Cậu Phục Vụ Trên Bàn Bi-a

Chương 1



Dưới ống tay áo được tùy tiện xoắn lên lộ ra một đoạn cánh tay săn chắc, người đàn ông lười biếng cúi gập người trên bàn bi-a, cây gậy trong tay y đột nhiên giật mạnh, cùng với đó là tiếng va chạm giòn dã của gậy đập vào bi cái, tiếp đó những quả bi trên bàn lần lượt lọt vào lỗ.

Cậu bồi bàn nhỏ bưng rượu bị lối chơi đầy điêu luyện của vị khách trước mặt làm tim đập rộn ràng, đứng ngốc lăng một bên.

一一OMG, sao có người đánh bi thôi cũng đẹp trai như thế chứ!

Thực ra trước khi bước vào đại sảnh, quản lí đã kè kè bên cạnh Tống Trĩ lải nhải cặn dặn cả một buổi chiều rằng mấy vị khách tối nay có lai lịch lớn, cậu phải phục vụ cẩn thận, không được làm ra bất kì sai xót nào.

Là phục vụ nhỏ nhoi mới vào làm đã được tạm thời điều đi sảnh V.I.P cũng phải hỏi đến khuôn mặt xinh trai thanh tú của cậu.

“Ngớ ra làm gì, còn không mau rót rượu.”

Đang đỏ mặt nhìn trộm thì giọng nói không vui của vị khách bên cạnh truyền đến, Tống Trĩ hốt hoảng dạ vâng, vội vàng răm rắp làm theo tiến lên rót rượu cho khách.

Chung Hành Nghiêu cau mày khi nhìn động tác rót rượu không thành thạo của cậu, nhưng sau khi liếc thấy ngũ quan xinh đẹp tinh xảo của đối phương, chân mày hắn bất giác giãn ra, cuối cùng nhịn xuống.

一一Bỏ qua, xinh đẹp thuận mắt thì không bắt nạt.

Tống Trĩ không hề biết mình vừa tạm tránh được một kiếp, thừa dịp rãnh rỗi lúc rót rượu lại len lén liếc mắt nhìn vị khách đánh bi kia.

Người đàn ông cao lớn bên trái có kỹ năng tuyệt vời đang cúi người đánh bi, một người khác bên cạnh có gương mặt lạnh lùng, tay cầm gậy đứng trước bàn, nhìn kiểu gì cũng thấy mãn nhãn.

Tống Trĩ theo bản năng nuốt nước miếng, cùng ba vị khách siêu cấp đẹp trai chung một phòng, phúc lợi này thật đúng không nên quá kích động…

Nhưng ngay khi cậu sắp rót rượu xong, người đàn ông đang đứng trước bàn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.

Dưới ánh đèn chớp nhá, Tống Trĩ trở nên căng thẳng khi bị ánh mắt không rõ thâm sâu của người đàn ông kia nhìn chằm chằm, tay cậu bỗng run lên làm chiếc ly đổ “choang” một tiếng.

“Đệt, mẹ kiếp mày không có mắt à?”

Chung Hành Nghiêu bật khỏi ghế ngay lập tức, rượu đổ ào ào xuống bàn suýt chút nữa bắn tung tóe cả người hắn.

Ly rượu ngã lăn một vòng đến mép bàn, theo quán tính rất nhanh đã rơi xuống đất. Tống Trĩ bị sự cố bất ngờ ập đến dọa không biết phải làm sao, cậu ôm chai rượu đứng chết trân tại chỗ.

Thấy thằng nhỏ sợ chết khiếp, Chung Hành Nghiêu phiền não xách cổ áo cậu lên, hung dữ nói: “Hỏi mày đó, câm hả?”

Tống Trĩ chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ, bị ánh mắt hung ác của người đàn ông ép buộc nhìn vào, cậu sợ tới mức hai chân mềm đi, há miệng ấp úng hồi lâu không nói ra lời.

Cảnh này đương nhiên hấp dẫn hai vị khách bên kia, một người trong đó tùy ý dựng gậy lên bục, khẽ cười một cái, còn người kia chỉ dùng ánh mắt hờ hững nhìn cậu.

“Làm gì vậy, chớ dọa người ta.”

Chung Hành Nghiêu buồn bực khi nhìn bộ dạng thằng nhỏ bồi bàn sợ đến ngu người, làm như mình là hồng thủy mảnh thú không bằng, hắn mắng thêm hai câu rồi mới chán ghét buông tay.

*hồng thủy mãnh thú: thú dữ và nước lũ (ví với tai họa ghê gớm).

Tống Trĩ cúi thấp đầu, lắp bắp ôm chai rượu, tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày da sáng bóng.

