Cầu Tuyết Thủy Tinh

Chương 16: Bẫy



"Anh làm như vậy ổn chứ, có lẽ hơi quá tay rồi." Mộ Minh Trạch ngồi trên xe việt dã của đội Nguyệt Ảnh, hơi lo lắng hỏi.

"Không sao, đều là trong kế hoạch cả. Anh làm thế nào cũng được hết." Lam Bính trả lời nhẹ tênh.

Bọn họ hiện đang đi qua nội thành thành phố K, hướng về phía nhà kho theo phương án ban đầu.

Một đoàn người khá nhiều, mùi hương làm mấy con tang thi rục rịch không yên, tiếng gầm gừ chồng chéo vang lên liên tục không ngừng.

Đương nhiên, chỉ là có tiếng mà thôi, có khí áp vương giả của Mộ Minh Trạch, không con tang thi nào, kể cả cấp bậc khá cao, dám tiến lại gần.

Dù sao tang thi vương giả cùng tang thi thường cách nhau không chỉ là một khoảng nhỏ thôi đâu.

"Đội trưởng, anh mạnh thật nha. Chẳng thấy bóng dáng con nào luôn." Cao Thành Ưng áp sát mặt vào kính cửa xe, phấn khích nói.

"Chưa bao giờ vào thành mà nhàn rỗi như thế này." Thẩm Phong đang cầm một quyển sách mới (của Mộ Minh Trạch) trên tay, thoải mái dựa lưng đọc.

Cậu đã trả lại cuốn sách cũ, đồng thời xin Mộ Minh Trạch mượn luôn cuốn mới, còn mang cả theo.

Mộ Minh Trạch chỉ cười không nói gì. Anh có thể cảm nhận được tiếng bất mãn của 'đồng loại'. Bọn nó kêu gào sao vương giả lại ngăn cản chúng ăn cơ chứ, sao lại bảo vệ con người...?

Có mấy con cấp 3 bị thu hút bởi nguồn năng lượng dị năng khổng lồ, rục rịch muốn bất chấp xông ra. Hắn đành phải tăng uy áp lên, kết hợp với sử dụng dị năng liên tục, và điều đó làm hắn không thoải mái chút nào.

"Anh, đừng dùng dị năng nữa." Lam Bính không biết làm cách nào biết được, không kiên nể gì nói lớn, áp cả tiếng ồn ào của những người còn lại.

Mấy người đồng loạt nhìn Mộ Minh Trạch, hơi ngạc nhiên.

"Thống thống, làm sao cậu ta biết được?" Mộ Minh Trạch nghiến răng hỏi thầm hệ thống trong lòng.

"Tôi không biết, ưu tiên của nhân vật chính chăng?" Hệ thống rõ ràng cũng bất ngờ.

Mộ Minh Trạch đành miễn cưỡng cười, giảm dị năng xuống thấp hơn một chút, phất phất tay: "Không có gì đâu. Chỉ thêm chút đảm bảo mà thôi, dù sao chỉ có vua mới hoàn toàn làm chúng nghe lệnh được thôi."

Hắn cố tình đề cập tới vua, tang thi duy nhất có thể đạt cấp 5. Một là vì theo hắn biết, hiện giờ loài người vẫn chưa biết sau này sẽ có một vua tang thi xuất hiện, đánh tiếng trước cho bọn họ cũng tốt.

Thứ hai là, hắn muốn nói sang chuyện khác, nếu không đám người này lại bị Lam Bính dẫn dắt, quan tâm thái quá đến hắn nữa thì toi.

Quả nhiên, chuyện vua tang thi đã thu hút được mấy người bọn họ.

"Vua á, là tang thi cấp 5 sao?" Thẩm Phong gấp sách lại, nghiêm túc nhìn Mộ Minh Trạch.

"Ừ, chắc sẽ không lâu nữa đâu. Bản năng nói với tôi như vậy. Tôi không rõ lắm, nhưng tôi nghĩ hầu như tang thi cấp 4 hoặc chuẩn bị lên cấp 4 nào cũng đều tự biết được, sắp tới sẽ xảy ra một cuộc đổi mới, sự lên ngôi của một kẻ thống trị." Mộ Minh Trạch nhìn ra cửa sổ, thờ ơ nói ra tin tức động trời.

Trong xe tức khắc im bặt, đều đang bàng hoàng kinh hãi. Vua tang thi, nói cách khác là tang thi cấp 5, một tồn tại mạnh hơn tất cả. Cấp 4 đã có thể làm một căn cứ sụp đổ, vậy cấp 5 sẽ như thế nào? Huống chi vua còn có thể điều khiển hết thảy tang thi, thống nhất, không sợ chết, không phản bội.

Khi tang thi vua xuất hiện, loài người sẽ lâm vào địa ngục, cảm xúc còn lại chỉ là sự tuyệt vọng, hy sinh, giết chóc và máu me.

"Anh, anh chưa từng nói với em chuyện này." Là Lam Bính nói.

