Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 47: Huyền Môn Vấn Tâm (20)



Đại điển sư truyền được cử hành tại đỉnh Tông Chủ.

Đệ tử mới nhập môn, tu vi cao nhất là Địa Cảnh. Thời Lưu trải qua tiên khí tẩy lễ một ngày một đêm tại Vân Thê giới nghiễm nhiên trở thành người giỏi nhất trong số đó, nhưng nàng vẫn còn cách Thiên Cảnh một đoạn nên tất nhiên cũng giống với những đệ tử khác, không thể ngự vật.

May mà Huyền Môn đã đặc biệt cân nhắc đến tình huống của những đệ tử Địa Cảnh, nên đã sắp đặt phi thuyền, để thuận tiện qua lại giữa các đỉnh núi.

Lúc này phi thuyền đang dừng lại bên cạnh biển mây của Sơn Ngoại Sơn.

Hôm nay người phụ trách hướng dẫn vậy mà lại là Yến Thu Bạch.

Khác với Thời Lưu, các tân đệ tử không có đãi ngộ một mình đưa đón vào một ngày trước, càng không có cơ hội tiếp xúc gần với thiên kiêu đại sư huynh của Huyền Môn chỉ tồn tại trong lời đồn của Phàm giới này. Cho nên, trước sườn núi của Sơn Ngoại Sơn, khi vừa nghe Yến Thu Bạch tự giới thiệu, tất cả các tân đệ tử đều rất phấn khích.

“Vị này chính là đệ nhất công tử của Huyền Môn sao?”

“Không ngờ lúc sinh thời ta còn có thể gặp nhân vật trong truyền thuyết một lần! Dù đại đạo không thành ta cũng không tiếc nuối!”

“Nghe nói tuy vị đại sư huynh này chỉ là Thiên Cảnh đỉnh phong, nhưng lại không hề kém tu giả Hóa Cảnh thông thường, vượt cấp đấu pháp như chém dưa thái rau, rất nhiều tiên môn trưởng lão, thậm chí tông chủ chưởng môn của Phàm giới không thể so sánh với huynh ấy.”

“Đương nhiên rồi, đại sư huynh chính là người lợi hại nhất của thế hệ trẻ tuổi! Nếu không phải vì Thời gia xuất hiện vị Tử Thần tiên tử trời sinh kiếm cốt, tiến cảnh nhanh chóng, tương lai, người dẫn dắt chúng ta chống lại U Minh, trấn thủ Phàm giới, không phải đại sư huynh thì còn có thể là ai!”

“Nhắc đến tốc độ tiến cảnh cực nhanh, trong khóa của chúng ta chẳng phải có một đệ tử được ca tụng là tiên tài sao?”

“Cô ấy hả? Làm sao cô ấy có thể sánh bằng đại sư huynh và Tử Thần tiên tử chứ?”

“......”

Thời Lưu bị trì hoãn thời gian vì giấc mơ kia cho nên nàng là người đến cuối cùng. Còn chưa tới sườn núi thì đã nghe thấy những lời bàn luận liên quan đến mình, cũng như những ánh mắt với những cảm xúc khác nhau của các tân đệ tử.

Cho dù bọn họ đã che giấu, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, song, trong mắt nàng, bọn lại không thể thật sự giấu đi cảm xúc chân thật của mình.

Thời Lưu cũng giả vờ như không chú ý tới, mà chỉ gật đầu đáp lại.

Thiếu nữ đảo mắt qua lại, cố gắng tìm kiếm một sự tồn tại đặc biệt giữa đám đông.

“Thập Lục sư muội.”

Vẫn chưa tìm được, giọng nói dịu dàng gõ cửa phòng nhắc nhở nàng lúc nãy lại vang lên bên tai.

Thời Lưu nhìn về phía tiếng gọi, khóe mắt hơi cong xuống: “Chào Yến sư huynh.”

Đáy mắt của Yến Thu Bạch như mặt nước gợn sóng, nhẹ nhàng lay động: “Ta vừa tới đây liền phát hiện trong phòng của muội có thần hồn chập chờn, muội ngủ không ngon giấc à?”

Thời Lưu nhớ tới giấc mơ kia, không khỏi khựng lại, nhưng sau đó thiếu nữ lập tức lắc đầu: “Không sao cả, cảm ơn sư huynh.”

