Cầu Tuyết Thủy Tinh

Chương 12: Sổ tay



Lam Bính đã mơ một giấc mơ, cậu đang ôm một người, khóc đến khàn cả cổ, lặp đi lặp lại hai từ xin lỗi.

Người kia quay đầu lại, không thấy rõ mặt, nhưng đôi mắt màu xám như ánh trăng rọi qua mây mù đang nhìn cậu kia, sao Lam Bính có thể nhầm lẫn được.

Người đó dùng đôi mắt vốn mang sắc lạnh, nhưng lại tràn đầy ấm áp và quan tâm nhìn cậu, không hiểu sao làm cậu thật khó thở. Lam Bính có cảm giác, không được, nếu anh nhìn mình như thế, anh sẽ tan biến đi mất.

Lam Bính nhắm mắt, miệng vẫn không ngừng cầu xin tha thứ, anh đừng như thế, là lỗi của em, tất cả mọi chuyện, đều là...

"Anh yêu em."

Lam Bính ngồi bật dậy, mồ hôi chảy ướt cả áo, mọi thứ dần trở nên rõ ràng.

Lam Bính thấy được, là mọi người của Nguyệt Ảnh, có Hình Cương đang hốt hoảng chạy tới, có Thẩm Phong đang vội vàng lấy hộp cấp cứu, có cả cặp sinh đôi đang luống cuống bỏ vật gì đó trên tay xuống, chạy lại bên cậu.

Nhưng, người mà cậu muốn gặp, lại không xuất hiện, đội trưởng của cậu, anh Mộc Hàn của cậu, đâu rồi?

Hình Cương rút dây leo ra, nhìn bàn tay bị đâm thủng một lỗ, máu tươi điên cuồng chảy ra không ngừng, con ngươi co rụt lại.

Hai anh em Thành Võ và Thành Ưng đi đến, cũng kinh ngạc không thôi.

"Lam Bính, ông sao có thể, tự đâm mình như thế!" Cao Thành Võ vội thế chỗ Hình Cương, dùng dị năng hệ thủy chữa trị cho Lam Bính.

Dị năng chữa trị cũng không mạnh, vì chủ yếu Cao Thành Võ thích tấn công hơn, cả đội lại rất mạnh nên hiếm khi nào bị thương. Không ngờ lại có ngày cậu phải chữa trị cho một vết thương do đồng đội tự mình gây ra.

Dây leo là đâm thủng cả tay Lam Bính, thấy cả xương, Thành Võ cố hết sức chỉ có thể nối lại xương và khôi phục một chút thịt bao quanh, còn lại phải nhờ vào khả năng khôi phục của dị năng giả thôi.

Thẩm Phong mang hộp sơ cứu cùng một lý nước đi tới, nhìn biểu cảm mờ mịt trên mặt Lam Bính, không nói gì, chỉ đưa ly nước tới cho cậu.

Lam Bính nhận lấy, uống cạn một hơi, sau đó nhìn chằm chằm cái tay đang được Thành Ưng băng bó cẩn thận.

Thẩm Phong lấy đi ly nước, cầm lấy cái ghế Hình Cương đưa cho, ngồi xuống bên cạnh giường, hỏi với giọng bình tĩnh: "Có thể nói được chưa, lý do mà ông phát điên ấy?"

Lam Bính rũ mắt, từ lúc bọn họ đi vào, cơ thể cậu dã không còn đau nhức như lúc nãy nữa. Có lẽ vì bọn họ giúp cậu nhận ra thế giới thật, ảo ảnh trong mơ không quấy nhiễu nữa. Nhưng...

"Anh Mộc Hàn đâu? Anh ấy sao rồi?"

Mọi người sững sờ, sau đó không nói nên lời, vẻ mặt đau thương nhìn lại cậu. Cao Thành Ưng thậm chí không kiềm được mà rơi nước mắt.

Lam Bính nhìn biểu cảm của họ, dù không nhận được câu trả lời, nhưng cậu đã biết đáp án rồi.

Cậu vùng dậy, bấu chặt lấy vai Thẩm Phong, người ngồi gần nhất, gào lên: "Tại sao không đưa anh ấy về, tại sao! Đánh ngất tôi, bỏ anh ấy lại, các người, là vì sao, hả!"

