Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Quyển 1 - Chương 14



Kiếm đâm vào lồng ngực.

Máu đỏ thấm ướt ngoại bào trắng hồng của thiếu nữ.

Dưới ánh mắt vừa thân thuộc và xa lạ của nữ hài, Thời Đỉnh Thiên ngây người hồi lâu, cuối cùng thở dài một cái.

“Con…”

“Thời gia chủ.”

Không khí vô hình xuất hiện từng vòng gợn sóng, một bóng người chậm rãi xuất hiện cách đó không xa. Ông ấy mặc đạo bào của Huyền Môn, rõ ràng chính là một vị trưởng lão vừa xuống U Minh của Huyền Môn.

Thời Đỉnh Thiên thoáng ngập ngừng: “Viên trưởng lão.”

“Dường như ta nghe dư nghiệt của ma đầu này nói nàng ta là người của Thời gia?” Vẻ mặt của Viên Thương Lãng trở nên sa sầm, căng chặt, “Nếu không vì cớ gì Thời gia chủ lại nương tay, để cho ma đầu chạy thoát!”

“......”

Thần hồn chiếm giữ thân thể bị ngọc bội cưỡng chế đưa đi, thân thể của Phương Quỳnh mềm oặt ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Những người có mặt ở đây, dù là công khai hay ẩn nấp trong bóng tối, đều đã tận mắt trông thấy.

Tay cầm kiếm của Thời Đỉnh Thiên siết chặt: “Đúng là người của Thời gia ta… trước kia là một hậu nhân của chi thứ.”

Thân thể của Thời Lưu khẽ run rẩy, tựa như không chịu nổi thanh kiếm lạnh lẽo đâm vào ngực.

Nàng không hề mở mắt ra.

“Ta nghĩ đứa nhỏ này bị ma đầu mê hoặc nên mới lầm đường lạc lối.” Thời Đỉnh Thiên hít sâu, cao giọng nói, “Chuyện hôm nay ta chắc chắn sẽ giải quyết công bằng, tuyệt không bao che. Nhất định sẽ thẩm tra ra thân phận và mục đích của ma đầu, trả cho chư vị một công đạo.”

Dứt lời, sắc mặt của Thời Đỉnh Thiên trầm xuống, tức giận rút lưỡi kiếm ra.

Máu đỏ tươi phút chốc bắn ra.

Dưới sắc trời u tối, thiếu nữ ngã xuống mặt đất lạnh buốt, nàng trông thấy gia chủ cao cao tại thượng của Thời gia lạnh lùng nhìn nàng, sau đó xoay người bỏ đi:

“Người đâu, trói nó lại, sau khi tỉnh lại thì thẩm tra.”

“......”

Khi tỉnh lại lần nữa, Thời Lưu đang ở trong một thạch thất tối om.

Nàng theo bản năng nhìn về phía ô cửa sổ duy nhất, hoàng hôn đang dần buông xuống, U Minh lại trải qua một đêm mới.

Đây là đêm thứ ba.

Phong Nghiệp đã từng nói, thần hồn chỉ có thể rời xác tối đa năm ngày, đến lúc đó, dù Thời gia không làm gì nàng, thần hồn của nàng cũng sẽ tự động tiêu tán, biến mất khỏi U Minh.

Huống chi…

Thời gia thật sự sẽ bỏ qua cho nàng sao?

“Thuộc hạ của tên ma đầu kia tỉnh rồi! Mau đi thông báo với gia chủ!”

Âm thanh ồn ào như đang áp sát vào tai, đánh thức ý thức đang mơ màng của Thời Lưu. Nàng cử động tay chân, tay chân đồng thời cảm nhận được cảm giác bị trói chặt đến mức đau nhức.

Sắc mặt nữ hài tái nhợt, cúi đầu nhìn xuống.

Chẳng biết từ khi nào, nàng bị trói trên một cái hình giá (*) được làm qua loa, hai tay hai chân đều bị trói.