“Vậy thì tốt.”

Những đệ tử ở gần đó, không ít người hâm mộ, thậm chí là ghen tị khi nhìn Thời Lưu được độc hưởng vinh dự đặc biệt nhất trong số các tân đệ tử. Yến Thu Bạch cũng không chậm trễ nữa, hắn bảo các đệ tử lần lượt lên phi thuyền.

Không rõ là cố ý hay vô ý, Thời Lưu đừng chờ ở bên cạnh hắn, cùng nhau đi cuối.

Cho nên khi các đệ tử trên bãi cỏ cạnh sườn núi sắp đi hết, rốt cuộc Thời Lưu cũng trông thấy người cuối cùng.

Giống hệt với chiếc áo choàng xanh lơ mà nàng vội vội vàng vàng khoác lên người, là đồng phục mà đệ tử bình thường của Huyền Môn thống nhất mặc.

Đối với người khác, màu xanh này có vẻ hơi mộc mạc, nhưng khi khoác lên người của hắn, thật sự giống như mây xanh xuất trần đạm thế, ngay cả trụy sức bình thường đến mức không thể bình thường hơn rủ xuống bên đai ngọc, được buộc một cách tùy ý, nhưng lại tôn lên sống lưng thẳng tắp, đồng thời toát lên cảm giác thoát tục lành lạnh hấp dẫn.

Thời Lưu ngắm nhìn, sau đó cảm thấy kỳ lạ rồi hơi nghiêng đầu.

Sao hắn lại làm được thế, rõ ràng là dáng dấp như trích tiên, tựa như minh nguyệt thanh huy, nhưng lại khiến mọi người dường như không thể nào chú ý tới hắn?

Thời Lưu nghĩ mãi không thông.

Còn người bị nàng nhìn chằm chằm, hệt như hoàn toàn không quen biết nàng, lạnh lùng không chớp mắt lướt qua nàng, đi về phía phi thuyền.

Yến Thu Bạch nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp vẻ mặt vừa yên tĩnh vừa kỳ lạ của tiểu sư muội bên cạnh: “Thập Lục sư muội, chúng ta cũng lên phi thuyền đi?”

“Vâng.” Thời Lưu hoàn hồn, vội đáp lại.

Cách đó mấy bước, đôi ủng thêu hoa văn mây xanh dừng lại một chút, sau đó mới bước lên thuyền.

Phi thuyền được Yến Thu Bạch điều khiển, hướng thẳng đến đỉnh Tông Chủ.

Dựa vào mạn thuyền, Thời Lưu nhìn đầu còn lại của phi thuyền.

Khác hoàn toàn với đám tân đệ tử đang tò mò nhìn xung quanh, người nọ dường như ỷ vào không ai có thể chú ý tới hắn mà lười biếng khép hờ hai mắt lại, dáng vẻ mệt mỏi như thể đêm qua không ngủ ngon giấc.

Thời Lưu khẽ gãi thái dương.

Giấc mơ kia… dáng vẻ của thần minh trên thánh tọa, khi nàng tỉnh dậy, ký ức vậy mà lại hơi mơ hồ.

Khí chất khác nhau, khác một trời một vực, đến mức khó có thể tưởng tượng ——

Nhưng sao nàng lại cảm thấy, hắn và thần minh rất giống nhau?

Thời Lưu đang suy nghĩ, trong tầm mắt của nàng, Phong Nghiệp đột nhiên nhướng mày lên.

Đôi mắt đen láy như sao của hắn lãnh đạm liếc qua.

[Đừng nhìn nữa.]

[... A.]

Thiếu nữ không có biểu cảm gì, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy như thể nàng cụp mắt xuống một cách oán trách.

Môi mỏng của Phong Nghiệp cong lên, chờ đến khi lấy lại tinh thần, hắn đã nhanh chóng ức chế lại.

Hắn cụp mắt xuống, khẽ nhíu mày đảo mắt qua năm ngón tay đang buông thõng.

Không có ai nhìn thấy chiếc lá xanh biếc chậm rãi di chuyển giữa những đốt ngón tay của hắn —— Bên trong đó là ống sáo ngọc bích hắn vừa lấy lại cách đây không lâu vào sáng nay.