"Lam Bính! Cậu bình tĩnh lại đã." Hình Cương đứng bật dậy, tính ngăn cản, Thẩm Phong lại lắc đầu, ý bảo không cần.

Sau đó, cậu quay đầu lại, mặc kệ cơn đau trên vai, nhìn Lam Bính nói: "Lam Bính, ông là do anh ấy, dùng dị năng tinh thần hệ, dùng chút lý trí cuối cùng, làm hôn mê. Đội trưởng, khi đó thật sự, không thể cứu được nữa..."

"Cái gì mà không thể cứu được, không phải còn có dị năng trị liệu của Thành Võ, còn có kĩ năng đặc thù của tôi nữa sao! Chỉ cần..." Lam Bính gần như phát điên, tay dùng sức càng mạnh hơn, như muốn đâm thủng luôn cả vai Thẩm Phong.

"Chỉ cần cái gì, chỉ cần ông giấu anh ấy, đem anh ấy nhốt lại, để hàng ngày, hàng giờ, từng giây từng phút nhìn anh ấy mất đi lý trí, chỉ còn khát vọng thuần túy của tang thi là ăn thịt người, hướng chúng ta kêu gào, cậu muốn như vậy, có phải không!"

Thẩm Phong tức giận hét lớn, có thể là để cảnh tỉnh cái tên ngốc trước mặt, hoặc có thể, chỉ để phát tiết hết ra.

Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, Thẩm Phong không còn giữ được vẻ bình tĩnh lúc nãy, nỗi đau trào dâng, giọng nói nghẹn ngào nói không thành tiếng: "Anh ấy, lúc đó, là vì biết chúng tôi không thể xuống tay, cũng không muốn cho chúng tôi thấy dáng vẻ đó của anh, nên khi tiễn biệt, anh ấy vẫn cười, vẫn dặn dò ân cần như lúc thường, giữ vững lý trí đến cuối cùng. Cậu ỷ là cậu có tình cảm với anh ấy, cậu yêu anh ấy, nên chỉ có mình cậu được quyền buồn bả, được quyền phát tiết hay sao? Chúng tôi thì sao, sự kính trọng và yêu quý của chúng tôi đối với đội trưởng, là kém hơn cậu sao, chúng tôi không biết đau đớn, không biết thống khổ hay sao? Có ai trong chúng ta, không à, Lam Bính?"

Lam Bính thẩn thờ thả vai Thẩm Phong ra, hai tay buông thõng xuống bên cạnh, sức sống mới vừa được lấp đầy không lâu, trong phút chốc bị rút cạn hoàn toàn.

Thẩm Phong đưa tay dụi mắt, nhưng nước mắt chảy rồi không thể dừng lại, rặn ra từng chữ, nói ra kết quả đau thương: "Lam Bính, chúng ta, không thể gặp lại anh ấy nữa rồi..."

Câu nói như chìa khóa, mở ra sự thật tàn khốc nhất. Lam Bính ôm mặt, khóc thật lớn, đau đớn, khổ sở, dằn vặt, hối hận trộn lẫn vào nhau. Những người khác, cũng khóc. Những giọt nước mắt khi đó không thể rơi xuống, bây giờ thi nhau tràn ra.

Có người kêu gào, có người nấc lên từng cơn, có người lại lặng lẽ không tiếng động, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật.

Ngày hôm đó, đội Nguyệt Ảnh, đã mất đi đội trưởng của họ, mãi mãi.

- ------------

Loài tang thi dần trở nên mạnh hơn, cũng xuất hiện nhiều loại hình dị hoá hơn. Theo phát hiện cũng những dị năng giả, tang thi biến dị còn có thể phân chia cấp độ.

Vì vậy liền có bản phân chia cấp bậc, từ 1 đến 5, 5 là cấp cao nhất, áp dụng cho cả tang thi và dị năng giả. Rất khó để chiến đấu vượt cấp, đặc biệt là khi tang thi có thể sử dụng dị năng tốt hơn so với con người.

Đội nghiên cứu ngày hôm đó được hộ tống về căn cứ K, sau khi có thiết bị hỗ trợ, trong vòng 1 năm liền cho ra các thành tựu đáng kể, hỗ trợ rất nhiều cho loài người trong phương diện này.

Điển hình là việc chế tạo thành công loại thuốc trị liệu đặc thù cho các dị năng giả, hay dung dịch cường hoá dị năng tạm thời chẳng hạn.

