Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 58: Huyền Môn Vấn Tâm (31)



Có lẽ do đêm qua uống máu của Phong Nghiệp, nên sáng hôm nay sau khi tỉnh lại, Thời Lưu phát hiện tất cả những vết thương do tỷ thí hôm qua gây ra đều đã lành hẳn.

Thậm chí không để lại một vết sẹo nào.

Thời Lưu cảm thấy thần kỳ, nàng kéo áo lót mỏng xuống xem nhiều lần mới chắc chắn rằng mình không nhầm lẫn.

Nàng còn nhớ, trong lời đồn, Trung Thiên Đế quả thật có thần mạch, tiên cốt, máu Hỗn Độn, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, máu của hắn chẳng những có thể giúp con người kéo dài sinh mệnh, mà còn có thể chữa lành hết mọi vết thương khi thi đấu, nguyên vẹn như lúc ban đầu.

Như thế này, hắn và Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm của nàng có thể được xem là những sự tồn tại tương tự như nhau.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thời Lưu chạm vào Đoạn Tương Tư, sau đó mới bình tĩnh lại.

Đại Bỉ đã kết thúc, nhưng tu luyện không thể dừng lại.

Trận tỷ thí hôm qua với Thời Ly đã mang đến cho nàng một chút cảm ngộ mới về kiếm đạo, Thời Lưu cầm Đoạn Tương Tư lên, đi về phía rừng trúc sau điện đệ tử.

Nhưng Thời Lưu lại không ngờ rằng, “Lâm thúc”, cũng chính là tiểu sư thúc tổ Lận Thanh Hà của Huyền Môn, đã đợi nàng trong rừng trúc từ lâu.

Trông thấy bóng dáng mặc y phục dệt bằng sợi gai dầu kia, Thời Lưu vội bước lên phía trước, khom người hành kiếm lễ: “Lâm thúc.”

“Không cần đa lễ.” Lận Thanh Hà dùng thần thức quét qua người nàng, vẻ mặt lập tức lộ ra chút kinh ngạc, “Thương thế của con đã khỏi hết rồi sao?”

Thời Lưu do dự gật đầu, không biết phải giải thích thế nào cho phải.

Nàng không muốn lừa Lận Thanh Hà, nhưng lại không thể nói cho y biết về sự tồn tại của Phong Nghiệp.

May mà Lận Thanh Hà không hỏi tới, y chỉ khẽ gật đầu: “Thể chất của con thật sự có vài phần kỳ diệu.”

Trông thấy dáng vẻ của y, Thời Lưu suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Lâm thúc cố ý đến để chữa thương cho con ạ?”

“Ta nghe các đệ tử trong tông môn nói con bị thương rất nặng, sợ tổn thương tới bổn nguyên, cho nên đến xem một chút.” Lận Thanh Hà ngừng lại một thoáng, “Nếu con đã không sao vậy thì luyện kiếm tiếp đi. Sau Đạo Môn Đại Bỉ chính là đại hội khánh điển giữa các tiên môn, lúc đó ta sẽ có mặt, nếu có kiếm pháp nào mà con không hiểu, hôm đó con có thể hỏi ta.”

Nói xong Lận Thanh Hà không lập tức rời đi ngay, y nhẹ nhàng cụp mắt xuống, chờ Thời Lưu đáp lại.

“Con biết rồi, Lâm thúc.” Thời Lưu cẩn thận ngước mắt lên, “... Hôm qua ngài có đến xem Đạo Môn Đại Bỉ không?”

Đuôi mắt của Lận Thanh Hà hơi lộ ra nếp nhăn khi mỉm cười: “Con đang muốn khoe khoang với ta đấy à?”

“Đệ tử không dám!”

Thời Lưu cuống quýt phủ định, gương mặt cũng hơi đỏ lên: “Chỉ là đệ tử muốn hỏi, ngài không trách kiếm thứ hai mà con dùng hôm qua chứ?”

“Ừm…”

Lận Thanh Hà cố tình kéo dài giọng điệu.

Cho đến khi tiểu cô nương hơi sốt ruột, không nén được mà hơi cúi đầu, sau đó con ngươi đen nhánh trong vắt ngước lên nhìn y một cách thận trọng và mong đợi ——

Lận Thanh Hà bùi ngùi mỉm cười: “Vấn Thiên Kiếm có thể được con kế thừa, đời này của ta xem như không còn gì tiếc nuối nữa.”