Chẳng qua chỉ bảo nàng ôm ngủ một đêm, tuy lúc đầu hơi không quen, nhưng dù sao đối với hắn, những thứ này vẫn không được xem là pháp bảo bổn mệnh, nếu hắn không muốn cộng cảm, tất nhiên có thể ngăn cách.

Nhưng có thể kéo hắn vào giấc mơ kia, rốt cuộc là tại sao?

Nghĩ đến đây, ngũ quan tuấn tú thoát trần của Phong Nghiệp ngày càng lạnh hơn.

——

Gương mặt hệt như thế, lúc này đang được phản chiếu giữa đại điện Trưởng Lão Đường ở đỉnh Tông Chủ.

“Đệ tử nhập môn thứ ba mươi mốt, Phong Nghiệp.”

Viên Hồi nghiêm trang đứng trước mặt của các trưởng lão.

Cậu ta là một trong hai người đã phụ giúp Yến Thu Bạch giám sát thiên khảo đợt này, người còn lại là Trọng Minh Hạ, ngặt nỗi nàng là thiên ách, không tiện bảo nàng viết cho các trưởng lão đọc, thế nên chỉ có thể để cậu ta đảm nhận nhiệm vụ giới thiệu này.

Ba mươi người trước khiến cậu ta giới thiệu tới mức miệng đắng lưỡi khô, nhưng khi đến người này, dừng lại một chút, Viên Hồi nghiêm túc nhìn các trưởng lão: “Đại khái, đệ tử này có thể tóm gọn trong một câu.”

“?” Các trưởng lão nhìn hắn nhiều thêm hai lần.

Viên Hồi đau khổ thở dài: “Đó chính là, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp mắt, còn lại, bình thường không có gì đặc biệt.”

“......”

Lặng ngắt như tờ.

Trưởng lão Viên Thương Lãng trừng mắt lườm cậu ta.

Yến Quy Nhất ngồi ở vị trí chính giữa, nhìn thanh niên lạnh nhạt cụp mắt xuống trong hiển ảnh, ông mỉm cười: “Viên Hồi, chẳng lẽ con vì tư lợi mà nói bậy bạ về người ta?”

“Chưởng môn, oan cho con quá, con là loại người sẽ nói xấu hắn chỉ vì hắn đẹp mắt sao?” Viên Huy lập tức nghiêm túc giải thích: “Trong bài kiểm tra thứ hai, hắn vừa khéo leo được năm mươi bậc thang —— Nếu không phải vì chúng ta chưa bao giờ công bố tiêu chuẩn cho bài thi thứ hai, con sẽ nghi ngờ rằng hắn cố ý kết thúc ở đó.”

Có trưởng lão chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: “Bài thi thứ ba, biểu hiện của hắn thế nào?”

Viên Hồi liếc mắt: “Cộng hết thời gian trảm tiền trần của các đệ tử lại cũng không bằng của một mình hắn. Chẳng biết hắn đã mất bao nhiêu sức lực mới hoàn thành nổi bài thi trong gương Tiền Trần.”

Đêm hôm đó, đúng lúc cậu ta thay Yến Thu Bạch canh chừng gương Tiền Trần, thức gần cả đêm, chờ ở đại trận sơn môn, buồn ngủ đến chết đi sống lại, chẳng biết vì sao cậu ta lại dựa vào tường ngủ thiếp đi, có lẽ vì ngủ không ngon nên đã gặp ác mộng.

Nhớ tới cơn ác mộng máu thịt đầy trời, xương cốt chất đống như địa ngục nhân gian, sắc mặt của Viên Hồi trở nên xanh mét.

Cậu ta vội vàng lắc đầu, không dám nhớ lại nữa.

Vị trưởng lão lúc trước đặt câu hỏi tiếc nuối lắc đầu: “Loại đệ tử dựa vào vận may để vào đây, nên ở lại Sơn Ngoại Sơn.”

Một vị trưởng lão khác tán thành: “Tránh khỏi chiêu vào đỉnh, sau đó khó đột phá cảnh giới, đến lúc đó còn phải mất công đuổi về Sơn Ngoại Sơn, khiến người ta phiền muộn khó khăn.”