Nhu cầu tăng cấp dị năng ngày càng cao, vì vậy tinh hạch dần trở thành một loại tiền tệ, thay vì trao đổi vật tư như lúc trước.

Tầng lớp bên trên, bao gồm cả quân đội của căn cứ K, nhờ vào việc bán các loại thuốc do nhóm nghiên cứu chế tạo với giá cao cho các căn cứ khác, liền xuất hiện phân cách tầng lớp. Giới cao cấp chỉ ngồi không hưởng lợi.

Lâm Uyển Chi, nữ chính trong nguyên tác, là người của nhóm nghiên cứu, có công chính nghiên cứu ra hai loại thuốc kia, cảm thấy rất bất bình.

Cô là từ căn cứ thành B, bất đắc dĩ phải sang căn cứ này, chỉ vì có thể sử dụng được các thiết bị chuyên môn cần thiết bên này. Cô muốn nhanh chóng chế tạo được nhiều thứ có ích cho nhân loại, lại không ngờ những phát minh của mình lại bị dùng để trục lợi như vậy.

Cô không thể nhìn được cảnh loài người tính kế lẫn nhau, liền nhờ cậy rất nhiều dị năng giả có tầm ảnh hưởng cao trong căn cứ, nhưng đa phần đều từ chối, vì họ cũng nhận được rất nhiều lợi ích.

Đồng nghiệp cũng đã khuyên cô, đừng nên quan tâm mấy chuyện như thế này nữa, cứ tập trung nghiên cứu đi. Hơn nữa, bọn họ cũng nhận được đãi ngộ khá tốt, phần thưởng cho các phát minh cũng rất hậu hĩnh mà, việc gì phải tốn công như vậy.

Lâm Uyển Chi vẫn không chịu từ bỏ, quyết định đi tìm tổ đội mạnh nhất, nắm giữ số vật tư nhiều nhất chỉ sau quân đội, Nguyệt Ảnh.

Nhóm họ chỉ có 5 người, đều là những dị năng giả cấp bậc cao. Cách họ sử dụng và phát triển dị năng cũng rất đặc biệt, các Clavis khác không thể làm theo được.

Tiêu biểu nhất, phải nói đến đội trưởng của đội họ, Lam Bính. Anh sở hữu dị năng hệ mộc, các dị năng giả mộc hệ khác chỉ có thể dùng các loài thực vật bình thường để tấn công hoặc vận chuyển đồ đạc.

Nhưng anh thì khác. Anh có thể làm biến đổi thực vật mà anh tạo ra, có thể phun sương độc làm chậm tang thi, hoặc cường hoá cấu trúc để chúng cứng cáp hơn, rất nhiều.

Ngoài ra còn có nhiều tin đồn, rằng anh có thể làm một bộ phận đã mất trên cơ thể phục hồi như cũ.

Lam Bính trở thành cái tên được nhiều người nhắc đến, có người sợ hãi có người sùng bái, đương nhiên sẽ có người ghen tị.

Đã có một lần, có đội nhằm lúc Lam Bính cùng một đội viên khác ra ngoài, lén vào phòng Nguyệt Ảnh, ỷ vào chỉ còn ba dị năng giả không có tiếng tăm mà muốn cướp vật tư.

Kết quả, đội của họ có hơn 30 người, bị 3 người đội viên đó của Nguyệt Ảnh, đánh cho tan tác. Sau khi Lam Bính trở về, liền đi một chuyến đến chỗ quân đội, sau đó đội bọn họ liền có một toà nhà riêng.

Thông tin từ bên trong truyền ra, rằng lúc đầu bên trên không đồng ý, phái ra một lính đặc nhiệm có dị năng hoả hệ cấp 3, muốn đuổi tên ngông cuồng Lam Bính về.

Người truyền tin ra, là một người lính hộ tống có mặt trong phòng. Anh ta nói, Lam Bính khi đó chỉ lạnh lùng phất tay, cánh tay người lính kia liền xuất hiện các vết thâm xanh đen, sau đó cả hai tay đều như bị hút khô, mất khả năng hoạt động.

Đám quân nhân cấp cao sợ xanh cả mặt, chỉ dám kì kèo thêm vài vật tư làm cớ, xong liền cấp cho đội Nguyệt Ảnh toà nhà phụ nhỏ hai tầng vốn là nơi trưng bày vũ khí.

