Cậu Thích Hà Tri Hiểu

Chương 37: Ngoại truyện (3)



Từ Thượng Hải trở về, Lâm Vân Vân cãi nhau với Lý Dư. Chuyện này là do Lâm Vân Vân gọi điện nói cho Hà Tri Hiểu biết, lúc ấy nó còn chưa rời khỏi Thượng Hải, vẫn đang ăn dưa vàng ở nhà bố mẹ Chu Hàn.

Tri Hiểu vào phòng ngủ nghe điện thoại.

“Tri Hiểu, tôi hỏi bà một chuyện, bà nhất định phải nói thật với tôi.” Giọng Lâm Vân Vân nghiêm túc.

“Nhất định!”

“Lý Dư đã từng kể chuyện anh ấy làm tình với bạn gái ở phòng học năm lớp chín với bà bao giờ chưa?”

“Hả… Tôi…”

Hà Tri Hiểu úp điện thoại lên ngực, thằng Cá Chép chó thật đấy!

“Tri Hiểu, nói cho tôi biết.”

“Thì tôi cũng có biết, hồi lớp mười Lý Dư đã kể với tôi rồi, nhưng nó khoác lác thôi, không phải thật đâu.”

“Sao bà biết là anh ấy nói khoác?”

“Lần đầu tiên nó kể tôi cũng tin là thật, làm tôi giật cả mình, nói bọn nó ấy ấy trong lớp học… Sau đó nó còn kể mấy lần nữa, nhưng chi tiết mỗi lần lại khác nhau, nghe đã biết là điêu, tôi còn vạch trần nó, nó chỉ mạnh miệng thôi. Vân Vân, bà biết rồi đấy, thằng cá chết nó ngu với ấu trĩ lắm.”

“Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn bà nha Tri Hiểu.”

Cúp máy, Hà Tri Hiểu ủ rũ ra ngoài, dưa cũng không ăn nữa, Chu Hàn hỏi nó làm sao.

“Có thể là em lại phá hoại tình yêu của Lý Dư một lần nữa rồi…” Nó đáp.

“Có ý gì? Nó lại mắng em?” Chu Hàn kích động.

Hà Tri Hiểu thuật lại chuyện cho cậu.

Hồi đó vừa khai giảng lớp mười không lâu, mọi người còn chưa thân nhau lắm, ngày nào Hà Tri Hiểu cũng ôm ngôn tình đọc chẳng nói năng gì, có một ngày trong giờ học, Lý Dư cầm truyện của nó lên xem, vẻ mặt rất khinh thường.

Bằng cách nào mà đề tài tán gẫu lại kéo đến chuyện yêu sớm lên giường thì nó đã quên, đại khái là Lý Dư muốn ra vẻ trưởng thành khoe khoang với nó từ thời tiểu học hắn đã hẹn hò, Hà Tri Hiểu nói học sinh tiểu học yêu đương có gì thú vị đâu, truyền tờ giấy cho nhau là hết, Lý Dư không phục, nói hồi cấp hai hắn đã đi thuê phòng với con gái rồi.

Đương nhiên là giả.

Cấp hai Lý Dư cũng học ở Dật Phu, Dật Phu có hai lớp thực nghiệm, mỗi năm tuyển tám mươi học sinh, thường đều là con cái nhà công nhân viên chức. Bạn gái đầu tiên của Lý Dư là học sinh lớp đó, lên cấp ba thì sang trường khác học.

Sự thật là có một lần bạn gái Lý Dư đến kì bị bẩn quần, ngồi trong lớp chờ mẹ đón không dám về nhà, cô bạn ngồi ở chỗ Lý Dư, không cẩn thận làm dây máu ra đất, sau đó bị bạn cùng lớp trông thấy, lời ong tiếng ve mới truyền ra ngoài.

Bạn gái Lý Dư còn khờ hơn Hà Tri Hiểu, chẳng hề để ý đến lời đồn, ngày nào cũng hôn hít với Lý Dư. Cô bạn đó xem như giáo viên giáo dục giới tính vỡ lòng của Lý Dư, ngoài làm tình ra cái gì hai người họ cũng lần mò cả rồi. Bạn gái vừa ngây ngô mù mờ vừa chiều chuộng Lý Dư, thế nên cả năm cuối cấp hai hắn được hưởng thụ triệt để vui sướng sát rìa ân ái.

Sau khi biết chuyện, Lâm Vân Vân ầm ĩ với Lý Dư một trận, Lý Dư rất lấy làm khó hiểu vì sao cô lại tức giận như vậy.

“Em biết lần đầu tiên của anh là với em, anh chưa từng làm với ai khác, sao em phải tức giận thế chứ?”