“Đúng thế.”

Nhớ tới các đệ tử trước kia bởi vì điều này mà tâm trạng thay đổi gây loạn, các trưởng lão đang ngồi đều gật đầu.

Yến Quy Nhất ngồi ngay ngắn trên chủ vị: “Nếu đã như vậy, các trưởng lão không có dị nghị gì đối với tuyển chọn chứ?”

“Vâng, chưởng môn.”

Yến Quy Nhất hài lòng gật đầu, ra hiệu bảo Viên Hồi thu lại hiển ảnh, lui sang một bên chờ đợi.

Đây cũng chính là quy trình thường lệ sau Huyền Môn thiên khảo —— Để tránh khi chưa thảo luận, rồi xảy ra tranh chấp giữa các trưởng lão ngay trước mặt các tân đệ tử, khiến hậu bối kinh nghị, làm mất mặt của tiên môn.

Không lâu sau, một đệ tử cúi đầu bước vào cửa điện.

“Chưởng môn, các tân đệ tử đã đến Tinh Đài của đỉnh núi.”

“Ừm, ta biết rồi.”

Yến Quy Nhất đứng lên từ chủ vị, “Vậy mời các vị trưởng lão theo ta đến Tinh Đài, cùng nhau hỗ trợ các tân đệ tử tiến hành đại điển sư truyền.”

“Vâng, chưởng môn.”

——

Đại điển sư truyền rắc rối hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Thời Lưu.

Đầu tiên là liệt kê các ghi chép điển tổ từ khi Huyền Môn thành lập cho đến nay, ca ngợi các vị sư tổ tiền bối chiến đấu vì nhân tộc trong trận đại chiến chống lại U Minh Yêu Hoàng Điện và đồng lõa.

Trong số đó, Thời Lưu nghe được rất nhiều câu về “Yêu Hoàng Văn Thị Phi”, nên không khỏi nhớ tới yêu tộc mắt đỏ đã ngồi cùng bàn với nàng cách đây không lâu, thế nên nàng liền chột dạ cúi thấp đầu xuống.

Tiếp theo là tế văn nhập môn, các tân đệ tử cùng nhau tuyên thệ —— Tuy tu hành, nhưng phải xem dẹp yên yêu ma, bảo vệ thương sinh là nhiệm vụ; không được cậy vào phép thuật mà hành hung; không được ức hiếp phàm tục; trên không thẹn với đạo trời, dưới không thẹn với lê dân.

Giống với những tân đệ tử khác, Thời Lưu đọc theo từng câu một, nhưng khi đọc nàng không khỏi thất thần, muốn quay đầu lại xem Phong Nghiệp đang đứng đằng sau cùng có vẻ mặt như thế nào.

Chỉ là trong nhóm trưởng lão bên cạnh, có quá nhiều ánh mắt từ ái nhìn nàng một cách chờ mong, nàng sợ gây phiền phức cho hắn nên đành nhịn xuống.

Nhưng cho dù không trông thấy vẻ mặt của Phong Nghiệp, nàng cũng có thể đoán ra được.

Chắc hẳn sẽ là hờ hững lạnh băng, hoặc là bễ nghễ giễu cợt.

Nếu không phụ thương sinh, nhưng lại bị thương sinh phụ lòng, thiên lý sáng tỏ thế nào đây?

Lông mi của Thời Lưu run lên, không dám nghĩ tiếp nữa.

Chờ đến khi điển lễ nhập môn kết thúc, đại điển sư truyền cuối cùng cũng bắt đầu.

Các tân đệ tử đã không nhịn được từ lâu, có người siết chặt quyền, có người căng thẳng, có người mong đợi, có người hưng phấn. Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở giữa Tinh Đài.

Yến Quy Nhất ra hiệu bảo các trưởng lão có thể bắt đầu, sau đó lùi lại một bước.

Vì vậy trên Tinh Đài gió mây cuồn cuộn, giọng nói của các trưởng lão vang xa, lần lượt vang vọng trong biển mây, như hóa vân long ——

“Tân đệ tửu Kha Hồng Hiên, con có bằng lòng bái ta làm thầy, tiến vào đỉnh Tiềm Lâm để tu hành không?”

“Đệ, đệ tử bằng lòng.”