Lam Bính sau khi đạt được mục đích, liền đi tới chỗ người lính, vô cảm chặt đứt hai cánh tay hắn, rồi phục hồi lại nguyên vẹn, sau đó rời đi.

Cánh tay lập tức được đem đi nghiên cứu, vết thâm đen trên đó, là nấm mốc.

Từ đó không người nào dám động vào đội Nguyệt Ảnh nữa, không chỉ vì đội trưởng mà các thành viên khác cũng đáng sợ không kém, quân đội cũng phải nhường họ 3 phần.

Lâm Uyển Chi đương nhiên biết những chuyện này, lúc đầu không dám đến tìm họ, nhưng căn cứ càng ngày càng biến chất, những vụ giết người đoạt vật tư xảy ra nhiều hơn, cũng chỉ vì bị bốc lột quá mức, cô đành mạo hiểm đến nhờ vả họ thôi.

Đứng trước toà B-12, căn cứ của Nguyệt Ảnh, Lâm Uyển Chi vẫn hơi run, chần chừ không đến gõ cửa.

"Cô gì ơi, cô cần gì à? Hay là đến tìm ai thế?"

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau, làm Lâm Uyển Chi giật nảy mình, quay đầu nhìn lại.

Sau lưng cô là một người đàn ông trẻ tuổi, khá cao, khuôn mặt điển trai, tóc cắt ngắn rất gọn gàng, tay cầm một cuốn sách, mỉm cười nhìn cô.

Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, người đàn ông mặt vẫn giữ nụ cười lịch sử, giọng lại hơi trầm xuống: "Nếu là muốn tìm người phục vụ nghiên cứu thì xin thứ lỗi, đội chúng tôi sẽ không tiếp đón."

Lâm Uyển Chi lấy lại tinh thần, kiên định nói: "Không không, anh hiểu lầm rồi. Tôi, ừm, tôi có một nhiệm vụ cần ủy thác."

Nếu cô không nhận nhầm, người này là đội phó của Nguyệt Ảnh, Thẩm Phong. Nghe nói anh ta là người bên ngoài thì hoà ái dễ gần, nhưng thực ra lại lạnh lùng xa cách. Thứ duy nhất anh ta quan tâm, là đội Nguyệt Ảnh, người quản lý vật tư hay nhận nhiệm vụ chính cũng là anh ta.

Chưa từng có ai thấy anh ta nói chuyện với những người khác quá 3 câu, trừ khi bạn là thành viên Nguyệt Ảnh, hoặc đang trao đổi nhiệm vụ.

Thẩm Phong khẽ nheo mắt đánh giá cô, sau đó nói với giọng hoà ái: "Xin lỗi cô, vì chúng tôi đã bị sở nghiên cứu làm phiền khá nhiều lần, nên khi thấy cô mặc đồng phục này, tôi cứ tưởng... Cô đến đây là có ủy thác nhỉ, vậy thì mời vào trong, chúng ta sẽ thảo luận chi tiết hơn."

Thẩm Phong nói xong thì mở cửa, làm tư thế mời. Chân mày Lâm Uyển Chi hơi giật giật, này là đang phàn nàn về sở nghiên cứu của cô đấy à. Giọng điệu như thể nếu ủy thác của cô liên quan dù chỉ một chút thôi về vấn đề nghiên cứu, anh ta sẽ đá cô ra khỏi đây không thương tiếc vậy.

Mang tâm trạng như bước chân vào địa bàn của một tổ chức tội phạm, Lâm Uyển Chi dè dặt đi vào trong, Thẩm Phong nối gót theo vào, đóng cửa lại.

"Thẩm Phong, có khách à?" Một người đàn ông cao to lực lưỡng, tóc húi cua với một vét sẹo dài bên má phải, bước xuống từ trên cầu thang. Theo sau là hai người con trai giống nhau như đúc.

"Khách á? Thẩm Phong cho vào sao, còn là con gái nữa." Một trong hai người con trai kia lên tiếng.

Người kia nhanh chóng phụ hoạ: "Hình Cương à, anh có phải nhầm lẫn không? Rõ là dẫn bạn gái về mà."

