Cậu Thích Hà Tri Hiểu

Chương 13



Sau sự kiện A5, cô giáo Hà trở lại dạy học, bầu không khí A8 ngầm dậy sóng, ai nấy đều không nhịn được ngó Tôn Hiểu Mẫn.

“Tớ căng thẳng quá, liệu có đánh nhau không…” Hà Tri Hiểu thì thầm.

Chu Hàn nhón viên chocolate trên bàn nó lên bóc vỏ nhét vào tay nó: “Ăn đi.”

“Ò.”

“Có hạt dưa không?” Tri Hiểu hỏi.

Chu Hàn nhìn nó, lấy tai nghe trong túi áo mình ra đưa cho nó: “Im lặng đi.”

Hà Tri Hiểu hí hoáy chuẩn bị nghe nhạc.

“Hà Tri Hiểu, Chu Hàn! Hai đứa đứng lên cho tôi! Nói chuyện riêng cái gì đấy? Có biết là còn đang trong giờ không? Có còn kỉ luật không!”

Bị giáo viên phát hiện rồi!

Tri Hiểu khiếp vía, nhét tai nghe vào hộc bàn đứng lên. Nó còn chưa lên tiếng thì phía sau đã vọng lên một tiếng cười khẩy.

Tôn Hiểu Mẫn chịu hết nổi rồi!

“Ghê gớm quá ghê gớm quá, nhà giáo nhân dân vĩ đại lại chuẩn bị mắng bạn Hà Tri Hiểu không biết liêm sỉ không có mẹ dạy nói chuyện với bạn trai rồi!”

Cô giáo Hà tức run cả người, trỏ tay vào Tôn Hiểu Mẫn nói: “Cô cút ra ngoài cho tôi! Sau này không được học tiết của tôi nữa!”

Tôn Hiểu Mẫn nói đi là đi, còn xoay người phỉ nhổ bà Hà: “Mụ già lại định gọi phụ huynh cáo trạng chứ gì? Đ*t m* bà chứ!” Nói đoạn giơ ngón giữa lên rồi đi thẳng.

“Không dạy nổi cái lớp này nữa rồi!”

Cô giáo Hà nổi giận lôi đình cầm giáo án bỏ đi.

Trước giờ tự học tối, Tri Hiểu và Trương Mỹ Mỹ đi tìm Tôn Hiểu Mẫn, cô bạn đang ngồi ở sân vận động khóc không thở nổi.

Hôm qua, cô giáo Hà gọi điện đến nhà Mạnh Kha, nói Tôn Hiểu Mẫn xúi giục Mạnh Kha đánh giáo viên trút giận cho mình, nguyên nhân là bị giáo viên phản đối yêu sớm làm ảnh hưởng đến học tập. Nhà họ Mạnh vốn cũng không ủng hộ con trai hẹn hò với Tôn Hiểu Mẫn, mẹ Mạnh tìm tới trường nói rất nhiều câu vừa sĩ diện vừa khó nghe bảo Tôn Hiểu Mẫn tha cho Mạnh Kha.

“Bảo sao mày tức giận vậy! Bà Hà thật quá đáng!” Trương Mỹ Mỹ nói.

“Tao cũng không thích bà ấy, nhưng mày cũng không nên như vậy, dù sao bà ấy cũng là giáo viên, tìm đến nhà mày người chịu thiệt vẫn là mày, bố mẹ mày cũng sẽ thấy buồn, con gái mình ở trường mà lại bị giáo viên ức hiếp như vậy!”

“Ha, mẹ tao?” Hiểu Mẫn lại khóc, “Mẹ tao chỉ mong tao tóm chặt được Mạnh Kha thôi.”

Cô bạn nói: “Bọn mày tin tao không? Tao thích Mạnh Kha không phải vì nhà anh ấy giàu đâu.”

Tri Hiểu gật mạnh đầu: “Đương nhiên! Chúng ta mới bao tuổi chứ, học sinh cũng chẳng cần nhiều đến tiền thì chăm chăm nhìn vào tiền làm gì, nhìn mặt còn khả thi! Có phải người trưởng thành vội vã kết hôn chỉ xem điều kiện thôi đâu! Đương nhiên mày không phải loại người như vậy!”