(*) Giá trói người lên để tra tấn.

Thời Lưu sửng sốt một lúc lâu, sau đó khóe môi vô thức nhếch lên.

Cũng phải.

Ở trước mặt mọi người nói nàng là người của bàng chi (*) Thời gia, sao nàng có thể hy vọng xa vời rằng gia chủ sát phạt quyết đoán của Thời gia sẽ thực sự buông tha cho nàng, ban cho nàng một cái chết nhẹ nhàng?

(*) Bàng chi: cùng họ nhưng khác chi.

“Dư nghiệt của ma đầu, ngươi cười cái gì thế hả?” Trông giữ nàng là một giọng nữ chói tai nhưng quen thuộc, Thời Lưu còn chưa kịp ngẩng đầu lên để xác nhận thân phận của người nọ thì môt roi đã hung hăng giáng xuống người nàng.

Ba ~, một âm thanh rất vang dội.

Có lẽ đã da tróc thịt bong, cảm giác đau đến chết lặng chậm chạp truyền đến.

Thời… Khinh Diên.

Sắc mặt của Thời Lưu trắng bệch, nàng cắn môi ngước mắt lên, đối diện là gương mặt giận đến tím tái của một thiếu nữ: “Ta đã nói rồi mà, sao Quỳnh ca ca có thể vì một đứa chi thứ như ngươi mà đánh ta, thì ra các ngươi vốn là kẻ giả mạo! Còn hại Quỳnh ca ca hôn mê bất tỉnh đến tận bây giờ, xem xem ta có đánh chết ngươi hay không!”

Roi vung lên, chuẩn bị rơi xuống.

Chợt, cổ tay của thiếu nữ bị ai đó nắm lấy.

Thời Khinh Diên giận dữ quay đầu lại: “Ai dám — — Thời, Thời Ly? Cô, sao cô lại đến đây?”

Dù Thời Khinh Diên ngông nghênh hống hách ở Thời gia như thế nào, thì nàng ta cũng rất rõ, với thân phận thiên kiêu của Thời Ly, dù là với trưởng bối trong tộc hay đối với người bên ngoài, thì địa vị của hai người cách biệt một trời một vực đến mức nào.

Càng đừng nói đến danh hiệu “Tử Thần tiên tử” mà mọi người ở Phàm giới đều biết đến.

Trước mặt người khác, Thời Khinh Diên còn dám ngông nghênh, nhưng trước mặt Thời Ly, nàng ta chỉ có thể thu liễm lại.

“Gia chủ còn chưa tới, ai cho phép ngươi tự tiện dùng tư hình?” Vẻ mặt của Thời Ly lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn.

“Ta, ta,” Thời Khinh Diên khẽ đảo mắt, “Ta chỉ muốn tra hỏi phương hướng ma đầu kia chạy trốn mà thôi!”

“Các ngươi chỉ phụ trách canh gác, việc tra hỏi này thì chưa đến phiên ngươi nhúng tay vào đâu.”

“—!”

Thời Khinh Diên nổi nóng nhưng không dám phản bác lại, giữa lúc hai người đang căng thẳng thì bỗng nghe thấy tiếng chào hỏi lễ phép của con cháu Thời gia bên ngoài thạch thất.

“Gia chủ.”

Hành lang bên sườn thạch thất, cửa đá được mở ra.

Thời Đỉnh Thiên dẫn đầu một nhóm người Thời gia, cùng nhau bước vào.

Thời Ly và Thời Khinh Diên cũng lập tức buông tay, xoay người cúi đầu hành lễ.

“A Ly, sao con lại tới đây?” Vừa nhìn thấy Thời Ly, sắc mặt Thời Đỉnh Thiên lập tức thay đổi, tiến lên hai bước, “Vết thương của con vẫn chưa khỏi hẳn, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa đi?”