Tiếng Thẩm Phong phía sau cô vang lên, sát khí trong giọng nói khiến cô rùng mình: "Ồ, tôi bao giờ đã có bạn gái? Nói nhảm trước mặt khách hàng, ông sợ hình phạt chưa đủ nặng à?"

Lâm Uyển Chi chỉ đứng, mỉm cười lịch sự chào hỏi, lòng bàn tay nắm chặt vạt áo blouse trắng, ướt mồ hôi. Ba người mới xuất hiện này, là những người canh giữ vật tư hôm đó, đánh tổ đội hơn 30 người kia tan tác, Hình Cương, Cao Thành Võ và Cao Thành Ưng sao?

Bọn họ nói chuyện, nếu bỏ qua mấy câu cợt nhã của cặp sinh đôi cùng lời nói mang theo dao của Thẩm Phong, thì cũng có thể coi là hoà thuận.

"Sao lại xuống đây? Lam Bính tìm ra được gì à?" Thẩm Phong nhìn sang Lâm Uyển Chi đang bối rối đứng trước cửa, ra hiệu cho cô đi theo một trong hai người họ Cao.

Cô không chần chừ quá lâu, dứt khoát gật gật đầu rồi nhanh chân đi theo sang một căn phòng khác.

"Không có gì, chỉ là nhận được tình báo, nói chúng tôi đi xác nhận lại thôi." Cao Thành Ưng nhún vai, nói.

"Ừm, có lẽ vẫn giống mấy lần khác thôi, nói chung là đừng ôm hy vọng quá nhiều." Hình Cương sờ sờ vết sẹo trên mặt, không chút hứng thú bổ sung.

Cao Thành Võ cũng đã trở về, mấy người lại trao đổi thêm vài câu, rồi ai đi làm việc đó.

Lâm Uyển Chi ngồi trên ghế sofa đơn, nhìn quanh căn phòng dành cho khách này, trước mặt là cốc hồng trà, vốn đã trở nên khan hiếm.

Căn phòng khách này, được bài trí khá đơn giản, nhưng vật dụng cần thiết đều có đủ, đã rất lâu rồi Lâm Uyển Chi cô mới thấy lại hình ảnh này, làm cô nhớ lại căn nhà của mình trước tận thế.

"Xin lỗi vì để cô đợi lâu. Chúng ta bắt đầu thôi nào. Trước tiên, cô có thể giới thiệu sơ về bản thân không?" Thẩm Phong bước vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tay cầm 1 tờ giấy và một cây bút tinh xảo.

Không phải trước khi hỏi tên người khác, phải giới thiệu mình trước à. Lâm Uyển Chi hơi bất mãn, nhưng vẫn tươi cười nói: "À vâng, tôi tên là Lâm Uyển Chi, như anh Thẩm Phong đây đã biết, tôi là người của sở nghiên cứu."

Thẩm Phong làm như không phát hiện ra ám chỉ của cô, cầm bút ghi chép lại, sau đó ngẩng đầu hỏi nội dung ủy thác.

Lâm Uyển Chi nhìn anh, hảo cảm nhanh chóng rớt xuống đáy, nhưng vẫn cười nói: "Vấn đề này, có thể trao đổi trực tiếp với đội trưởng của các anh không?"

Thẩm Phong nghe vậy ngừng bút, nhìn về phía cô. Lâm Uyển Chi nhìn vào mắt anh, sống lưng lạnh toát, hai tay đặt trên đùi vô thức nắm chặt. Ánh mắt đó, là ý gì, coi thường à, hay là đề phòng?

Nhưng Thẩm Phong chớp mắt đã trở lại bình thường, biểu cảm lúc nãy giống như ảo giác của cô vậy.

"À, lại là nhầm lẫn này à? Cô là đang nói Lam Bính nhỉ?" Thẩm Phong vắt chéo chân, tay chống cằm nói với vẻ ghét bỏ.

Lâm Uyển Chi bị soái khí của anh đánh úp, tim bỗng chốc đập nhanh. Cái đồ nhan khống này, thật sự không có tiền đồ mà!

Vất vả ổn định nhịp tim, Lâm Uyển Chi hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Vậy Lam Bính không phải đội trưởng Nguyệt Ảnh à?" Tin đồn ngoài kia là sai sao?