Tôn Hiểu Mẫn bị chọc cười.

Trương Mỹ Mỹ hỏi: “Mạnh Kha thì sao? Cậu ta nói thế nào?”

“Có thể anh ấy sẽ phải chuyển trường, hôm nay không đi học, điện thoại cũng không gọi được.”

“Cậu ấy bị cấm cửa rồi.”

Sắp vào giờ tự học, Tôn Hiểu Mẫn không muốn đi, Tri Hiểu trượng nghĩa cúp học cùng bạn, hai người ngồi ở sân vận động một lúc rồi đi siêu thị mua đồ ăn.

“Tao nói mày nghe, xúc xích nướng trong siêu thị ngon cực, nướng nổ cả vỏ cơ! Cắn một miếng nước tứa ào ào! Tao mời mày ăn, chúng ta ăn liền năm cái là vui vẻ lại ngay thôi!” Tri Hiểu nói.

Tôn Hiểu Mẫn cười bất đắc dĩ: “Mày vẫn là nhất, không yêu đương không phiền não.”

Ăn đến cái xúc xích thứ hai thì Chu Hàn nhắn tin cho nó: “Cậu chết rồi, chủ nhiệm tới.”

Tri Hiểu: “Cậu không nói là tớ đi vệ sinh à?”

“Cậu đi nhà vệ sinh nữ thì sao tớ biết được?”

“Cần cậu được cái ích gì!”

Hà Tri Hiểu và Tôn Hiểu Mẫn mò trở lại lớp, giữa đường gặp trúng cô giáo Hà oan gia, bà ta có lời muốn nói, Tri Hiểu bèn tránh sang một bên.

“Gọi điện thoại cho nhà cô rồi, phản ứng đúng như dự đoán, mẹ cô nói không quản được, cũng phải, trông cô cũng đoán ra được hoàn cảnh gia đình thế nào.”

“Chát!”

Tôn Hiểu Mẫn giơ tay giáng thẳng một bạt tai.

Hà Tri Hiểu đằng sau sợ ngây người, bà Hà cũng ngớ ra. Tôn Hiểu Mẫn nháy mắt ra hiệu bảo Hà Tri Hiểu đi trước, Hà Tri Hiểu chạy vội về lớp, bị lão Lưu bắt được ngay cửa.

“Đi đâu?”

“Ăn chưa no nên đi mua đồ ăn ạ.”

“Vào đi, em chú tâm vào học tập cho tôi!” Lão Lưu nói xong lại quay vào lớp quát, “Yên lặng tự học tử tế cho tôi!”

Tri Hiểu vào lớp ngồi đờ đẫn, cảnh tượng mới nãy hiện lên, nó nghĩ mà thấy sợ, hình như không nên chạy mới đúng, có khi nào bà Hà sẽ đánh Tôn Hiểu Mẫn không? Đáng ra nó phải ở lại giúp đỡ mới phải! Nhưng nó không dám đánh giáo viên, đáng sợ quá!

“Cậu sao thế?” Thấy Hà Tri Hiểu hai mắt đẫm lệ, Chu Hàn kinh ngạc hỏi.

Tri Hiểu chần chừ mãi mới nhỏ giọng thuật lại cho Chu Hàn nghe, hỏi cậu phải làm thế nào.

“Ai hỏi cậu cậu cứ nói là mình về lớp không thấy gì hết, nhớ chưa?”

“Ừ.”

Nửa tiếng sau, trong sân trường vang tiếng còi xe cảnh sát.

Tôn Hiểu Mẫn báo cảnh sát tố giáo viên bạo lực đánh học sinh. Lúc cảnh sát tới, Tôn Hiểu Mẫn sưng vù nửa mặt, khóe miệng còn rỉ máu.

Là nhân chứng duy nhất, Hà Tri Hiểu bị gọi đi làm chứng. Nó khăng khăng nói mình không thấy gì hết. Một bên là giáo viên gây áp lực muốn nó nói thật, một bên là ánh mắt tuyệt vọng và khóe miệng chảy máu của bạn thân Tôn Hiểu Mẫn, Hà Tri Hiểu cắn chặt răng không sửa miệng.