“Đừng sợ.”

Bàn tay dịu dàng thay cậu sửa sang lại cổ áo bị túm nhăn, người đàn ông với tông giọng trầm thấp mang theo chút ý cười: “Thành niên chưa?”

Mặc dù sợ không dám ngẩng đầu lên nhưng khách trong Club hỏi thì không thể không trả lời, Tống Trĩ cứng ngắc gật đầu một cái, nói như muỗi kêu: “Dạ rồi, tiên sinh...”

Dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cậu bồi bàn nhỏ chọt đúng ngay gu đặc biệt trong lòng Mục Văn Thiên, y thu tay về cười như có như không, nói: “Cậu bạn nhỏ, em làm đổ rượu dơ hết đồ của bạn tôi rồi.”

Bị khí thế cường đại của người đàn ông trấn áp, Tống Trĩ mím môi bất lực, giọng nói run rẩy không giấu được sợ hãi: “Tôi xin lỗi, tôi đã bất cẩn, xin, xin ngài tha thứ cho tôi …”

Vừa nói cậu vừa hoảng hốt liên tục cúi đầu cầu xin người đàn ông.

Chung Hành Nghiêu liếc mắt nhìn Mục Văn Thiên, thấy trong ánh mắt đối phương không che giấu được vẻ trêu chọc, hắn cau mày không nói nên lời.

Tống Trĩ từng nghe nói trước đây có cậu phục vụ đắc tội với khách hàng đã bị dày vò rất thảm, cậu thấy hai người này không ai lên tiếng, nhất thời bị dọa tái mặt, nỗi sợ hãi hung hăng cắm rễ trong lòng.

Từ khoảng cách gần, Mục Văn Thiên thưởng thức dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cậu bồi bàn nhỏ, nhìn đến khi mắt người ta đã ửng đỏ, y mới “chậc” một tiếng.

“Bất kỳ ai phạm sai lầm cũng phải trả giá lớn, tôi cũng không làm khó em, thế này đi, em cỡi quần nằm sấp trên bàn vểnh mông để tụi này dạy dỗ một trận, chuyện này coi như cho qua.”

Tống Trĩ sững sốt, bị lời nói trắng trợn làm xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, đầu cậu “ong” một tiếng như rơi vào hầm băng, vẻ mặt không thể tin nổi ngẩng đầu lên: “Hơ…cái gì, muốn, muốn tôi...”

Y híp mắt: “Làm sao, không muốn?”

Tựa như kinh sợ chết điếng, Tống Trĩ ôm chai rượu theo bản năng lui về sau nửa bước, bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Không phải, cái này, cái này làm sao có thể... Tôi nói là, xin lỗi, ngài không thể làm như vậy...”

Tính khí Chung Hành Nghiêu không tốt được như Mục Văn Thiên, hắn vốn đã khó chịu, thấy vậy liền không nhịn được nắm gáy cậu bồi bàn nhỏ, không chút khách khí lôi đến bàn bi-a.

Sợ hãi những điều sắp tới, hai chân Tống Trĩ đã mềm nhũng.

Sau khi Chung Hành Nghiêu buông tay, cậu loạng choạng vài bước rồi té ngã vào ngực một vị khách khác.

Hơi thở mát lạnh nhàn nhạt trên người đàn ông phả vào mặt, Tống Trĩ ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mắt với đôi con ngươi lạnh lùng, cậu hô hấp chậm lại, vành tai đỏ bừng lên.

“Ô xin lỗi, xin lỗi!”

Tống Trĩ vội vàng xin lỗi, nhưng cậu còn chưa kịp đứng vững đã bị Chung Hành Nghiêu nắm lấy cổ áo, không nói lời nào ấn cậu nằm sấp lên bàn.

Quần tây gần như bị xé xuống, ngay cả xương hông cũng bị cách đối xử thô bạo cọ xát nóng rực, quần lót kẹt trên bắp đùi, lộ ra hai cánh mông mềm mại.

“A —— “

Tống Trĩ bị lột quần vừa sợ vừa hoảng, máu toàn thân dồn lên đầu, cậu đưa tay ra sau bảo vệ cái mông theo bản năng.

Chung Hành Nghiêu cười lạnh một tiếng, bắt cái tay đang che mông đè ngang hông, còn dùng lực giữ chặt, trong lòng nghĩ thằng nhỏ này nhìn gầy yếu mà cái mông thật nhiều thịt.

Nghĩ như thế, cơn bực bội vì rượu bắn vào người đã tiêu tan không ít, hắn không chút khách khí vung tay tát cái mông vừa trắng vừa non mềm trước mặt.