“!”

Những tia sáng vụn vặt bắt đầu thắp sáng lên trong đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ, ý cười không kìm nén được mang theo một chút háo hức hiện lên trên gương mặt thanh lệ.

Chỉ là, mỉm cười trong giây lát, Thời Lưu lại nghĩ tới một chuyện.

Tầm mắt của nàng hơi nghiêng sang một bên, nhìn về phía thái dương của Lận Thanh Hà —— Vài sợi tóc bạc xen lẫn trong tóc đen, được buộc trong mão.

Đối với tu giả Hóa Cảnh, sự tồn tại của tóc bạc chỉ có một loại ý nghĩa ——

Đó chính là tuổi thọ sắp đi tới hồi kết.

Phong Nghiệp đã nhiều lần tình cờ nhắc tới, trước khi Lận Thanh Hà vượt qua Thiên Môn, y chỉ là một người phàm, đại nạn đến gần, chắc chắn là thiên nhân ngũ suy.

Thiếu nữ lặng lẽ nhìn y, nụ cười nhạt dần, ánh mắt cũng trở nên buồn bã.

Lận Thanh Hà hơi xoay người, bắt gặp ánh mắt kia của Thời Lưu, y bỗng dừng lại.

Thất thần trong chốc lát, Lận Thanh Hà khẽ mỉm cười rồi thở dài: “Có ai nói với con hay chưa, ánh mắt của con không nên nhìn người khác quá lâu.”

“Hả?” Thời Lưu đang chìm trong nỗi buồn, có hơi không bình tĩnh được.

Nàng không nhớ có ai nói tới điều này hay chưa.

Nhưng nàng nhớ, có đôi khi Phong Nghiệp sẽ đột ngột che mắt của nàng lại, không cho nàng nhìn hắn.

“Người có thần thức càng hùng mạnh, khi đối diện với con, họ càng có thể cảm nhận được cảm giác bị nhìn thấu nội tâm.” Lận Thanh Hà vỗ nhẹ vai nàng, “Tương tự, trong mắt của những người này, miễn là bọn họ nhìn con, gần như rất dễ dàng cảm nhận cảm xúc của con, thậm chí bị con ảnh hưởng.”

Thời Lưu nhớ lại: “Chưa từng có ai nói với con điều này, chắc là do thần thức của Lâm thúc lợi hại đấy ạ.”

“Đó là bởi vì trước đây con chưa từng tu luyện, tựa như viên ngọc quý phủ đầy bụi, thần vật thì luôn u tối.” Giọng điệu của Lận Thanh Hà trầm xuống, “Thế nên, sau này cố gắng đừng đối diện với những tu giả Hóa Cảnh mà con không quen biết, bọn họ có thể sẽ dễ dàng biết được thể chất đặc biệt của con.”

“......”

Ánh mắt của Thời Lưu run lên, vô thức ngẩng đầu lên.

Lận Thanh Hà bất đắc dĩ mỉm cười: “Con xem, ta vừa mới nói xong.”

Thời Lưu phản ứng kịp, sau đó vẫn cố chấp ngước lên nhìn y: “Ngài là sư phụ của con, là Lâm thúc của con, sao có thể là người mà con không quen biết được chứ.”

Nàng ngừng lại một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lâm thúc đã biết con là……”

“Suỵt.”

Lận Thanh Hà ngắt ngang lời của nàng.

Thời Lưu khựng lại.

Chốc lát sau, nàng cúi đầu, cắn môi, kìm lại ẩm ướt nơi đáy mắt.

“Sao tự nhiên lại khóc?” Lận Thanh Hà không đành lòng nhíu mày lại, nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm mại của thiếu nữ, “Sợ à?”

Sự vuốt ve nhè nhẹ này khiến hốc mắt của Thời Lưu càng chua xót hơn.

Nàng nén nỗi bứt rứt tiến về phía trước, lúc này đây, những cảm xúc bị giấu kín kể từ lần đầu tiên biết về thể chất đặc biệt của mình đột nhiên được mở ra, khó có thể kìm nén lại, nàng mượn uất ức mà bạo gan nhào vào vòng tay của Lận Thanh Hà: “Lâm thúc, con, con không muốn bị người ta ăn tim…”

Trái tim của Lận Thanh Hà run lên.