Mộ Minh Trạch hiện giờ đang cố gắng phát ra uy áp nặng hơn nên không thể quay đầu lại, nhưng dù không nhìn hắn vẫn có thể biết được tên kia đang có vẻ mặt gì.

Hờn dỗi cái gì, trách móc cái gì hả? Giọng điệu thế là sao? Cậu có nắm được trọng điểm không vậy?

"À, tôi tính đợi kế hoạch thành công rồi, sau đó tôi sẽ được tín nhiệm hơn, lời tôi nói cũng có sức thuyết phục hơn, khi đó nói ra cụ thể trước tất cả mọi người không phải đỡ tốn sức hơn à. Dù sao cũng không đảm bảo được tin tức có bị biến dạng qua lời đồn phong phanh hay không mà." Mộ Minh Trạch hợp lý hợp tình đưa ra lý do, sau đó im lặng không giải thích gì thêm nữa.

Nghe hắn nói thế, mấy cái đầu đầy thắc mắc tò mò đang rục rịch muốn hỏi lập tức liền gục xuống. Đội trưởng đã nói như vậy, là ý tứ chưa muốn cho họ biết quá nhiều, đến lúc thích hợp mới tiết lộ thêm.

Câu chuyện liền kết thúc tại đó, cũng không ai nói gì thêm nữa. Người lái xe, người chơi máy game cũ cầm tay, người đọc sách, người nhắm mắt nghỉ ngơi,...điểm chung duy nhất là đều im lặng.

Mộ Minh Trạch thở phào trong lòng, may là không tiếp tục nữa, bây giờ hắn có thể tập trung hoàn toàn để 'tâm sự' với bầy tang thi ngoài kia rồi.

Lam Bính không làm gì cả, đôi mắt hổ phách xẹt qua chút tối tăm không dễ phát hiện nhìn hắn.

Mộ Minh Trạch biết cậu nhìn mình chứ, nhưng chả thèm quan tâm. Hắn sợ không cẩn thận tiết lộ thêm một chút nữa, tâm tư của hắn sẽ không giấu được trước đôi mắt trong suốt của tên này mất.

Chưa đến lúc, một thời gian nữa. Mộ Minh Trạch cũng không biết có biến số gì khác nguyên tác xảy ra không, nhưng hắn biết, nếu vua xuất hiện, hắn cũng không ít thì nhiều bị khống chế, cưỡng ép thuần phục thôi.

Trước khi điều đó xảy ra, hắn có một dự định, thành công liền có ích rất lớn cho loài người, thất bại thì vẫn có thể tạo đường cho nam chính phát huy.

Ừm, cứ như vậy đi...

- -----------------

Nhà kho nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt, một cánh cổng bằng sắt lớn bị sụp một nửa, lay lắt trực rớt xuống bất kì lúc nào.

Để đi cả xe qua nó không phải một chuyện dễ dàng, chỉ vừa đủ cho con xe to nhất lọt qua, tầm nhìn còn bị hạn chế, không thể biết được tình hình bên trong.

So với tiếng gầm gừ chưa bao giờ ngớt của lũ tang thi trong thành phố, chỗ này yên ắng hơn hẳn.

Như đã thoả thuận trước, xe của nhóm Lam Bính sẽ vào bên trong trước, thám thính tình hình (làm bia đỡ đạn) cho đoàn xe phía sau, cũng là một cách chứng minh 'tác dụng' của Mộ Minh Trạch.

Trong xe của Nguyệt Ảnh tiểu đội không còn tiếng nói chuyện phiếm nữa, nghiêm túc hẳn lên.

Sau khi nhận được cái gật đầu chắc chắn của Mộ Minh Trạch, liền cứ thế tiên phong đi vào, xe quân đội nối gót theo sau.

Bên trong, không ngờ tới, lại khá sạch sẽ. Có mấy cái container bị mở tung cửa, những mảnh kim loại cứng vốn nên nằm ngổn ngang trên đất không thấy đâu.

Có cái container bị lật nghiêng, bên cạnh là một cái xe tải lớn, rớt ra những thanh sắt thép và đinh ốc kim loại lớn, nhưng không nhiều lắm, ít nhất với số lượng vốn dĩ cái container này có thể chứa được.

Nhưng điều kì lạ nhất, là không có bóng dáng một con tang thi nào cả.

Lam Bính tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trực giác nói với cậu có chuyện gì đó không ổn, những người từng tới đây chưa từng sống sót trở về, tin tình báo gần như bằng không.

Cậu nhìn sang Mộ Minh Trạch, sửng sốt.

Mộ Minh Trạch, đang nhíu chặt mày, từ đuôi mắt đến cái mím môi đều thể hiện sự bất an rõ ràng.

"Anh, có gì không ổn à? Nguy hiểm sao?" Lam Bính nhìn hắn, sau đó lại cảnh giác nhìn ra bên ngoài, hỏi.