“Tân đệ tử Ô Đại, con có bằng lòng bái ta làm thầy, tiến vào đỉnh Toàn Phong để tu hành không?”

“Đệ tử bằng lòng.”

“Tân đệ tử…”

“......”

Vang lên như vậy khoảng mười lần.

Các đệ tử được gọi tên đều gấp rút đồng ý, sau khi đồng ý liền di chuyển đến đứng sau trưởng lão vừa mở lời.

Sau đó, bên cạnh Tinh Đài, biển mây thoáng yên tĩnh trong một giây phút ngắn ngủi.

Các đệ tử còn lại vừa lo lắng vừa hồi hộp chờ đợi.

Có một vài người trong mắt hiện lên đủ loại cảm xúc kỳ dị, tất cả đều rơi xuống người thiếu nữ đứng đầu của hàng đệ tử còn lại.

Thời Lưu cúi đầu.

Nàng cũng rất thấp thỏm.

Nhưng nàng thấp thỏm không phải bởi vì sợ không có trưởng lão lựa chọn, mà là nàng chợt nhớ ra, nàng quên hỏi Phong Nghiệp nên dùng lý do gì để từ chối lời đề nghị mà không ai có thể khước từ — tiểu sư thúc tổ Lận Thanh Hà trở thành sư phụ của mình.

Chuyện này thật hỏng bét.

Càng tệ hơn nữa, nàng nghĩ Phong Nghiệp xem chuyện từ chối này là điều hiển nhiên, hắn thậm chí không thèm giúp nàng nghĩ lý do.

Trong khoảnh khắc căng thẳng hết đường xoay sở, cuối cùng nàng cũng nghe thấy giọng nói nhất định sẽ vang lên kia vang vọng giữa biển mây ——

“Tân đệ tử Phong Thập Lục,” Chưởng môn Yến Quy Nhất mỉm cười, tiến lên một bước: “Hôm qua ta đã truyền tin cho tiểu sư thúc tổ, ngài ấy đồng ý nhận con làm đồ đệ, con có bằng lòng nhập môn hạ của ngài ấy, tiến vào đỉnh Hàn để tu hành không?”

Tiếng xôn xao khe khẽ vang lên khắp Tinh Đài.

Kinh ngạc nhất tất nhiên là các tân đệ tử, cùng với Viên Hồi đang mở to hai mắt vì hôm qua không có mặt ở Trưởng Lão Đường nên không biết chuyện này.

Vinh hạnh đặc biệt như thế này, khiến sắc mặt của một số ít đệ tử thay đổi từ kinh ngạc chuyển thành đố kị.

Đặc biệt là những tân đệ tử đứng sau lưng Thời Lưu, thoạt nhìn đã không còn hy vọng vào các đỉnh, chỉ có thể ở lại Sơn Ngoại Sơn, bọn họ không nhịn được mà châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.

“Huyền Môn nhất kiếm định thiên hạ” là truyền thuyết suốt mấy nghìn năm nay ở nhân gian, đối với thiếu nữ đứng đầu này mà nói, thật sự là gần ngay trước mắt.

Nhưng kinh ngạc vẫn chưa kết thúc.

Theo những tiếng bàn tán nho nhỏ ở bên ngoài, toàn bộ Tinh Đài vẫn tiếp tục duy trì vẻ im lặng, ánh mắt và phản ứng của các đệ tử, thậm chí là các trưởng lão, bắt đầu lộ ra vẻ kỳ dị.

Càng ngày càng có nhiều ánh mắt không chút nao núng tập trung vào Thời Lưu.

Cúi đầu xuống, đầu óc Thời Lưu vẫn trống rỗng ——

Nàng vắt óc suy nghĩ, nhưng hoàn toàn không thể nghĩ được lý do mượn cớ.

Thời Lưu căng thẳng siết chặt tay.

“Thập Lục sư muội?” Cách các tân đệ tử không xa, Yến Thu Bạch bất ngờ ngoảnh lại, nhỏ giọng gọi.

“——”

Mí mắt của Thời Lưu khẽ giật.

Nàng biết mình không thể kéo dài mãi được.