Một lát sau, y khẽ thở dài, giơ tay xoa đầu tiểu cô nương đang núp trong lòng mình, tiểu cô nương chỉ dám lặng lẽ rơi nước mắt chứ không dám khóc thành tiếng.

Lúc này, y mới nhớ ra rằng, trước mặt y chỉ là một đứa bé mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.

“Đừng sợ.” Lận Thanh Hà an ủi vỗ vào sau gáy của tiểu cô nương, “Đừng sợ. Tiểu Thập Lục của chúng ta tu luyện nhanh như vậy, kiếm pháp lợi hại như vậy, một ngày nào đó, con chính là người lợi hại nhất dưới Thiên Môn này, cho dù phi thăng Tiên giới, con cũng sẽ là thần tiên tu luyện nhanh nhất, có đúng hay không?”

“......”

Thời Lưu khóc đến mức chóp mũi đỏ ửng, nàng ngước lên nhìn y: “Lâm thúc không muốn thành tiên sao?”

Lận Thanh Hà không nói gì, ánh mắt hơi ảm đạm.

Thời Lưu lau đi nước mắt tèm nhem trên mặt, sau đó thấp thỏm hỏi: “Nếu như sau này, có một ngày nào đó, con… làm chuyện xấu, sau đó chết đi, vậy Lâm thúc có thể…”

“Suỵt!”

Âm thanh lần này hơi trầm xuống, tiếp đó là Thời Lưu bị gõ nhẹ vào đầu.

Đến khi nàng che đầu ngước mắt lên, chỉ thấy Lận Thanh Hà nhìn nàng một cách vừa bất ngờ vừa bất đắc dĩ: “Con xem ta là gì? Là yêu thú sói đói lừa gạt trẻ con để ăn thịt à?”

Thời Lưu giải thích: “Không phải đâu, chỉ là ngộ nhỡ, nếu con chết, không ăn sẽ rất lãng phí… Ui da!”

Che bên trái, bên phải bị đánh.

Vẻ mặt của Lận Thanh Hà nghiêng túc, y chắp tay sau lưng: “Con xem thường Lâm thúc có phải hay không? Nếu ta muốn thành tiên, còn cần đi cửa sau như vậy à?”

Thời Lưu sững sờ, đôi mắt mới khóc lập tức sáng lên: “Ý của Lâm thúc là người có thể phá cảnh phi tiên sao?”

“......”

Nụ cười của Lận Thanh Hà nhạt đi: “Không phải không thể, mà là không muốn.”

“Tại sao?” Thời Lưu khó hiểu.

Lận Thanh Hà không trả lời mà hỏi ngược lại nàng: “Nếu là con, con có muốn sống một mình suốt vạn năm không?”

Thời Lưu ngẩn ngơ.

Lận Thanh Hà mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Đây là lý do ta muốn nhận con làm đồ đệ. Thầy trò chúng ta, chung quy rất giống nhau.”

“......”

Thời Lưu cắn môi, muốn nói gì đó để phản bác, nhưng lại không nói nên lời.

“Thôi được rồi, xem ra hôm nay con không cần luyện kiếm nữa.” Lận Thanh Hà nhìn về một hướng xa xăm bên ngoài rừng trúc, “Đại sư huynh của con tới rồi kìa, chắc hẳn nó muốn dẫn con đến bảo khố của Huyền Môn. Những năm qua, trong bảo khố tích lũy khá nhiều đồ vật hay ho, con chọn một thứ mà mình thích đi.”

“......Vâng.”

Thời Lưu chần chừ một chút, khẽ khịt mũi, sau đó khom người thi lễ: “Vậy đệ tử xin cáo lui?”

“Đi đi.”

“......”

Lận Thanh Hà đứng trong rừng trúc, nhìn bóng lưng xa dần của thiếu nữ.

Y định xoay người bỏ đi.

Chỉ trong tức thì, chấp sự mặc y phục dệt bằng sợi gai dầu dường như cảm nhận được điều gì từ một nơi nào đó, tim đập mạnh.

Lận Thành Hà dừng bước, bấm đốt ngón tay tính toán.

Sau đó, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh.

—— Đại kiếp nạn giáng xuống.

Không biết là của Huyền Môn, hay là của y.

Nhưng cuối cùng… vẫn sẽ là y.