Lâm Vân Vân thất vọng: “Em tức giận không phải vì chuyện anh có phải lần đầu tiên hay không, em tức giận vì lời bịa đặt của anh, sao anh phải bịa đặt ấu trĩ như vậy chứ? Anh có nghĩ đến cô ấy cảm thấy thế nào không?”

“Cô ấy còn chẳng ý kiến ý cò gì, việc gì em phải tức giận thay cô ấy?” Lý Dư cũng nổi cáu.

“Cô ấy vẫn còn là trẻ con, cô ấy chẳng hiểu gì hết, đó không phải lí do để anh bịa đặt vu khống!” Lâm Vân Vân vô cùng thất vọng.

“Hồi cấp hai ai chả khoác lác? Trần Kiến Minh còn nói nó ngủ với con gái nửa khối kia kìa? Ai tin? Ai chả biết đều là nói khoác, quá khứ là quá khứ, ai thèm coi ra gì, em có cần phải lôi ra cãi nhau với anh bây giờ không?”

“Lý Dư, anh làm em quá thất vọng, lúc nào anh cũng như vậy!”

“Nói đi nói lại vẫn là vì chuyện anh không đi tập huấn chứ gì? Anh nói anh không muốn đi, năm hai vẫn còn cơ hội, chúng ta vốn đã yêu xa, một tháng anh gặp được em hai lần đã ít lắm rồi, muốn ở bên em còn là lỗi của anh chắc?”

“Anh muốn gặp em à? Anh chỉ muốn làm tình thôi, có lần nào anh tới Thượng Hải tìm em mà chúng ta ra được khỏi khách sạn chưa?”

“Anh thích em muốn làm tình với em thì là sai à? Mẹ nó anh trẻ tuổi như vậy có ham muốn với bạn gái của mình cũng là sai? Em đừng có nói mấy đạo lí đao to búa lớn của em với anh, em thích đọc sách em chín chắn, anh thô thiển nông cạn, anh mẹ nó yêu em nên ngày nào cũng muốn ngủ với em, anh chỉ thừa nhận thế thôi! Cút mẹ nó tiền đồ với câu lạc bộ gì gì đó đi, đá bóng là sở thích của anh, anh không cần dùng nó kiếm tiền cũng nuôi được vợ!”

“Em không thèm!”



Hai người chiến tranh lạnh, bạn bè thân thiết đều biết chuyện, mọi người cũng không đứng về phía ai bênh vực ai.

Lý Dư ăn bì gạo (*) ở Tây An mà lộn cả ruột, hắn không ngừng gọi điện cho Trần Giai Giai, Trần Giai Giai bận bịu học hành không bắt máy, hắn lại tìm Hà Tri Hiểu, Hà Tri Hiểu bận bịu kiểm kê đồ ăn vặt mẹ Chu cho nó nên chẳng để ý đến.

(*) Một món ăn vặt của Tây An, làm từ bột gạo kéo sợi, mềm dai như ăn bóng bì lợn ấy, trộn với các loại rau thịt khác và đặc biệt là gia vị phải có ớt chưng nên rất cay.

Lý Dư bèn tìm Chu Hàn kể khổ.

“Ông nói xem! Đều là đàn ông cả, ông nói xem tôi mẹ nó sai chỗ nào?”

Chu Hàn: “Sai ở chỗ quá ấu trĩ đầu óc toàn phân khoác lác ba hoa vớ vẩn.”

Lý Dư: “Ông đừng có học Hà Tri Hiểu huyên thuyên!”

Chu Hàn: “Nghiêm túc xin lỗi viết thư ân hận đi, tôi nghĩ Lâm Vân Vân khá để ý đến thái độ đối xử với bạn gái của ông, qua chuyện năm đó có thể thấy ông không những không bảo vệ người ta mà còn chủ động bịa đặt, cũng tại cô bạn kia khờ quá, đổi lại là người khác ông đã bị đánh từ lâu rồi.”

Lý Dư: “… Tôi nhận lỗi rồi, cô ấy bơ tôi, hiện giờ cô ấy cảm thấy với cô ấy tôi chỉ có nhu cầu tình dục. Chu Hàn ông phân xử cái coi, bọn mình bằng tuổi nhau, mẹ nó chứ ai trông thấy bạn gái như hoa như ngọc mà chả muốn chịch? Ông không muốn chắc?”

Chu Hàn: “Tôi từ chối thảo luận đề tài này với ông.”

Lý Dư: “Hiểu rồi, vẫn còn trinh chứ gì, được, tôi cũng chả khuyên ông làm gì miễn cho lại vạ miệng. Hà Tri Hiểu cũng ngốc hết chữa, ông cứ từ từ chơi với con ngốc đi, đừng vội.”