"Có lẽ, một chút, anh không rõ nữa." Mộ Minh Trạch không nhìn cậu, tập trung phóng thích dị năng mạnh hơn để thăm dò.

"Thống thống à, nó che giấu khí tức phải không?"

"Đúng vậy, theo phán đoán sơ bộ. Tôi đề nghị rút lui, đâm đầu vào chỗ kẻ địch nguy hiểm lại không biết trước tình hình này, rủi ro là không thể tính toán." Hệ thống đáp lời hắn.

Quả nhiên, nơi này nguy hiểm thật. Tang thi có thể giấu mình khỏi hắn, một tang thi bậc 4, thì ít nhất phải cao hơn hắn, giữa bậc 4 hoặc tiệm cận bậc 5.

Mộ Minh Trạch hơi phân vân, rời đi theo lời khuyên từ hệ thống là một quyết định đúng đắn, ít rủi ro hơn, song như vậy sẽ làm kế hoạch của bọn họ bị hủy.

Nếu muốn tiếp tục đi vào, thương vong là không thể tránh khỏi, và hắn không thích điều đó một chút nào.

Hắn không dám đặt cược sinh mạng của nhiều người như vậy vào quyết định của mình.

"Có tang thi vương giả ở đây sao? Có vẻ là nhiều hơn một con hoặc mạnh hơn anh nhỉ?" Lam Bính đột nhiên nói.

Mọi người, kể cả Mộ Minh Trạch đều quay sang nhìn cậu với vẻ không thể tin. Mộ Minh Trạch có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt và tiếng tim đập nhanh của những người còn lại.

"Làm sao...mà cậu biết được?" Mộ Minh Trạch sợ thật rồi, tên này còn có thuật đọc tâm sao?

"Nhìn anh mà đoán đó, giỏi không?" Lam Bính cười hì hì, đan hai tay lại lót sau đầu, thoải mái ngửa người ra sau.

Hắn dễ bị đoán ra thế sao, mặt hắn thể hiện rõ vậy à?

Từ từ đã, đây là trọng điểm à? Lại còn cười nữa chứ!

Lam Bính nhìn dáng vẻ Mộ Minh Trạch sắp phát cáu đến nơi, liền đưa tay chạm lên má anh, vuốt ve: "Anh à, lo gì chứ. Anh chỉ cần làm những gì anh muốn, tụi em sẽ lo phần còn lại. Được rồi, muốn trở về hay muốn tiếp tục, do anh quyết định hết, ai bảo anh là đội trưởng cơ chứ."

Mộ Minh Trạch nhìn Lam Bính, một cỗ năng lượng ấm áp chảy vào cơ thể hắn, làm hắn có ảo giác phần khoảng cách trống rỗng của một thi thể được lấp đầy.

Chỉ bằng một cái chạm nhẹ, một câu cổ vũ đơn giản, hay một lời hứa của cậu thanh niên trước mặt, đã xua tan tất cả cảm xúc tiêu cực của hắn.

Không biết từ khi nào, người này đã tới gần bên hắn, xâm nhập vào không gian an toàn của hắn, chạm vào hắn, ôm hắn, hôn hắn, sưởi ấm cho hắn.

Bất tri bất giác, hắn không còn bài xích cậu nữa. Từng lời nói cử chỉ của cậu đều là một tác động mạnh mẽ đến hắn.

Tất cả những gì cậu làm, giống như muốn khám phá hắn nhiều hơn, biết về bản chất thật, linh hồn thật sự của hắn, hoặc có lẽ, cậu chỉ muốn hắn thoải mái làm chính mình mà thôi.

"Đội trưởng, đừng mắc bẫy, cậu ta chỉ muốn lợi dụng mấy lời đường mật mà đụng vào anh thôi, mặc dù những gì cậu ta nói là đúng." Thẩm Phong bỗng nói lớn, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của Mộ Minh Trạch.

Hắn lúc này mới để ý, mình đã nhìn chằm chằm Lam Bính một lúc lâu mà không hay biết gì.

Nhanh chóng gạt phắt cái tay cái ra, hắn quay đầu chống cằm nhìn các thùng container lướt qua một cách chậm rãi bên ngoài.

Chưa bao giờ hắn mừng vì là tang thi như bây giờ, nếu tim còn đập và máu vẫn còn chảy, chắc chắn mặt hắn lúc này đã đỏ rực, có khi còn kéo lên tới tận tai rồi.

Lam Bính thu tay về, liếc Thẩm Phong đầy bực dọc: "Lắm chuyện."

Mọi người trong xe được một phen cười ha ha. Căng thẳng hả, đều biến mất hết rồi.

Mộ Minh Trạch đưa ra quyết định, vẫn sẽ đi tiếp, nhưng phải thông báo cho chỉ huy Tiết tình hình sơ bộ, để nâng cao phòng bị.

- -------------------

Tiết lão tướng sĩ nghe Lam Bính thông báo qua bộ đàm, trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh.