"Cậu ta á, xứng sao? Tôi cũng không phải đội phó gì đó đâu. Tôi, cậu ta, với ba người khi nãy chỉ là đội viên thôi." Thẩm Phong hờ hững giải thích.

Chưa đợi Lâm Uyển Chi hỏi tiếp, Thẩm Phong chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng bình thản: "Đội trưởng của chúng tôi à, mất rồi."

- -------------

Trong một căn phòng trên tầng 2, ánh chiều chiếu vào qua cửa sổ, chiếu sượt qua góc mặt của một chàng trai, chiếu lên mặt bàn ngổn ngang giấy tờ.

Lam Bính khẽ nheo mắt, buông tờ giấy trên tay, khẽ thở dài, xoa mi tâm. Anh kéo rèm cửa lại, sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cuối cùng cầm lên một quyển sổ tay.

Quyển sổ tay là loại phổ thông, bìa đỏ với gáy sổ được đóng keo cứng, vẫn còn khá mới. Đây là quyển sổ tay của Mộ Minh Trạch để lại cho Lam Bính.

Quyển sổ viết rất nhiều thứ, từ cách xây dựng đội ngũ, cách quản lý đội, cách phân chia vật tư, đến việc những đội ngũ nào có thể hợp tác,... Rất nhiều, rất nhiều thứ được viết ra, tỉ mỉ và cẩn thận. Những màu mực khác nhau cho thấy anh ấy khi đúc kết được thứ gì, đều viết lại cho cậu.

Thứ khiến cậu không thể chấp nhận được nhất, là việc anh chuẩn bị thứ này, như thể biết chắc rằng một ngày nào đó anh sẽ chết vậy.

Lam Bính sờ lên từng dòng chữ, rốt cuộc anh ấy viết chúng khi nào nhỉ, có lúc nào cậu không có bên cạnh anh ấy à.

Ngày ấy tìm được cuốn sổ này, cậu đã lại khóc, cả đời cậu chưa từng khóc nhiều như vậy. Nhưng biết làm sao được đây. Lời yêu đầu tiên người kia nói ra, lại trở thành lời từ biệt. Món quà đầu tiên người kia tặng, lại trở thành di vật của người đó.

Sau đó, cậu không còn rơi nước mắt nữa. Không phải đã nguôi ngoai, cũng không phải đã buông bỏ, chỉ là đau đến chết lặng rồi.

Tay không biết khi nào đã lật đến trang cuối cùng, Lam Bính sờ nhẹ lên dòng chữ duy nhất bên trên, cười khẽ. Nếu không đọc được dòng chữ này thì cậu, và cả đội Nguyệt Ảnh này, sẽ không bao giờ vượt qua nổi mấy cảm xúc ấy mất.

Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Thẩm Phong từ bên ngoài bước vào. Anh nhìn nhìn quyển sổ trên bàn, cười nói: "Có ủy thác mới này, thù lao cũng không tệ."

Sau đó anh không khách khí, ngồi xuống chiếc sofa trong phòng, bỏ vẫy vẫy tờ giấy trên tay.

"Ông có vẻ không vui lắm nhỉ? Không phải nói thù lao rất được sao?" Lam Bính nhếch miệng, cười khẩy hỏi.

"Lại có một người nữa đó, nhầm ông là đội trưởng. Tại sao chứ! Có vẻ cũng tưởng tôi là đội phó của ông đấy, mơ à!" Thẩm Phong hoàn toàn không còn bộ dạng văn nhã, tức giận ném mạnh tờ giấy xuống bàn cafe trước mặt.

Lam Bính khẽ cười: "Đợi thêm chút nữa, đợi bắt người về rồi, sẽ lại chỉnh sửa lại tin đồn sau."

Thẩm Phong nhìn cậu qua khoé mắt, cũng cười theo, đoạn cầm tờ giấy lên, dùng phong hệ dị năng thổi đến trên bàn làm việc của Lam Bính.

Lam Bính cầm lên, đọc lướt qua, hơi bất ngờ nói: "Ồ, vậy mà lại là dạng ủy thác này, hiếm có nhỉ? Bên trên dạo gần đây cung cấp vật tư cho sở nghiên cứu ít đi à?"

"Theo lời cô ta thì không phải vậy, nói cái gì mà muốn bình đẳng và giúp đỡ mấy tổ đội cấp thấp hay gì đó đại loại thế. Có vẻ bị lây tư tưởng của thành B rồi." Thẩm Phong vuốt tóc, lưng dựa ra sau, thờ ơ đánh giá.