“Phụ thân, con không sao.” Thời Ly hơi ngập ngừng, nàng sờ sờ nhẫn Giới Tử hơi to đang đeo trên ngón tay, “Hôm qua ngài nói, nàng ấy là người của Thời gia?”

“......”

Ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên khẽ thay đổi.

Đêm qua, dưới mái nhà bị xốc lên của Thông Thiên Các, lời thừa nhận thân phận của Thời Lưu chỉ có Thời Đỉnh Thiên và trưởng lão Viên Thương Lãng của Huyền Môn đang ẩn nấp gần đó nghe thấy.

Thời Ly không biết, Thời Đỉnh Thiên cũng không muốn để nàng biết.

“Chuyện này không liên quan gì đến các tiểu bối như con, con đừng xen vào, để tự phụ thân xử lý.” Thời Đỉnh Thiên nói xong, không có Thời Ly có cơ hội phản kháng, ông ra hiệu cho một vị đệ tử của Thời gia, “Dẫn con bé ra ngoài.”

“Vâng, gia chủ.”

Thời Ly hơi lưỡng lự, nhưng mấy vị bô lão của Thời gia, thậm chí hai vị trưởng lão của Huyền Môn đều đi cùng với Thời Đỉnh Thiên, nàng không dám nói ra chuyện có lẽ Yến Thu Bạch có quen biết với thần hồn đang cư ngụ trong thân thể của Thời La, vì sợ liên lụy đến Thu Bạch sư huynh đang hôn mê.

Cân nhắc xong, nàng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, xoay người rời đi.

Cửa của thạch thất một lần nữa được đóng lại.

Thiếu nữ bị trói trên hình giá nhắm mắt lại. Từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn bất cứ ai trong bọn họ.

“Ma đầu đi cùng với ngươi, rốt cuộc có thân phận gì?” Thời Đỉnh Thiên hỏi.

“......”

“Hiện tại hắn đang ở đâu, ngươi có biết không?”

“......”

Thời Lưu vẫn luôn nhắm mắt, cắn môi không nói lời nào.

“Thời —!”

Không thể nói ra chữ “Lưu”, Thời Đỉnh Thiên tức giận đến mức nắm chặt hai tay, “Ta không biết mấy năm nay ngươi gặp phải chuyện gì, nhưng nhất định là ngươi bị hắn mê hoặc, đó là đại ma đầu đã đồ sát cả Tùng Châu! Ngươi bảo vệ hắn như thế, hắn có quan tâm đến ngươi không!?”

Lông mi rủ xuống của nữ hài nhẹ nhàng run rẩy, một lát sau, nàng mở mắt ra.

Đó là một đôi mắt trong vắt, như thể chưa từng bị thế gian vấy bẩn.

Tuyệt đẹp, an tĩnh, vô thanh.

Từ khi được sinh ra, Thời Lưu chỉ có ngoại hình bình thường, nhưng nàng lại có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, như thể có thể mở ra tâm cảnh của người khác, sau đó tùy nàng cảm ứng.

Thời Đỉnh Thiên vốn cho rằng đôi đồng tử tuyệt đẹp đó là Thiên Đạo bù đắp cho sự tầm thường của nàng, nhưng đến tận bây giờ ông mới nhận ra, thì ra đôi mắt ấy, hoặc nói là sâu thẳm trong đôi mắt ấy là một ngọn lửa thần hồn vô cùng đẹp đẽ.

Nó đẹp đến mức có thể nhìn thấu bản chất của con người.

Như thể có thể xé toạc mọi vỏ bọc ngụy trang, moi ra toàn bộ sự thiên vị và xấu xa của lòng người.

Sau vài giây giằng co, Thời Đỉnh Thiên trông có vẻ lúng túng.

“...Dư nghiệt của ma đầu, chấp mê bất ngộ!” Giọng của Thời Đỉnh Thiên trầm xuống, quay đầu, giơ tay, mở một cái hộp gỗ do một vị bô lão đang cầm, một cây roi vô hình mà hữu hình lóe lên lôi quang điện minh bay ra.