Tiết Minh bên cạnh nghe được thì sắc mặt trắng bệch. Cậu ta vừa mới trải nghiệm sức mạnh của cấp 4 không lâu, đương nhiên nỗi sợ vẫn còn.

"Ông, không được đâu, cho rút quân đi. Chúng ta không đấu lại mấy thứ kia đâu!" Cậu ta hốt hoảng la lên.

"Im miệng! Đừng làm hạ sĩ khí của toàn đội, những gì ta đã dạy cháu quên hết rồi sao!" Tiết lão tướng quát lớn.

"Nhưng mà, ông cũng dạy cháu là chỉ huy cần biết phán đoán tình hình và đưa ra phương án giải quyết nhanh chóng và hiệu quả nhất cơ mà."

Tiết sĩ quan nhìn gương mặt hoảng loạn của cháu trai mình, lại nhìn chiếc xe đi đầu vẫn luôn giữ tốc độ ổn định mà đi về phía đã chỉ định.

Sau đó ông lại nhớ tới giọng điệu bình thản của Lam Bính, giống như không phải thông báo một chuyện hệ trọng, mà giống đang bình luận về một diễn biến sắp diễn ra của một bộ phim nhàm chán hơn.

Ông còn nghe thấy, tiếng cười đùa nhỏ truyền qua từ bộ đàm, mấy người kia không biết sợ là gì sao?

Sau một lúc đắn đo, cũng không quá lâu, ông cầm bộ đàm truyền tin chung của quân đội, thông báo sơ bộ rồi phát lệnh vẫn làm như những gì đã định, đề cao cảnh giác.

Tiết Minh còn muốn nói gì đó, lại va phải ánh nhìn nghiêm khắc của ông mình, liền rụt cổ ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tiết chỉ huy thở dài, không biết tại sao, ông lại cảm thấy, nên tin tưởng đám người Nguyệt Ảnh kia nữa.

- ----------------------

Đến lúc ba cái container in quân hiệu to tướng xuất hiện trước mặt, vẫn chưa thấy bóng dáng một con tang thi nào.

Mộ Minh Trạch bước xuống xe, hơi nghi hoặc nhìn xung quanh. Hắn cứ nghĩ sẽ bị tập kích bất ngờ cơ.

Ừm, sau một hồi nhìn ngó xung quanh, tang thi hay xác chết thì không thấy đâu, lại thu về một đống ánh mắt kiên dè và lo sợ của đám binh lính.

Mộ Minh Trạch đút tay vào túi, không nhìn nữa, quả nhiên khi cái mác tang thi bị gắn lên người rồi, bị xa lánh và sợ sệt là điều không thể tránh khỏi.

Hắn thà dùng tâm trí và thời gian suy tính các bước tiếp theo hoặc phán đoán kế hoạch của con tang thi bậc 4 bí ẩn kia, còn hơn để tâm đến mấy người này.

Dù sao sau tất cả, thứ hắn còn giữ lại là lý trí, con tim đã chết rồi.

Lam Bính nhìn Mộ Minh Trạch đi về phía cậu đang đứng, phía trước cửa container đầu tiền, một cách thông thả và bình tĩnh, như là anh không biết tới những ánh nhìn soi mói hướng về anh, hoặc như là đã quen tiếp nhận mấy tia nhìn phán xét đó.

Cậu cứ nhìn anh chằm chằm như thế, nắm tay siết chặt, sau khi kế hoạch thành công, mấy thứ bất lợi này nên bị tiêu diệt hết sạch sẽ đi.

Mộ Minh Trạch cảm giác được, nhìn lên, thấy Lam Bính đang mỉm cười vẫy tay với mình, bất giác thấy an tâm hơn hẳn.

Hắn nghĩ thầm, không cần quan tâm đến những thứ khác, hắn chỉ cần đôi mắt vẫn luôn ấm nóng này là đủ rồi.

Ba cái container này vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ nguyên nhân là vì đây là khu vực cấm chỉ có quân đội mới được vào, nên không có tang thi phá hoại.

Tiết chỉ huy thuận lợi nhập mật khẩu mở cửa sắt, có vẻ cửa này dùng nguồn điện dự trữ sẽ tự động bật lên nếu có tác động. Nếu không chỉ còn cách mở bằng vũ lực.

Bên trong chứa rất nhiều vũ khí, đạn dược và nhiên liệu, hoàn toàn không có hư hỏng gì cả.

Quân đội nhanh chóng phân ra một nhóm khuân vác, nhóm còn lại canh giữ xung quanh.

Thẩm Phong phụ trách kiểm kê và lấy phần thưởng nhiệm vụ của đội, Hình Cương, Thành Võ, Thành Ưng cùng Lam Bính phụ trách di chuyển chúng về xe. Thậm chí Lam Bính còn mượn thêm một chiếc xe và người lái từ quân đội với vẻ mặt bất đắc dĩ của Tiết lão tướng.

Vì bọn họ không tin tưởng khi về đến căn cứ, số lượng phần thưởng sẽ không bị cắt xén.