“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”

Cùng với âm thanh giòn giã của bàn tay đập vào da thịt, mỗi một cú vả của bàn tay to lớn phía sau như vuốt ra tia lửa. Tống Trĩ đau đến ngước cổ lên, đúng lúc đối diện với đôi con ngươi đen nhánh trước mặt.

Tống Trĩ như bị kéo trở về thực tại ngay lập tức, thời khắc này cậu đang nằm trên bàn bi-a bị khách hung hăng đánh mông trần, càng không nói đến sau lưng còn có hai người đàn ông đang đứng xem.

Bàn tay mạnh mẽ có lực vả mạnh vào cái mông vểnh cao của cậu bồi bàn nhỏ, vả tới khi hai miếng thịt mềm đàn hồi nảy nảy, bên hông cũng in đầy dấu tay đỏ rực.

Bất chấp xấu hổ, bàn tay nóng rát khiến Tống Trĩ khóc huhu, cậu đỏ mặt nhỏ giọng nghẹn ngào: “A... Ô ô! Không, không muốn hu...”

Chung Hành Nghiêu nhìn cái mông nhỏ của cậu bồi bàn bị mình đánh nảy lên nảy xuống như trái bóng, màu sắc từ trắng nõn trở nên đỏ rực, thầm nghĩ này thú vị hơn đánh bi-a nhiều.

Chỉ tiếc tiếng kêu khóc của Tống Trĩ rất nhỏ, dường như sợ chọc giận bọn họ nên không dám khóc lớn tiếng.

Hắn cau mày, đưa tay bóp cánh mông nóng bỏng, tức giận nói: “Khóc ra tiếng, đánh không đau phải không?”

Mặc dù từng nghe người cũ nói về sở thích đặc biệt của một vài vị khách, nhưng Tống Trĩ từ trước đến giờ rất khôn khéo lại thanh khiết, cùng lắm là lúc mang rượu lên bị kéo tay trêu chọc một chút, không nghĩ có ngày sẽ bị lột quần đánh mông thế này.

Còn là ba người đẹp trai trước mặt.

Cậu có thể cảm giác được ánh mắt của bọn họ đang rơi trên cái mông nóng hổi của mình. Xấu hổ đến nóng cả ngườ, cuối cùng cậu không kiềm được nước mắt, huhu khóc to.

Chung Hành Nghiêu rất hài lòng với cái mông thịt bị mình đánh đỏ đều đều, vừa định tát thêm hai cái, mới nâng tay lên đã bị một bàn tay nắm lại giữa không trung.

“Được rồi, làm nóng người kết thúc.”

Mục Văn Thiên như cười như không nhìn Chung Hành Nghiêu, đưa tay nhẹ nhàng bế cậu bồi bàn nhỏ đang khóc thê thảm lên.

“Lão Chung hạ thủ không biết nặng nhẹ.” Mục Văn Thiên nhẹ nhàng thay cậu xoa hai cánh mông nóng bỏng, ôn hòa cười nói: “Đánh đau em rồi à?”

Bị bất ngờ nhấc lên không trung rồi ôm vào trong ngực, hơi thở ấm áp của người đàn ông bao phủ lấy cậu, Tống Trĩ dừng khóc một chút, sợ hãi há miệng, có chút không biết làm sao nhìn y.

Đệt, rồi coi thằng nào ra tay nặng nhất?

Khóe miệng Chung Hành Nghiêu giật giật một cái, trừng mắt nhìn Mục Văn Thiên ra vẻ người tốt, cuối cùng nhịn xuống không vạch trần y.

Quả nhiên xoa không đến hai cái, người đàn ông đã bại lộ bản tính, ôm cậu bồi bàn nhỏ đang căng cứng cả người lên bàn bi-a, còn bày ra tư thế quỳ rạp cực kì xấu hổ.

“Hức, ô ô..”

Vểnh hai cái bánh bao bị vả đỏ lên, hai chân mở lớn quỳ chổng mông trên bàn bi-a, tư thế thấp eo nâng mông làm chỗ bí mật giữa hai đùi bại lộ hoàn toàn, Tống Trĩ vô cùng kinh hoảng nhưng không dám lộn xộn.

Trên chiếc bàn bi-a xanh trong sảnh lớn, một cái mông sưng đỏ đang run rẩy chổng cao, phía trên còn treo mấy dấu tay vô cùng nổi bật.

Mục Văn Thiên tiện tay chọn một cây gậy bi-a, lắc lắc cổ tay, nhẹ nhàng đặt đầu gậy lên mông thịt đang run rẩy của cậu bồi bàn, mỉm cười nói: “Chân tách ra, thấp eo xuống, ừ đúng, chổng mông lên...”