“Ba ~!”

Một tiếng lớn vang lên, đầu roi quất xuống đầu ngón chân của nữ hài.

Con ngươi của Thời Lưu co rút lại, không phải vì sợ, mà là vì đau.

Chỉ một thoáng, trên vầng trán trắng bệch của nàng đã ướt sũng mồ hôi — Hiển nhiên cây roi nọ vẫn chưa giáng xuống người nàng.

“Đây là Roi Thần Hồn, không làm bị thương thân thể, chỉ phá hủy hồn phách,” Thời Đỉnh Thiên nghiến răng, xương gò má căng chặt, ánh mắt dao động nhìn chằm chằm vào nàng, “Ma đầu kia, người người muốn tru diệt, tuyệt đối không cho phép ngươi che giấu — Ngươi suy nghĩ cho kỹ, thật sự muốn vì hắn mà cắt đứt đường luân hồi của thần hồn sao?”

“......”

Thời Lưu ngây người nhìn cây roi dài vô hình trong tay của Thời Đỉnh Thiên.

Sấm chớp rền vang, dù chỉ một chút dư âm cũng đủ khiến nàng đau thấu xương tủy. Nhưng nàng nghe rất rõ ràng, Thời Đỉnh Thiên nói, là thần hồn luân hồi.

Nói cách khác, nếu chết dưới cây roi này, chính là thần hồn vỡ nát, không thể vào luân hồi.

Phụ thân của nàng.

Thời gia của nàng.

Người nhà nàng từng mong ngóng ngày đêm…

Ông ấy chẳng những muốn nàng chết, mà còn muốn hủy diệt thần hồn của nàng, chặt đứt luân hồi của nàng.

Thời Lưu cúi đầu, đột nhiên muốn cười, nàng chợt nhớ đến bạch y thiếu niên đứng dưới vòm trời huyết sắc của U Minh, cười một cách tùy tiện nhưng lại dùng ánh mắt hờ hững nói với nàng.

Trên đời này chỉ có hai loại người, người sợ ta và người muốn giết ta.

Lúc hắn nói những lời này, hắn có tuyệt vọng giống nàng bây giờ không?

Thời Lưu tò mò nghĩ, cúi đầu, bắt chước nở nụ cười giống hắn.

Nhưng nàng bắt chước không giỏi.

Thế nên đã khiến cho gân xanh trên trán của Thời Đỉnh Thiên nổi lên, ông phất tay, lập một kết giới cách âm và ngăn chặn thần thức dò xét, ngăn cách hai người họ với những bô lão của Thời gia.

“Thời Lưu! Ta mặc kệ ngươi thù hận Thời gia bao nhiêu! Chuyện này liên quan đến muôn dân trăm họ, liên quan đến sinh tử của vô số người trong thiên hạ! Hôm nay ngươi không nói, Thời Đỉnh Thiên ta sẽ tự tay giết người thân, tuyệt đối không dành cho ngươi chút dung túng kiêng dè nào!”

“...Dung túng, kiêng dè, người thân?”

Nữ hài nhẹ nhàng lặp lại, tầm nhìn của nàng tối sầm lại vì thiếu nước và mất máu, ngay cả giọng nói cùng khàn khàn, nàng cố gắng ngẩng đầu lên: “Những thứ này, ngài từng dành cho con sao?”

“!”

Bạo nộ nhấp nhô, sắc mặt của Thời Đỉnh Thiên dần dần trở nên lạnh lẽo như sắt thép: “Phải, Thời gia ta tất nhiên không có người thân nối giáo cho giặc. Ma đầu kia sẽ không giúp ngươi, cũng không thể nào cứu được ngươi, dù như thế, ngươi cũng vẫn muốn bảo vệ hắn đến cùng sao? Bất chấp cả thần hồn hủy diệt?”