Còn Mộ Minh Trạch á, hắn không làm gì cả. Không phải hắn không muốn giúp, chỉ là một mình hắn không thắng được 5 cái miệng.

Hắn đành ngồi trên nóc container, tập trung cùng hệ thống phán đoán nơi tang thi vương giả bí ẩn có thể đang lẩn trốn.

Ngạc nhiên thay, đến khi tất cả đều xong xuôi, chỉ cần trở về là được, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Mộ Minh Trạch đương nhiên không tự tin rằng vì có mình ở đây nên nó mới không dám xuất hiện, huống hồ gì nó tang thi đó có lẽ còn mạnh hơn hắn.

Hắn quay sang hỏi Lam Bính ngồi bên cạnh: "Có chuyện gì bất thường không?"

"Không có, nghe lão già kia nói, không có gì bất thường cả, chỉ là bên trong container đầu tiên thiếu khá nhiều đồ, khoá cũng có giấu hiệu đã được mở ra. Thêm nữa, bên trong hơi bẩn và lộn xộn, đất cát và bụi bặm khá nhiều, chắc là dấu tích của những đội trước đó để lại." Lam Bính nhúng nhúng vai: "Hơi lạ thật."

Mộ Minh Trạch nghe tiếng động cơ xe khởi động, trầm tư.

Lần này xe của họ đi cuối cùng, cũng là một trong những điều đã thoả thuận, để đảm bảo quân đội an toàn rời đi trước.

Khác với khi đi vào, trở về không có gì nguy hiểm nên các xe đều đi rất nhanh, hướng về phía lối ra. Lòng ai nấy đều vui mừng vì lấy được món hời mà không gặp chút trắc trở nào.

Không ai thắc mắc vì sao những nhóm đi trước lại thất bại, bị diệt sạch và không có ai trở về cả. Bản chất con người là thế mà, luôn vì cái lợi trước mắt.

Riêng Mộ Minh Trạch là vẫn luôn thấp thỏm, giác quan nhạy bén luôn cảnh báo hắn không ngừng, có gì đó không ổn, nguy hiểm sẽ bất ngờ ập đến.

Lam Bính vẫn còn đang rất vui vẻ, chỉ cần ra khỏi đây, trở về an toàn, bước thứ hai liền thành công. Chỉ còn một bước cuối cùng, là người yêu của cậu có thể sống bên cạnh cậu mà không còn lo ngại điều gì nữa.

Nhìn vẻ mặt lo lắng đăm chiêu của Mộ Minh Trạch, cậu liền trấn an: "Anh, không cần phải suy nghĩ nữa đâu. Cửa ra ở trước mặt rồi."

Mộ Minh Trạch không đáp lời. Đám vũ khí bị mất kia, khẳng định là do các đội tới trước lấy đi, dù sao nhận nhiệm vụ mới có mật khẩu cửa.

Vậy có nghĩa là, họ cũng giống chúng ta, đã tới và lấy được đồ vật cần thiết, vậy tại sao lại không trở về? Không lý nào họ lại bỏ trốn, chỗ để đi rất ít, ngoài ra phần thưởng cho chuyến đi này rất hậu hĩnh, không việc gì họ phải tránh lợi tìm hại cả.

Vậy chỉ có thể là bị tấn công trên đường trở về. Đám tang thi cấp thấp ngoài thành phố không thể gây nguy hiểm quá lớn cho họ, nếu có cũng không đến mức diệt toàn đoàn, cũng không xảy ra hầu như với tất cả các đội như vậy.

Vậy chỉ có thể là trên đường ra khỏi nhà kho mà thôi, con tang thi cấp cao này nguy hiểm hơn nhiều là điều chắc chắn.

Nếu là vậy, vì sao không tấn công lúc chúng ta bước vào, là có hạn chế, hay cần điều kiện hay một khoảng thời gian nhất định để thực hiện âm mưu, hay một cái bẫy nào đó?

Mặt đất rất sạch sẽ, không có tang thi và xác chết, hay vũ khí nào rơi vãi trên đất cả, quá sạch sẽ, giống như bị nuốt vào một chỗ khác vậy.

Vì dị năng mà suy nghĩ của Mộ Minh Trạch rất nhanh, chỉ trong khoảng thời gian đi qua hai chiếc container màu cam đậm.

Xe lao nhanh trên đường, vấp phải đá hoặc rảnh nức nào đó mà nảy lên liên tục.

Suy nghĩ nào Mộ Minh Trạch, còn điều gì khác lạ giữa lần đi và về không? Lam Bính nói, có bụi bẩn trong container, nhiều đến mức có thể nhận ra.

Xe lại nảy lên một cái nữa, lần này khá mạnh và cao.

"Xin lỗi, hơi xốc một chút. Đi hơi nhanh, chịu khó nhé, chắc không ai bị say xe đâu nhỉ?" Cao Thành Võ nói vọng ra từ ghế lái.

Lái xe nhanh hơn à? Có thể không dừng lại kịp khi gặp bất trắc...