Đầu gậy nhỏ dài lượn lờ trên đỉnh mông nhạy cảm, Tống Trĩ mím môi, cố nén xấu hổ tách hai chân.

Cậu ngừng thở, tựa hồ cảm nhận được gió thổi qua kẽ mông liền xấu hổ vội vàng nhắm mắt lại.

“Vút chát —— “

Đi đôi với tiếng gió vun vút là tiếng gậy quất lên hai cánh mông no tròn, một dấu lằn bất ngờ xuất hiện trên cái mông đã bị vả đỏ.

Như bị cái gì cắn xé, Tống Trĩ đau đến kêu thảm một tiếng, cả cái mông bắt đầu tê dại, sau đó là cơn đau bén nhọn: “A! Ô ô đau quá, đau...”

Người đàn ông nâng cánh tay, hướng về phía cái mông đang run rẩy không ngừng quất ba gậy, nơi mềm mại bị đánh lõm xuống, sau đó nhanh chóng sưng đỏ bắn lên, nằm xếp hàng chỉnh tề trên mông.

“Vút chát —— ” “Vút chát —— ” “Vút chát —— “

Cơn đau kịch liệt phía sau khiến Tống Trĩ thiếu chút nữa quỳ không yên, cậu chật vật gân giọng kêu khóc: “Không, xin anh, xin anh...”

Cậu bồi bàn khóc không thở được, giọng nói trong trẻo giống như nuốt phải cát sỏi mà trở nên khàn khàn, Mục Văn Thiên liếc nhìn một cái liền ngừng tay.

“Aiz, hai người ai rót cho cậu bạn đây một ly nước thấm giọng đi, giọng êm ái như vậy đừng khóc câm.”

Tống Trĩ không ngờ, người đàn ông lạnh lùng nãy giờ chỉ đứng coi màn trừng phạt này nghe vậy thì cau mày, đi đến bàn rót ly nước.

Y mặt không cảm xúc cầm ly đi tới, đặt miệng ly dưới đôi môi đỏ thắm khác thường của cậu bồi bàn.

“Mở miệng.”

Tống Trĩ khóc đến nấc cụt, hai mắt ngấn lệ mơ hồ nhìn ánh mắt thâm sâu khó dò của người đàn ông lạnh lùng, cậu hít mũi, cẩn thận chu cái miệng nhỏ lên uống.

Cậu vừa uống vừa dùng ánh mắt đỏ ửng liếc trộm sắc mặt ba người kia, bộ dáng rụt rè như con thú nhỏ đi trên lớp băng mỏng.

Uống được một nửa, Trầm Du tiện tay đặt ly lên bàn, im lặng một lát thì cầm lấy gậy bi-a từ trong tay Mục Văn Thiên “Cậu nghỉ, tôi đến.”

Mục Văn Thiên nhíu mày, y chỉ mới đánh có bốn gậy, gân cốt còn chưa giãn ra đâu. Nhưng tựa hồ nhìn ra điều gì, y không nói tiếng nào, sảng khoái để người kia lấy gậy đi.

Tống Trĩ sững sốt, cam chịu chổng mông lên khóc huhu, có thể là do ly nước kia, cậu bạo gan nhỏ giọng xin xỏ: “Có thể, có thể nhẹ một chút không...”

Trầm Du hơi cau mày, gậy trong tay chỉ thẳng vào nơi giữa hai cánh mông “Tự tách ra, tôi chỉ đánh năm roi.”

Mệnh lệnh thẳng thừng làm cậu bồi bàn nhỏ sợ đến tái mặt, bất lực như trước khi thi thử đã bị cho trượt môn, cậu run rẩy sụp eo xuống, nhưng không chịu làm cái chuyện xấu hổ kia.

“Hức hu hu hu...! Đừng như vậy mà...”

Một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì phía sau, vết lằn bị gậy đánh bắt đầu ngứa ngáy, lòng Tống Trĩ bồn chồn một trận, nước mắt rơi lã chã trên bàn, rất nhanh bị màu xanh lá hút đi.

Tống Trĩ mím môi, tim đập thình thịch run rẩy đưa hai tay ra sau, vừa chạm đến cái mông nóng bỏng, cậu như bị phỏng rút tay trở về.

“Tách.” Giọng nói ôn hòa của Mục Văn Thiên từ phía sau truyền tới “Không nghe lời nha, có cần mời quản lý chỗ này vào giúp em không?”

Tống Trĩ bị dọa sợ, cũng không lo vết lằn trên mông, cậu liều mạng vươn tay ra sau bắt lấy hai cánh mông tách ra ngoài.