“Xin chưởng môn… thứ lỗi cho đệ tử.” Thời Lưu hít một hơi thật sâu, phủi trường bào rồi quỳ xuống đất, “Đệ tử muốn bái nhập môn hạ của chưởng môn, xin ngài nhận con làm đồ đệ!”

“......”

m thanh kinh sợ lại lần nữa vang lên.

Ngay cả Yến Quy Nhất cũng thoáng giật mình.

Đến khi định thần lại, ông phất tay, một cỗ khí cơ vô hình áp chế sự kinh ngạc không thể khống chế của các đệ tử trong sân, ông nhìn Viên Hồi cũng đang kinh hãi đến mức há to miệng: “Viên Hồi.”

“A? Có, có đệ tử.” Viên Hồi vô cùng kinh hãi, không kịp phản ứng, vội vàng hành lễ.

“Con dẫn các tân đệ tử còn lại đến sảnh phụ chờ đi.”

Viên Hồi lưu luyến không rời, nhếch nhếch khóe miệng, nhưng cuối cùng cũng không dám làm càn ở đại điển chính thức của tông môn, nên chỉ đành đáp lại một cách ỉu xìu: “Đệ tử tuân lệnh.”

Dưới sự hướng dẫn của Viên Hồi, hai mươi đệ tử còn lại không được thu nhận làm học trò bước xuống Tinh Đài với vẻ mặt bàng hoàng và thất vọng.

Lúc này, ở giữa sân.

Trong khi các trưởng lão đang thấp giọng thảo luận, Yến Thu Bạch hơi hạ giọng xuống, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Thập Lục sư muội, muội nghĩ kỹ chưa?”

Thời Lưu hơi lo lắng cắn môi.

Cuối cùng, trước khi rời đi, Phong Nghiệp cũng không hề dùng thần thức truyền âm nói cho nàng biết cách phân bua.

Vậy nên, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thời Lưu khẽ thở dài trong lòng, ngước lên nhìn Yến Thu Bạch: “Cảm ơn sư huynh, ta nghĩ…”

Thiếu nữ chợt im bặt.

Nhìn nghiêng về phía trước, Yến Thu Bạch, người mặc trường bào xanh lơ, dáng người thanh chính, đột nhiên, lời nói thuận miệng đêm qua vụt qua tâm trí của nàng ——

… “Y có tính cách tương tự như sư huynh mà ngươi ngưỡng mộ, cho nên tốt hơn hết ngươi cách xa y một chút.” …

… “Ta không có ngưỡng mộ Thu Bạch sư huynh!” …

… “Hửm?” …

Thời Lưu bất ngờ nhớ tới điều này.

Phía trên, Yến Quy Nhất thu lại nụ cười, giọng nói có vẻ đoan chính nghiêm túc: “Tân đệ tử Phong Thập Lục.”

“Có đệ tử.” Thời Lưu lập tức ngước lên.

“Ngươi nên biết, tiểu sư thúc tổ chính là kiếm chấn sơn hà của Huyền Môn ta, là vinh dự đặc biệt mà đệ tử Huyền Môn suốt đời khó cầu, tại sao ngươi lại không đồng ý, kiên trì muốn bái nhập môn hạ của ta?”

Thời Lưu cúi người hành lễ, ức chế giọng nói run rẩy: “Đệ tử…”

Nếu nói tư chất của mình không đủ, cho nên mới từ bỏ tiểu sư thúc tổ để chọn chưởng môn, khó tránh khỏi việc công khai hạ thấp một khoảng lớn tu vi của chưởng môn đối với tiểu sư thúc tổ ở ngay trước mặt mọi người.

Các lý do khác càng khó thuyết phục hơn.

Đứng bên cạnh Thời Lưu, Yến Thu Bạch hơi cụp mắt xuống, cuối cùng cũng không thể khắc chế một phần quyết tâm khi thấy nàng không giống người bình thường.

Khẽ phủi trường bào xanh lơ, Yến Thu Bạch quỳ một gối xuống, định nói giúp nàng: “Chưởng môn, Thập Lục sư muội…”

“Chưởng môn, đệ tử không dám lừa gạt người.”

Sau vài lần hô hấp, cuối cùng Thời Lưu cũng bình tĩnh lại.

Kết quả thật sự không thể tưởng tượng ra được, nên chỉ có thể đánh cược.