"Ha ha, tại cái bọn quân đội phía trước ấy, hưng phấn quá mức rồi. Chạy nhanh như vậy có khi đâm sầm vào chỗ cổng ra mất." Cao Thành Ưng cười to chế giễu.

Hứng phấn quá mức... Cổng ra vào bị sập một nửa... Đâm vào... Thiếu cảnh giác...

Gió lạnh ùa vào từ cửa sổ lớn mở toang, xe chạy với tốc độ cao lại giật lên một cái mạnh nữa. Lam Bính theo bản năng giữ lấy Mộ Minh Trạch, không để anh bị chút ảnh hưởng nào.

"Lúc chúng ta đi đường vẫn luôn, gồ ghề như vậy à?" Lam Bính hơi bất mãn nói.

Gồ ghề hơn sao?

Một suy nghĩ chợt loé lên, cổng bị gãy đổ chỉ còn một nửa có thể đi. Lúc về đường đi gập ghềnh hơn, mọi người đều buông bỏ cảnh giác, xe chạy nhanh hơn có thể không dừng lại kịp. Đường đi lại rất sạch sẽ, không có bất kì con tang thi hay vũ khí nào.

Quan trọng nhất, hắn luôn cảm nhận được có sự hiện diện của tang thi cao cấp, nhưng vẫn luôn không xác định được nó ở đâu...

Chẳng lẽ!!!

Mộ Minh Trạch bỗng nhảy khỏi cửa sổ, đu mình lên nốc xe, khiến mọi người cả kinh.

Cùng lúc đó, trong đầu những người lái chính đồng loạt vang lên một giọng nói hấp tấp và nóng nảy:

"Dừng xe!"

Các xe đồng loạt như bị điều khiển, phanh xe gấp lại.

"Lam Bính, dùng dây leo nhấc mấy cái xe lên, đừng để trệt bánh, mau!"

Lam Bính cũng nghe được giọng Mộ Minh Trạch trong đầu, nhanh chóng kích hoạt dị năng.

Dây leo khổng lồ chui lên từ dưới đất, quấn lấy mấy chiếc xe nhẹ nhàng nâng lên một khoảng.

Mấy người còn chưa hiểu chuyện gì, liền nghe mấy tiếng nứt vỡ, sau đó là tiếng sụp đổ ầm ầm.

Tầm nhìn vì bị nâng lên nên cao hơn một chút, tất cả mọi người, dù ở xa cách mấy, cũng có thể thấy được cảnh tượng kinh hoàng phía trước.

Mặt đất phía trước chỉ cách họ 10m đang sụp xuống, bên dưới lộ ra cả trăm con tang thi, ngửa thấy mùi người liền gào thét chói tai, cố gắng trèo ra khỏi cái hố khổng lồ tiến về phía đồ ăn.

Bọn họ cả người rung rẩy, gần như kinh hãi đến phát điên. Nếu như... Nếu như con tang thi kí hiệp ước với Lam Bính kia không kịp thời ngăn cản họ, có phải là...

Lam Bính và những người đội viên khác đều sửng sờ, nhìn chằm chằm cái hố sâu hoắm chỉ cách cửa ra một chút kia.

Lọt vào đó, coi như chấm hết. Hố quá sâu, lại có quá nhiều tang thi cản trở, khó mà chạy lên. Nhưng dù xe có hoả lực mạnh và kiên cố chạy lên được, cũng không đủ thời gian và đủ tỉnh táo để cẩn thận luồn lách qua cái cổng chỉ miễn cưỡng lắm mới lọt qua.

Nếu không phải đội trưởng cẩn thận suy nghĩ thêm, tất cả, đều sẽ bỏ mạng tại đây, như những tổ đội trước đó.

"Lam Bính, còn không nhanh đưa mấy cái xe tránh xa cái hố đó ra, ngơ ngẩn cái gì vậy hả!" Mộ Minh Trạch cũng không còn tâm ý đâu mà thu hẹp phạm vi dị năng phát ra. Tiếng nói đều truyền hết đến tai mỗi người.

Lam Bính hoàn hồn nhanh chóng làm theo, đưa mấy cái xe tránh xa khỏi cái hố 20m nữa.

Tiết Minh run rẩy liên hồi, vô thức bấu chặt tay vào ghế, dồn hết sức đẩy người ra phía sau, càng nhiều càng tốt.

Cậu ta ngồi, chính là cái xe đầu tiên, cũng là cái xe gần cái hố tử thần nhất. Tất cả cảnh tượng kinh hoàng này đập thẳng vào mắt cậu ta, không sót thứ gì.

Cái tâm lý non nớt của một người luôn chưa từng phải đối đầu với tang thi, cái tâm lý kiêu ngạo về dị năng mạnh mẽ cửa bản thân bị đánh vỡ hoàn toàn.

Tai cậu ta ù lên bởi mấy tiếng rít gào gầm rú to kinh khủng, mắt cậu đăm đăm nhìn chằm chằm mấy khối cơ thể dị dạng chảy đầy dịch nhờn xanh đen ghê rợn.