Chu Hàn: “Lần sau gặp mặt đánh một trận đi, ông chửi bạn gái tôi cũng chả phải lần một lần hai gì đâu, tôi rất bực.”

Lý Dư: “Mẹ kiếp ông đây rõ ràng là khen nó!”

Chu Hàn: “Tôi ủng hộ Lâm Vân Vân, ông nên học nói tiếng người cho tử tế đi.”

Lý Dư: “Đừng làm loạn lên nữa, mẹ… Phiền chết được a a a tôi không sống nổi nữa vợ tôi không cho tôi đến Thượng Hải, nhớ vợ quá đi.”

Chu Hàn: “Cúp đây.”

Lý Dư: “Đừng mà, tôi nói này người anh em, sao ông nhịn được vậy? Một tuần không gặp vân tay tôi cũng sắp tuốt mờ hết cả rồi, mẹ nó làm tình quá sướng, có cần tôi chỉ điểm ông mấy câu không.”

“Tút tút tút…”

***

Phòng khách nhà họ Chu.

Lúc tới Hà Tri Hiểu chỉ mang theo một cái vali nhỏ, mẹ Chu đổi cho một cái lớn, đựng được rất nhiều đồ. Chocolate và bánh quy bà mang từ nước ngoài về chất đầy nửa cái vali.

“Đây là bàn chải điện, đây là máy tăm nước, hai đứa mỗi người một cái, thích ăn đồ ngọt thì bình thường phải nghiêm túc đánh răng, đi khám nha sĩ định kì, để lát nữa cô làm cho hai đứa thẻ khám ở bệnh viện nha khoa Bắc Kinh, nhớ đi đúng hạn.” Mẹ Chu nói.

“Cảm ơn cô ạ, cháu sẽ đánh răng thật tử tế, sáng tối hai lần mỗi lần ba phút!”

Bố Chu thì cho một bao lì xì thật to, bảo là quỹ ăn ngon của Hà Tri Hiểu, tăng gấp đôi sinh hoạt phí của Chu Hàn, coi như là cho hai người. Hà Tri Hiểu kể chuyện lì xì với mẹ, mẹ nói Tết về sẽ bổ sung cho Chu Hàn.

Trên máy bay về Bắc Kinh, Hà Tri Hiểu nhắc tới chuyện của Lý Dư và Lâm Vân Vân, nó hơi thắc mắc.

“Thế nên, vì sao Vân Vân phải tức giận vậy? Bởi vì trước đây Lý Dư ấy ấy với bạn gái à?” Tri Hiểu ngầm thừa nhận là Lý Dư đã làm với cô gái khác.

Chu Hàn kiên nhẫn giải thích cho nó.

“À, hiểu rồi, Lâm Vân Vân ngầu thật, lương thiện ghê, em còn chẳng nghĩ sâu đến thế. Trước kia bọn A15 nói xấu em, thật ra em cũng rất tức giận, nhưng sau đó em thấy mẹ anh nói rất đúng, không cần để tâm người ngoài nói gì, người yêu mình hiểu mình là được.”

Chu Hàn cười, mở một gói quà vặt ra cho nó, dạy nó: “Bịa đặt vô căn cứ đương nhiên không cần để ý đến, nhưng em phải biết rằng anh sẽ luôn bảo vệ em, người khác có thể bịa đặt bôi nhọ quan hệ giữa chúng ta nhưng anh rất trân trọng em.”

“Em biết mà, anh rất tốt với em, em biết cả.” Hà Tri Hiểu nói.

Chu Hàn nắm tay nó, vẻ mặt hơi phức tạp: “Em không biết.”

“Thật ra anh rất muốn bảo vệ sự hồn nhiên của em.”

Hà Tri Hiểu nhoẻn cười với cậu.

“Nhưng anh…”

Cậu không nói nữa, Hà Tri Hiểu vùi mình trong lòng cậu ăn vặt xem phim. Chu Hàn ôm nó, ngập khoang mũi là mùi hương của nó, càng ngày càng khó nhịn, chỉ muốn hòa tan Hà Tri Hiểu vào nỗi ham muốn trong cơ thể mình, muốn được gắn kết thân mật nhất với nó…

Hà Tri Hiểu kéo tai nghe xuống ghé lại tai cậu: “Em bằng lòng, cùng anh, em muốn.”

***

Thượng Hải.

Lâm Vân Vân nhận được tin nhắn WeChat của Lý Dư.

[Cô ấy còn là trẻ con, năm đó anh cũng vậy, không thể cho anh cơ hội trưởng thành sao? Bây giờ anh đã hiểu rồi, sẽ không như vậy nữa, có thể tha thứ cho anh không?]