Lận Thanh Hà đứng tại chỗ, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đổi hướng không về động phủ mà đến ngọn núi phía sau đỉnh Tông Chủ, nơi tọa lạc của thủy lao dưới lòng đất khuất sau thác nước.

Y xuất hiện một cách đột ngột.

Đệ tử trông coi Yểm Ma kinh ngạc, cảnh giác quay đầu lại: “Ai?!”

Lận Thanh Hà chưa kịp nói gì.

Bên trong song sắt, Yểm Ma đưa lưng về phía ngoài, uể oải ngáp một cái: “Ngươi càng ngày càng tệ, hiện tại xuất hiện còn để để tử trông coi phát hiện ——”

Đệ tử kinh ngạc kêu lên: “Tiểu sư thúc tổ?!”

“——”

Yểm Ma gấp gáp nuốt lại lời sắp thốt ra, nên suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.

Ả tựa như một con cá chép ưỡn người đứng lên từ mặt đất, vừa hoang mang vừa hoảng sợ nhìn ra bên ngoài phòng giam.

Cách song sắt, Lận Thanh Hà thản nhiên nhìn ả.

Như thể y nghe hiểu những lời ả vừa nói.

Nhưng cuối cùng Lận Thanh Hà cũng chẳng nói gì cả, y chỉ liếc nhìn đệ tử bên cạnh: “Ta sẽ đưa người bên trong này đi, con nhớ thông báo với chưởng môn.”

“Chuyện này…”

Đệ tử hơi do dự, nhưng sau đó lại nhanh chóng hiểu ra rồi tự giác cúi đầu đáp ứng.

Cửa phòng giam tự mở ra dù không hề có gió.

Trong phòng giam, Yểm Ma ngẩn ra một lát, ả tự giễu cười nhạo, trào phúng liếc nhìn vị tiểu sư thúc tổ tiên phong đạo cốt nọ: “Sao vậy, muốn ra tay với bà mà còn bắt bà tự đi ra ngoài à? Không, có, cửa, đâu!”

“......”

Lận Thanh Hà cụp mắt xuống, bóng dáng thoáng động, ngay lập tức xuất hiện bên trong phòng giam.

Người trước mặt đến quá đột ngột, Yểm Ma không nhịn được, khóe mắt giật một cái: “Tu vi của ngươi đã đến mức nào rồi, xem đá Phong Thiên có cũng như không… Rốt cuộc ngươi cách Thiên Môn bao xa? Chỉ có một bước thôi sao? Sợ rằng ngươi không chỉ là Hóa Cảnh đỉnh phong, đã nhìn thấy ranh giới Thiên Môn rồi chứ gì?”

Đầu đề câu chuyện mãi không kết thúc.

Tiểu sư thúc tổ khẽ thở dài: “Đã lâu không gặp.”

“Thì sao?” Yểm Ma nghe ra ngụ ý không hề tốt đẹp, ả lạnh lùng liếc y.

“Nàng vẫn lắm lời và ồn ào như xưa.”

“???”

Yểm Ma tức giận đến mức định xắn tay áo lên đánh tên bạc tình này một trận, nhưng vừa quay sang, lại trông thấy ý cười nhẹ trên mặt Lận Thanh Hà.

Yểm Ma sửng sốt.

“Đi thôi.” Lận Thanh Hà ngừng lại, sau đó hơi lạ lẫm tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân trước mặt, “Ta đưa nàng đi.”

“——!”

Yểm Ma run lên, thái dương giật giật: “Ngươi nói rõ ràng đi, có phải đêm nay bà đây sẽ chết hay không? Nếu không sao ngươi đột nhiên lại ——?”

Giọng nói và bóng dáng đồng thời biến mất.

Bên ngoài phòng giam, đệ tử chứng kiến toàn bộ quá trình ngẩn ngơ.

——

Đêm.

Sương mù nổi lên, bao trùm lấy Sơn Ngoại Sơn.

Thời Lưu ngồi trên thanh kiếm khổng lồ do Đoạn Tương Tư hóa thành, bay thẳng đến hướng của Sơn Ngoại Sơn.

Khi vừa xuống khỏi vách đá, nàng vô tình gặp phải một vị đệ tử.