Đến khi tiếng Mộ Minh Trạch vang lên trong đầu, sau đó xe được đưa ra xa rồi hạ xuống, Tiết Minh mới nhận ra nãy giờ mình vẫn luôn nín thở.

Nỗi sợ hãi trước cái chết vừa sượt qua trong tích tắc làm đầu đau nhói, tim vì căng thẳng mà đập liên hồi, nhưng không cung cấp đủ oxi nên cơ thể liền mất sức muốn ngất cả đi.

Tình trạng của cậu, là tình trạng chung của tất cả mọi người.

Chưa kịp lấy lại tinh thần, đầu lại bị quát lớn: "Nó đến. Chuẩn bị ứng chiến đi!"

Nó nào cơ?

Tiết Minh ngơ ngác nhìn về phía cái lỗ sâu kia, trong khói bụi mịt mù, xuất hiện một cột đá lớn, có một bóng người đứng trên đó.

Một tiếng nói lớn bỗng vang dội lên từ phía đó, át cả tiếng gào thét của đám tang thi phía dưới:

"Này, ngươi là tang thi cấp 4 sao?"

Khói mù tảng đi, đứng trên bệ đá là một con tang thi, vẻ ngoài không khác gì con người. Chỉ là từ giọng nói trầm ngắt quảng giống như từng bị cắt mất cổ họng, đôi mắt đỏ ngầu cùng làn da nhợt nhạt đặc trưng, thêm cả uy lực và khí áp giết chóc toả ra từ nó, rất dễ nhận ra là một tang thi, cao cấp!

Không còn lớp đất cản trở, Mộ Minh Trạch có thể xác định được thông tin của tang thi trước mặt.

Cấp 3 gần đột phá cấp 4, thổ dị năng.

"Ồ, đúng vậy." Mộ Minh Trạch đứng thẳng người lên, mỉm cười đáp lại.

"Là tang thi, tại sao lại cản trở đồng loại? Ngươi không nghe thấy tiếng khóc kêu đó của đồng loại bên dưới sao?" Thấy thái độ ung dung của Mộ Minh Trạch, con tang thi kia khẽ nhíu mày, chất vấn.

"À, đó là tiếng khóc sao? Thật khó nghe." Mộ Minh Trạch làm vẻ ghét bỏ, vuốt nhẹ đôi găng tay, sau đó chậm rãi tháo chúng xuống.

Giọng con tang thi kia không dám manh động, càng trút phẫn nộ vào lời nói: "Ta đã nghe nói từ bên ngoài, đám thức ăn này vẫn luôn được ngươi bảo vệ? Tang thi theo phe loài người, thật nực cười."

Mộ Minh Trạch áp chết Lam Bính và mấy người trong xe dưới chân không được ra ngoài, còn mình thì chậm rãi từng bước khoan thai nhảy trên từng nóc xe đến gần chỗ con tang thi kia.

"Việc của ngươi à? Ta không quan tâm đến đồng loại hay gì hết, đám người này là của ta."

"Vậy xem ra, ta chỉ có thể cướp đi thôi. Sẵn có thêm một tinh hạch cấp 4 cũng là một món hời rồi." Con tang thi kia liền toả ra sát khí, sau đó liền lao vào chỗ Mộ Minh Trạch.

Hắn nhanh chóng tránh đòn, kích hoạt dị năng tác động lên con tang thi trước mặt. Có một sự thật, tang thi cấp thấp rất dễ điều khiển, giống như chỉ cần buộc dây vào con rối vô tri, rồi chơi đùa với chúng vậy.

Nhưng đối với con người, hoặc tang thi có lý trí cao, tùy vào cường độ tác động lên tinh thần, có thể nhận lại cơn đau khó có thể hình dung được.

Nhận ra được cơn đau lâu rồi chưa cảm thấy, cả kinh hoảng sợ hét lên: "Ngươi, là vương giả đã giết hầu như tất cả tang thi có khả năng lên cấp 4 ở khu vực này sao? Nếu không có ngươi, cái thành chết tiệt kia đã bị san bằng lâu rồi!"

"Đáng lẽ có cả ngươi, nhưng ngươi trốn kĩ quá, đến giờ ta mới tìm thấy. Biết được chuyện gì sắp xảy ra mà nhỉ, sẳn sàng chưa?" Mộ Minh Trạch vừa không ngừng tấn công tinh thần, vừa đánh vuốt liên tục vào con tang thi ngạo mạn trước mặt.

Mọi người, kể cả Lam Bính nghe được mấy câu nói kia, đều sửng sốt, thất thần.

Vậy ra, bao lâu nay, một tang thi, đã âm thầm lặng lẽ bảo vệ bọn họ, mà bọn họ không hề hay biết?!