Kéo dài mãi đến sau tan học rất lâu, Tri Hiểu được thả về, chủ nhiệm lớp dặn dò nó về nhà suy nghĩ thật kĩ xem thế nào là chính nghĩa và nghĩa khí, ngày mai cho thầy câu trả lời.

“Hà Tri Hiểu, em có biết vì sao ngày nào em cũng phá đám không nghe giảng nhưng thầy chưa bao giờ gọi phụ huynh và cũng chưa từng lấy em ra làm tấm gương xấu nêu trước lớp không? Bởi vì thầy cảm thấy em là một cô bé rất tuyệt vời, tính tình vui tươi hiền lành, trung thực biết đoàn kết, ánh sáng của em sẽ không bị thành tích lu mờ, thầy hi vọng em giữ được bản tính của mình.”

Hà Tri Hiểu thu dọn cặp sách ra khỏi lớp, xuống cầu thang thì trông thấy Chu Hàn.

“Sao rồi?” Chu Hàn hỏi.

Tri Hiểu lắc đầu không đáp, đầy bụng tâm sự rất là buồn rầu.

Chu Hàn yên lặng cùng nó về nhà, lên bus xuống bus nó đều im thin thít, hốc mắt rơm rớm.

Đi tới con hẻm gần nhà, nó dừng lại xoay người đối mặt với Chu Hàn: “Tớ về đến nhà rồi, cảm ơn cậu đã đưa tớ về. Cậu mau về đi, muộn quá ông bà cậu lại lo.”

“Tớ gọi điện báo rồi, cậu có muốn tâm sự với tớ không?”

Tri Hiểu thở dài, kể lại cho cậu nghe những lời chủ nhiệm nói với mình, không nhịn được nghẹn ngào.

Chu Hàn lẳng lặng nghe hết rồi kéo Hà Tri Hiểu đứng ở bên tường, hỏi: “Cậu muốn nói dối cho Tôn Hiểu Mẫn vì lí do gì?”

Tri Hiểu trầm mặc cúi đầu nhìn chân mình, một lúc lâu sau, nó nói: “Bởi vì Tôn Hiểu Mẫn vẫn còn là trẻ con, bị bắt nạt đương nhiên sẽ phản kháng, có thể phương thức hơi quá khích nhưng cũng là bởi không còn ai khác ra mặt thay nó. Bà Hà là người trưởng thành, lại còn là giáo viên, bà ta không nên xích mích với học sinh đến mức như vậy, bà ta cũng… Nói thế nào nhỉ, tất nhiên Hiểu Mẫn đánh bà ta là không đúng, thật ra có rất nhiều giáo viên buông lời châm chọc mỉa mai học sinh, chúng ta đương nhiên không vui, nhưng đó cũng không phải lí do để học sinh động tay động chân.”

Lời nó nói rất lộn xộn rối rắm.

Chu Hàn cầm lòng không đậu xoa đầu nó: “Tớ cảm thấy cậu nói rất đúng, tớ ủng hộ quan điểm của cậu. Cậu cũng là trẻ vị thành niên, đứng về phía bạn cùng lứa đi, như lời cậu nói, người lớn không suy nghĩ cho trẻ con thì trẻ con cũng không cần suy nghĩ cho người lớn.”

“Tớ có nói thế à?” Tri Hiểu ngơ ngác.

Chu Hàn cười: “Ừ. Vậy tại sao cậu lại khóc?”

“Bởi vì lão Lưu nói mang tớ đến đồn cảnh sát kiểm tra phát hiện nói dối là sẽ tra ra ngay!”

“Hu hu tớ sợ cảnh sát lắm! Lúc ở văn phòng tim tớ cứ đập loạn lên ấy! Tớ cảm thấy chắc chắn là mặt tớ đỏ lắm!”

“Cứ đập loạn lên à?”

Cậu cũng vậy này.

Vừa sợ hãi vừa bị giáo viên gây áp lực như vậy, hay là, ôm một cái an ủi nhỉ?

Cánh tay Chu Hàn giơ lên rồi lại thả xuống, cuối cùng chỉ vỗ lưng cho nó.