Cho nên, giọng của thiếu nữ lấn át giọng của Yến Thu Bạch, gò má của nàng hơi đỏ lên, ngước mắt nhìn thẳng về phía trước, đồng thời liếc nhìn dáng dáng trường bào xanh lơ trước mắt: “Khi Thập Lục ở dưới chân núi đã tôn sùng phong thái của Thu Bạch sư huynh. Trở thành đồng môn cùng thầy với sư huynh là tâm nguyện của đệ tử, xin chưởng môn đồng ý.”

“——”

Trên Tinh Đài, bỗng dưng im lặng.

Một lúc sau.

Các trưởng lão nhìn nhau, Lan Thanh Điệp đang ôm bầu rượu hồ lô, hiếm khi tỉnh táo, bỗng cười ha hả, quay sang nhìn Yến Quy Nhất — người đang có vẻ mặt kỳ quái: “Chưởng môn, bao nhiêu năm rồi Huyền Môn ta không có nữ đệ tử nào thẳng thắn như vậy, hay là ngài nhường con bé cho ta đi?”

Khâu Minh Sinh bên cạnh vội vàng kéo bà lại: “Lan sư muội lại uống nhiều rồi, lời nói thất lễ, xin chưởng môn đừng trách.”

Yến Quy Nhất phất phất tay, biểu thị không sao, sau đó mới quay đầu nhìn xuống Tinh Đài.

Yến Thu Bạch, người đang khuỵu một gối xuống đất, vẻ mặt lúc này trông có vẻ bình tĩnh không kém gì ông.

Nhớ tới vừa rồi Yến Thu Bạch chủ động trái lệ xin tha thứ, Yến Quy Nhất hơi nheo mắt lại: “Thập Lục, con thật sự không đổi ý sao?”

Thời Lưu vừa vất vả lắm mới nói liền một mạch, lúc này nàng không còn mặt mũi nhìn Yến Thu Bạch, mặt sắp cúi sát xuống đất: “Không đổi… ý.”

“Thôi được rồi.”

Yến Quy Nhất mỉm cười: “Nếu đã như thế, ta thay tiểu sư thúc tổ thu nhận đồ đệ.”

“Cảm ơn…chưởng môn, sư phụ.”

Thời Lưu đỏ mặt, quỳ một cách lễ phép.

——

Một nén nhang sau, đỉnh Tông Chủ, sảnh phụ của Nghị Sự Điện.

Các tân đệ tử do Viên Hồi dẫn đến đây đều mặt ủ mày chau, cúi đầu chờ đợi, trầm mặc như khúc gỗ, có lẽ bởi vì không thể chấp nhận được chuyện mình không thể tiến vào các đỉnh để tu hành mà phải ở lại Sơn Ngoại Sơn, cho nên tất cả đều chán nản.

Chỉ có duy nhất một ngoại lệ.

Bên cạnh cửa điện không ai chú ý tới, Phong Nghiệp ngồi trên ghế dựa, lười biếng vuốt ve ống sáo ngọc bích. Vẻ mặt của hắn thờ ơ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đúng lúc này, hai gã chấp sự canh gác trong đỉnh từ xa đi ngang qua đại điện.

Giọng nói trôi dạt vào thần thức của hắn.

“Ngươi nghe tin gì chưa? Vừa rồi ở trên Tinh Đài, ngay trước mặt mọi người, Phong Thập Lục nói rằng nàng ta ái mộ đại sư huynh Yến Thu Bạch đã lâu, thậm chí còn vì huynh ấy mà từ bỏ tiểu sư thúc tổ!”

“Cái gì? Nàng ta vào sơn môn để giành Thu Bạch sư huynh với Tử Thần tiên tử hả?”

“.......”

Tháng tư, chợt có một cơn gió lạnh thổi qua.

Một chú chim đang hót líu lo trên cành cây bên cạnh cửa sổ đột nhiên vỗ cánh rồi khựng lại, sau đó rơi xuống khỏi cành cây bị đóng băng.

Phong Nghiệp lạnh lùng ngước mắt lên, nhìn ra bên ngoài điện.

“——?”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Quả lựu nhỏ: Ta không có nói như thế, bọn họ nói bậy.

Lá phong: = dỗi =