"Hửm, không nhận sao?" Lam Bính chỉ chỉ dòng chữ phía dưới cùng, sau đó bật cười: "Vậy tôi biết vì sao ông không vui rồi."

"Dù sao phần thưởng cũng nhiều, hơi tiếc một chút. Nhưng chúng ta cũng không thiếu mấy thứ này." Thẩm Phong không biết lôi đâu ra một cuốn sách, lật đến trang được đánh dấu, bắt đầu đọc.

Sách tại thời điểm mạt thế quả thật khan hiếm. Cuốn Thẩm Phong cầm trên tay, là một cuốn tiểu thuyết trinh thám, là cuốn sách anh mượn của Mộ Minh Trạch lần cuối cùng.

"Đã đọc lại mấy trăm lần rồi, không thấy chán à?" Lam Bính vứt tờ giấy nhiệm vụ kia vào thùng rác, cầm lấy một sấp tài liệu tiếp tục nghiên cứu.

Thẩm Phong nói, mắt cũng không rời quyển sách: "Chán chứ. Tôi đã thuộc lòng hết rồi. Chỉ là người cho mượn chưa trở về, chưa thể trả lại rồi mượn quyển khác được."

"Đôi khi ông còn cố chấp hơn tôi nghĩ." Lam Bính buông xuống một câu nhận xét vô thưởng vô phạt, Thẩm Phong cũng lười để ý cậu.

Lam Bính lại sờ lên dòng chữ ở mặt cuối, sau đó khép cuốn sổ tay lại, tiếp tục xem tài liệu.

Trang cuối cùng đó ghi 'Dị năng tinh thần hệ biến dị, nghi vấn tang thi hoá.'

- -------------

"Cậu sao thế Uyển Chi, không khoẻ à?" Thấy Lâm Uyển Chi gục đầu xuống bàn không có tinh thần, bạn thân kiêm trợ lý của cô, Lệ Sán quan tâm hỏi han.

"Không phải đâu, là do tối qua tớ ngủ không ngon mà thôi." Là bị chọc tức đến mất ngủ đó!

Nghĩ lại mà vẫn tức, cái gì mà Thẩm Phong rất lịch thiệp, cư xử lễ độ chứ, cái thái độ đuổi khách ngày hôm qua kia có giống chút nào đâu hả! Quả nhiên tin đồn vẫn là tin đồn, không thể quá tin tưởng.

Nhắc tới tin đồn, hoá ra Lam Bính không phải là đội trưởng của Nguyệt Ảnh à. Không biết vị đội trưởng quá cố kia của Nguyệt Ảnh tuyệt vời đến mức nào nhỉ, mà để tổ đội đó không lập đội mới.

"Nè Sán Sán, cậu có biết vị đội trưởng trước của Nguyệt Ảnh là ai không?" Cô ngồi bật dậy, doạ Lệ Sán giật mình, đột nhiên hỏi.

"Hả? Mình không biết. Chẳng phải đội đó chỉ có Lam Bính là đội trưởng thôi sao?" Lệ Sán hơi bối rối nhìn cô bạn mình, hơi suy nghĩ rồi trả lời.

Lâm Uyển Chi thở dài, lại gục đầu xuống bàn. Tò mò, thật sự tò mò quá đi! Người kia chắc là mạnh hơn cả Lam Bính kia nữa, vậy vì sao lại chết chứ?

"À tôi có nghe nói về người này, thông tin của mấy đội ngũ lớn truyền ra đó." Một đồng nghiệp đi qua nghe được, tiện thể trả lời.

"Cái gì! Anh nghe được gì rồi? Có phải người đó rất mạnh không? Hay là người kia sở hữu dị năng dị biến độc nhất?" Lâm Uyển Chi nghe vậy bật dậy, đôi mắt nâu sáng rực nhìn đồng nghiệp với vẻ chờ mong.

"Không phải, đều không phải. Nghe nói, anh ta chỉ là một người bình thường không có dị năng thôi."

Mà ở một toà nhà nào đó ở K thành, cái vị đội trưởng 'quá cố' đang được người ta bàn tán kia, đang phải chạy trốn chính cuộc săn đuổi của đội viên mình...