Đối phương vừa trông thấy nàng thì rất phấn khích, miệng gọi “Phong sư tỷ” sau đó tiến lên hành lễ, còn vô cùng nhiệt tình hỏi thăm tại sao nàng lại đột nhiên đến Sơn Ngoại Sơn.

“Ta, lúc trước đã bỏ quên một món đồ ở đây.” Thời Lưu nói dối không lưu loát.

“Ồ? Hay là ta lấy giúp Phong sư tỷ nhé? Không biết đó là thứ gì?”

“Không cần, không cần, ta cũng không nhớ nó ở đâu, ta tự tìm là được rồi.” Thời Lưu cố gắng kéo dài khoảng cách, xua tay với đối phương, “Ngươi, ngươi cứ làm việc của mình đi.”

Đối phương vô cùng tiếc nuối: “Nếu sư tỷ cần gì cứ căn dặn bất cứ lúc nào.”

“Được, cảm ơn, cảm ơn.”

Thời Lưu chạy vào rừng trúc như đang chạy trốn.

Đến khi nàng trông như một kẻ trộm rình mò trước phòng của Phong Nghiệp, đã là chuyện của một nén nhang sau.

May mà nàng cẩn thận nên không gặp ai suốt dọc đường đi.

Nàng đứng trước cửa, ngập ngừng giơ tay lên định gõ cửa.

“Vào.”

Một giọng nói chợt vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

Thời Lưu khẽ giật mình, đẩy cửa bước vào.

Ngọn đèn trong phòng sáng choang.

Thời Lưu vừa bước vào đã chói mắt.

Nhưng không phải bởi vì ngọn đèn trong phòng mà là bởi vì đồ đạc bên trong —— Từ giường ngủ, đến bàn tủ, ghế dựa, dường như đều đã đổi mới, thậm chí còn có cả một khối bạch ngọc.

Tên ma này…

Thời Lưu còn chưa kịp oán thầm thì bắt gặp Phong Nghiệp đang dựa vào cạnh bàn, lười biếng chống trán, nhìn vào mắt nàng.

Thiếu nữ hơi kiềm chế thần sắc, tiến lên.

Nàng lấy một túi vải mỏng mang bên theo bên người ra, đặt lên trên bàn.

Phong Nghiệp đảo mắt qua: “Đây là cái gì?”

Vừa hỏi xong, hắn giơ tay cầm lên.

Sau đó các đốt ngón tay như tu trúc khẽ khựng lại ——

Chiếc túi vải vẫn còn vương thân nhiệt của thiếu nữ.

Nhưng hiển nhiên Thời Lưu không phát hiện ra: “Ta đi quanh bảo khố ba lần, tìm khắp các ngóc ngách, thậm chí còn rút cả bấc đèn ra để kiểm tra, xác định không có thứ nào khác sinh ra cảm ứng với quả lựu nhỏ.”

Bàn tay của Phong Nghiệp hơi ngừng lại, ngước mắt lên: “Thứ này có phản ứng à?”

“Thứ này, lúc chạm vào quả lựu nhỏ nó không sáng lên, nhưng nó lại cho ta một cảm giác rất kỳ lạ.” Thời Lưu không chắc chắn lắm, nàng hạ giọng xuống, “Trông nó cũng không giống đá lắm.”

“?”

Lớp vải mỏng cuối cùng được mở ra, một thanh dao găm bụi bặm đầy rỉ sét lộ ra trong lòng bàn tay của Phong Nghiệp.

Khóe mắt của Phong Nghiệp đột nhiên co lại.

Thời Lưu không chú ý tới, nàng chỉ nhíu mày nhìn dao găm trong lòng bàn tay của Phong Nghiệp: “Nó đã rỉ sét như thế này, giống như một miếng sắt vụn, nhưng lúc quả lựu nhỏ tới gần nó thì có một lực hút rất nhẹ. Ta không chắc lắm, không biết cảm giác của ta có sai hay không…”

“... Không sai.”

Ma tỉnh táo lại, giọng khàn đi.

“Đây là một miếng sắt đặc biệt, có thể chặn lại dò xét qua loa.”

Hắn hạ tay xuống, ống sáo bỗng xuất hiện, đuôi sáo lướt qua dao găm với tốc độ cực kỳ chậm chạp.

Miếng sắt bong tróc ra.

Một thanh dao găm bằng ngọc màu xanh biếc nằm trong lòng bàn tay của Phong Nghiệp.