Chờ cậu ý thức được mình đang làm chuyện gì, phần da thịt lộ ra bên ngoài cũng xấu hổ đỏ bừng.

Quỳ rạp trên bàn bi-a, còn phải tự mình tách mông đem nơi khó nói kia lộ ra để khách hàng quất vào...

Nhưng Trầm Du không cho cậu thời gian xấu hổ, cổ tay vung lên, nhắm ngay khe mông trắng nõn của cậu bồi bàn nhỏ quất xuống.

“Chát —— “

Tiếng đầu gậy đánh vào nơi đó không vang đội như trên mông, nhưng Tống Trĩ vừa đau vừa xấu hổ, nhất thời không chịu được buông tay ra, hai cánh mông lại ép vào nơi nóng rát chính giữa làm cậu đau đến nghẹn ngào.

“A a! Đừng, hu… hu…! Không, đau quá tiên sinh, xin ngài đừng, đừng đánh chỗ này...”

Mặt người đàn ông vẫn không cảm xúc như cũ, chống đầu gậy vào xương cụt của cậu bồi bàn: “Tách ra.”

Giọng nói lạnh lùng phối với mệnh lệnh xấu hổ làm mặt Tống Trĩ nóng lên, cậu chỉ có thể vừa khóc vừa bày ra tư thế, đưa tay ra sau tách lộ ra khe mông.

“Vút chát —— “

Giống như bị tạt dầu ớt, cơn đau cay rát nhanh chóng lan truyền, Tống Trĩ không biết nơi đó bị đánh thành dạng gì nhưng cậu cảm giác nó bị đánh nát mất rồi.

Vừa ủy khuất vừa sợ nhưng không dám buông tay, cậu lại lần nữa tách mông, để mặc cây gậy nhỏ dài quất vào khe hở.

Mặc dù đòn đánh của Trầm Du quá xấu hổ và khó nhai, nhưng người đàn ông rất giữ lời. Đánh đủ năm roi, y cũng lười mở miệng, quăng gậy lên bàn cái “bộp”.

“Lâu rồi không thấy cậu động thủ.”

Mục Văn Thiên đi tới khoác tay lên vai Trầm Du, hạ thấp giọng cười: “Làm sao, để ý?”

Trầm Du lạnh nhạt nhìn y một cái.

Cậu bồi bàn nhỏ vẫn còn run rẩy cái mông trần sưng đỏ trên bàn, trong cổ họng phát ra tiếng khóc đứt quãng. Hai tay dè dặt đặt lên mông cọ cọ, không dám quang minh chính đại xoa cái mông bỏng rát.

Lần này, may là Chung Hành Nghiêu cũng cảm thấy bắt nạt thằng nhỏ hơi quá, không để ý hai tên kia đang “anh suy tôi đoán” cái gì, hắn ho nhẹ một tiếng nhấc chân đi tới.

Gã đàn ông vươn cánh tay dài kéo Tống Trĩ đang khóc như con mèo từ trên bàn xuống, thuận tay cầm cây gậy mới quất sưng đít người ta nhét vào tay cậu bồi bàn nhỏ.

“Đừng khóc, muốn chơi bi-a không, tôi dạy em.”

***

Nhìn mấy người đàn ông mặc âu phục giày da đánh bi rất mãn nhãn, nhưng khi chính mình chỉa cái mông bị thương trên bàn bi-a thì Tống Trĩ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Cổ tay áp lên mặt bàn, năm ngón tay mở ra, để thẳng, đúng mở ra, cánh tay giữ vững một chút, đừng run...”

Tống Trĩ giống như tượng gỗ, để mặc cơ thể căng cứng cho người đàn ông sửa chữa.

“Bả vai thấp một chút, đúng, eo thấp xuống, thấp nữa.. “.

“一一Bốp!”

Thầy giáo Chung đang dạy bỗng không nhịn được tát một phát: “Bảo em hạ eo, không phải vểnh cái mông!”

Cậu bồi bàn nhỏ bị đánh đau run lên, nước mắt mới ngừng không lâu lại ào ào rớt xuống.

Hắn đau đầu, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nhẹ nhàng: “Được rồi, được rồi mà, đừng khóc, tôi không đánh em nữa, đừng khóc...

Mục Văn Thiên đứng bên cạnh không nhìn nổi liền đẩy hắn ra, ngang ngược vòng qua người cậu, còn không quên buông lời kéo dẫm gã kia một phen: “Không biết dạy thì đứng qua một bên, đánh người ta làm gì?”

Chung Hành Nghiêu:...

_____

End.

_____


Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!