vượt qua hơn chín mươi ba bậc, ta nhớ đó là kỷ lục của Thời Ly sư tỷ.’

Viên Hồi càng thêm cứng ngắc, cậu ta kinh hãi đến mức chỉ có thể quay lại trợn tròn mắt.

Đúng lúc này, bên trong hình ảnh hiển thị trên vách đá khổng lồ, thiếu nữ đang nửa quỳ trên Vân Thê lại bước lên thêm một bậc.

Cơ thể chưa kịp đứng vững, nàng bỗng cúi người xuống, ho nhẹ.

Bóng dáng tuyết trắng khẽ run rẩy chống tay trên bậc thang của Vân Thê, trên bạch y của thiếu nữ lại xuất hiện thêm vài vết kiếm đỏ máu.

“——”

Theo bản năng, Viên Hồi quay mặt đi, ánh mắt né tránh, khóe miệng của cậu ta hơi giật giật: “Mấy người cũng thật là quá —— vô nhân tính? Ngay cả kiếm phong cũng có, tiểu cô nương kia mới bao nhiêu tuổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ chết trên Vân Thê, còn tiên khí tẩy lễ làm chi nữa, sư huynh, huynh xem vậy mà được hả… Sư huynh? Sư huynh?”

Nói một lúc lại không nghe được tiếng trả lời.

Viên Hồi che mắt, không dám nhìn vách núi mà liếc sang bên cạnh ——

Trống không.

Một dòng chữ nhỏ vừa hiện lên.

‘Huynh ấy đã vào trong rồi.’

“À, vậy thì không sao.” Viên Hồi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, sau đó bất ngờ phát hiện Trọng Minh Hạ đang nhìn chằm chằm vào vách đá, vẻ mặt nghiêm nghị một cách hiếm thấy.

Viên Hồi khó hiểu hỏi: “Sao thế, Minh Hạ sư tỷ?”

Trọng Minh Hạ hoàn hồn.

‘Không sao. Chỉ là hơi lo lắng.’ Nàng ngừng lại một chút, nhìn hư ảnh trên vách đá, ‘Chiếc vòng tay trên cổ tay của tiểu cô nương này…’

“Vòng tay? Có gì lạ hả?”

‘Có lẽ là một pháp bảo phòng vệ, nhưng rất đáng sợ, không giải thích rõ được.’

“Ừm?”

Viên Hồi cũng nhìn vào vách đá.

Hư ảnh phóng to.

Lúc này, trên Vân Thê.

Thời Lưu đang quỳ trên bậc thang Vân Thê vừa mới bước lên nọ, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau.

Máu và đau đớn làm mờ tầm mắt của nàng, độ cao mà Viên Hồi sợ nhất không phải vấn đề đáng để nàng bận tâm.

Hơn cả chút nỗi sợ đó, mỗi một bậc thang, gió dường như càng mạnh hơn, nó xâm nhập vào cơ thể, giày vò nàng đến mức chết lặng.

Giữa lúc ấy, nàng không khỏi nhớ đến cực hình roi Thần Hồn trong thạch lao ở Nam Châu chốn U Minh. Nói ra thì nàng nên “cảm ơn” Thời gia, bởi vì nếu không có trận cực hình ấy, có lẽ nửa canh giờ trước nàng đã đau đến mức ngất đi, thậm chí giống như đệ tử ở bên cạnh mà nàng trông thấy, ngã xuống khỏi thang trời, rơi xuống vực sâu vô tận.

Không biết phải leo bao nhiêu bậc mới có thể vượt qua bài thi, cũng không biết bao nhiêu bậc mới có thể giành được hạng nhất, thậm chí nàng còn không biết mình đã leo được bao nhiêu bậc thang.

Trong đầu Thời Lưu chỉ có duy nhất một suy nghĩ:

Thêm được bậc nào thì hay bậc ấy.

Nàng muốn chứng minh cho người kia thấy, nàng nhất định là hạng nhất.

Nghĩ như vậy, Thời Lưu cắn chặt môi, cánh tay nhuốm máu giơ lên, lần thứ hai đặt lên trên bậc thang phía trước ——

“Rào rạt!”

Một vết kiếm sâu tận xương, hung ác xẹt qua cổ tay.

Thời Lưu đau đến mức run lên cầm cập, suýt chút nữa ngã xuống vực sâu vô tận bên dưới Vân Thê.

Ngay lúc này, một giọng nói mang theo tiếng thở dài vang lên: “Tại sao vẫn luôn kiên trì?”

“——”