“......”

Mặc dù đã cảm ứng được từ lâu, nhưng khi nhìn thấy thanh dao găm giống hệt thứ mà thiếu nữ cầm trong ngọc Kiếp Cảnh, Phong Nghiệp từ từ nhắm mắt lại.

Môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, cúi đầu bật cười.

Thời Lưu đang kinh ngạc nhìn thanh dao găm kia, chợt nghe thấy tiếng cười của Phong Nghiệp, nàng hơi khó hiểu: “Huynh cười gì vậy?”

Vừa dứt lời.

Nàng bị Phong Nghiệp giơ tay lôi kéo, sau đó ngã vào lòng ma đang ngồi trên ghế.

Ánh mắt của Thời Lưu khẽ run: “Huynh…”

“Thích nó không?” Phong Nghiệp hỏi.

Thời Lưu khẽ nhăn trán lại.

“Nói.”

Thời Lưu quay đầu nhìn thoáng qua dao găm ngọc bích, do dự một chút, sau đó gật đầu: “Thích.”

Nàng thích tất cả những thứ trông giống ngọc bích này, nhưng lại không rõ nguyên do tại sao.

“... Được.”

Phong Nghiệp cầm lấy lưỡi dao, chuôi dao hướng về phía nàng.

Không biết là vô tình hay là cố tính, mũi dao nhọn hoắt nọ đặt ngay trước lồng ngực của hắn.

Lông mi của hắn rũ xuống, đôi mắt đen như mực sâu thăm thẳm nhìn thiếu nữ cứng đờ đang ngồi trong lòng mình: “Lấy đi.”

Thời Lưu hơi ngập ngừng: “Thật sự có thể sao?”

“Ừ.”

“......”

Thời Lưu nắm lấy chuôi dao găm lạnh như băng, vừa định cầm chặt lấy nó.

Người trước mặt đang kề sát lưỡi dao đột nhiên nghiêng người về phía trước, ra vẻ muốn hôn nàng —— Lưỡi dao nọ dưới sức lực của nàng như thể có thể xuyên qua lồng ngực của hắn.

Thời Lưu vội vàng buông tay, không kịp né tránh.

Nụ hôn đang tiến đến của ma suýt soát dừng lại trước đôi môi khẽ run của thiếu nữ.

Hắn cụp mắt, nhìn chằm chằm vào nàng.

“Sao không đẩy ra, sao không né tránh?”

“......”

Thời Lưu không phản ứng kịp, kinh hãi qua đi, bực bội liền tới, nàng ngước mắt lên nhìn hắn: “Huynh cố ý.”

“Ta nhớ rõ đêm đó ở sau núi, ngươi ghét nhất ta chạm vào ngươi.” Giọng của ma hơi khàn, đôi mắt gần trong gang tấc như ẩn chứa sâu độc dưới lòng biển sâu, “Dù sao cũng ghét ta, tại sao không đẩy ta ra, tiện thể giết ta?”

“——!”

Thời Lưu sinh lòng bực bội, nhưng vẫn phải cố nén ánh mắt lại, cúi đầu không muốn nhìn hắn.

Nàng vẫn nhớ những gì Lận Thanh Hà nói.

Thế là thiếu nữ dời tầm mắt đi, cố ý giống như một tượng đá, không nhúc nhích cũng không trốn tránh, gương mặt xinh đẹp cũng cứng nhắc ——

“Huynh là chủ nhân của ta, ta không thể nào giết huynh được.”

“Nếu là như vậy,” Ma vừa cụp mắt vừa mỉm cười chạm vào lưỡi dao, “Thanh dao găm này sẽ không ở nơi đây.”

“......?”

Thời Lưu hoang mang khó hiểu nhìn hắn.

Nàng cảm thấy lời này của hắn có chút kỳ lạ.

Nhưng Thời Lưu còn chưa kịp ngẫm nghĩ, ma trước mặt lại ngước mắt lên.

Dưới ánh nến, đôi mắt đen như mực phản chiếu bóng hình của nàng ——

“Quả lựu nhỏ.”

“Ngươi nói xem, nếu sau này ta trói ngươi lại, vĩnh viễn nhốt ngươi trong một tòa đế cung nào đó ở Tiên giới… thì thế nào đây?”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Quả lựu nhỏ: Sư phụ! Có biến thái!