“......”

Thời Lưu nhắm mắt lại, mấy giây sau, nàng nhẹ nhàng ngâm nga một bài ca.

Đó là một bài đồng dao.

Nó được lưu truyền ở cương vực cực bắc của Phàm giới, thời thơ ấu vào những đêm nàng khóc lóc muốn tìm cha mẹ, vị vú nuôi thứ nhất chăm sóc cho nàng vừa vỗ về lưng nàng, vừa ngâm nga bài đồng dao này cho nàng nghe.

Điều mà nàng từng mong mỏi biết bao, cha mẹ.

Thời Lưu nhẹ nhàng ngâm xướng.

Đứt quãng.

Hát không thành tiếng.

“Được! Được lắm! Người đâu!”

Thời Đỉnh Thiên phất tay, phá vỡ kết giới cách âm, sau đó ném cây roi vào lòng con cháu Thời gia đang tiến đến.

“Đánh! Đánh cho đến khi nó nói mới thôi!!”





Đó là đêm dài nhất trong đời của Thời Lưu.

Sống rồi chết, chết lại sống.

Khi đau đớn tra tấn lặp đi lặp lại quá nhiều lần, ý thức của con người sẽ dần trở nên chết lặng, giống thư thần hồn lay lắt rời khỏi thể xác, đứng trên cao, thờ ơ ngắm nhìn thiếu nữ bị trói trên hình giá, dù đau đến chết đi sống lại vẫn cắn chặt môi nhất quyết không lên tiếng.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Màn đêm huyết sắc của U Minh buông xuống lần nữa.

Trong thạch thất huyên náo, âm thanh khó bề phân biệt đã biến mất, tiếng ù ù trong tai Thời Lưu cũng dừng lại.

Thiếu nữ có thần hồn yếu ớt ngẩng đầu lên, ngước nhìn cửa sổ đá đối diện với thạch thất.

Lớn hơn cửa sổ của Quỷ Ngục một chút, một vầng trăng màu máu lặng lẽ treo giữa bầu trời đêm, xa xôi và lặng lẽ.

Có lẽ đây là đêm cuối cùng của nàng tại thế gian.

Nàng không chết trong Quỷ Ngục cô tịch lạnh lẽo, không chết trong tay họa thế ma đầu tội ác chồng chất.

Nàng chết giữa nhân gian rực rỡ gấm hoa, chết trong tay người thân.

Nếu sớm biết như thế.

Sớm biết nhân gian như thế này.

Nàng đã không đến.

……

Ánh trăng soi qua ô cửa sổ to chừng một miệng chén của Quỷ Ngục, ánh lên một màu đỏ thê lương.

Trong phòng giam nhỏ nhất nằm ở góc trong cùng, trên chiếc giường bằng đá, có một thiếu nữ đang bình yên chìm vào giấc ngủ sâu.

Hô hấp của nàng rất nhẹ nhàng, nét mặt an tường, khóe miệng còn hơi vểnh lên.

Dường như đang chìm trong một giấc mộng đẹp.

Thế nhưng hình chiếu thần hồn trên vách tường đá lại đang run cầm cập, gần như không thể chịu đựng nổi nữa, như thể trong giây tiếp theo sẽ hoàn toàn vỡ vụn, hóa thành cát bụi vĩnh viễn biến mất khỏi U Minh.

“Chủ nhân, nàng ta sắp chết rồi.”

Giảo Trệ hóa thành kích cỡ của chó mèo, nó nằm cạnh giường đá, xa xa nhìn bạch y thiếu niên đứng dưới ánh trăng.

Hắn thờ ơ lạnh lùng, như cách biệt với thế gian.

Sự thèm muốn tham lam lóe lên trong đôi mắt đáng yêu ranh mãnh của Giảo Trệ, nó sốt ruột cào cào móng vuốt, sau đó thè lưỡi liếm láp.

“— — Sắp được ăn rồi.”