Tiết lão tướng nhìn lên những cột đá cao, đôi mắt đã lão hoá gần như không còn theo kịp động tác đánh nhau của hai tang thi kia nữa. Lần đầu tiên, có thứ cảm xúc nào đó giữ lại trong đôi mắt ông trong một thời gian dài, ngỡ ngàng, vui mừng, kinh sợ, cùng với xấu hổ và tội lỗi.

Tiết Minh bên cạnh không còn tâm trí nào để ý đến người ông của mình. Tai cậu vẫn đầy ắp tiếng rên rỉ thét gào của những thứ cậu vẫn luôn cho là ghê tởm và đáng khinh.

Trong giây lát, cậu đã tưởng mình nghe lầm, nhưng nhìn hình ảnh tang thi lạnh lùng mặc áo khoát đen bay phấp phới trên trời, có gì đó trong cậu sụp đổ, rồi đổi mới, lạ lẫm, và mới mẻ.

Lam Bính không còn cố dãy dụa nữa, ngơ ngác nhìn bóng lưng Mộ Minh Trạch. Cậu hoàn toàn không biết gì cả. Trong suốt thời gian qua, điều cậu duy nhất nghĩ tới là đem anh trở lại bên mình, dùng những kiến thức anh để lại mong cậu có thể cứu nhân loại, để tìm và bắt lấy anh.

Còn anh, vẫn luôn trong bóng tối, khuất sau cái mác tang thi để lặng lẽ hỗ trợ cậu, bảo vệ loài người.

Trong khi cậu vẫn luôn trách anh vô tâm, chỉ biết chạy trốn, nghĩ rằng anh chán ghét và sợ hãi loài người, thì anh vẫn luôn nhớ tới cậu, nhớ tới loài người, vẫn luôn tin tưởng vào cậu sẽ cứu nhân loại, không để tâm dò xét mà hết sức hỗ trợ đằng sau.

Anh làm nhiều như vậy, vì cậu, vì tất cả. Còn cậu đã làm được những gì, chạy loanh quanh tìm kiếm anh như một thằng hề, lôi kéo anh trở về như một tên điên, bất chấp mọi lý lẽ và giao dịch chính nghĩa, có lợi của cô nghiên cứu viên kia, huênh hoang tự phụ như một kẻ ngu.

Trong tất cả những kì vọng anh đặt cho cậu, cậu chưa từng, thực hiện được dù chỉ một cái.

- -----------------

Mộ Minh Trạch đuối lắm rồi. Liên tục sử dụng dị năng, để áp chế rồi để thăm dò.

Bây giờ phải vừa áp chế bầy tang thi nổi loạn bên dưới không để chúng bò lên, vừa khống chế đám Lam Bính không làm điều dại dột, vừa tấn công tang thi trước mặt.

Hắn kiệt quệ, cơ thể giống như chỉ chịu thêm chút nữa liền rơi ra luôn.

Hắn không muốn tụi Lam Bính giúp đỡ, một phần vì sợ họ gặp nguy hiểm, một phần vì muốn tăng độ thành công cho kế hoạch.

Dù sao 1 con tang thi có thể tự mình giết đồng loại cùng cấp, vẫn hữu dụng hơn mà.

"Vương giả mà yếu như vậy sao? Không thể ngờ được." Con tang thi thổ hệ kia không ngừng phóng những cột đá sắt nhọn về phía Mộ Minh Trạch, miệng khiêu khích.

"Ta mới chỉ dùng 3 phần lực, ngươi đã vật vả trốn chạy như này rồi, còn mạnh miệng sao?" Mộ Minh Trạch không chút dao động, dù cho đầu sắp nổ tung, nỗi đau hắn chịu có khi còn gấp đôi con tang thi trước mắt.

Dù vậy, hắn vẫn cắn chặt răng tiếp tục, thậm chí còn tăng cường độ dị năng lên cao một chút. Hắn biết nếu hắn tỏ ra yếu thế, nó liền không còn sợ hãi dè chừng nữa, lúc đó liền chắc chắn thua.

"Chỉ giỏi mạnh miệng! Nếu không dùng thứ dị năng tinh thần bẩn thiểu chết tiệt gì đó kia, ngươi còn chẳng đánh thắng được ta." Mấy chục mũi giáo đá sắt bén bay về phía Mộ Minh Trạch, dù tránh được nhưng vẫn hạn chế không gian di chuyển của hắn.

Nói đúng thế không biết, phản bác như thế nào bây giờ?

Mộ Minh Trạch trong lòng thở dài, tiểu hệ thống vì sợ hắn quá tải mà tạm thời offline mất rồi, không có ai để hỏi ý kiến hết, sao bây giờ nhỉ?

Mu bàn tay đột ngột nóng lên, làm hắn giật bắn mình, một vết xước xuất hiện trên má rồi lành lại rất nhanh.

Mộ Minh Trạch phân một chút chú ý, nhìn kí hiệu trên tay, nóng rực. Hắn nghi hoặc nhìn về phía xe đội mình.

Với thị lực được cường hoá của tang thi, hắn thấy được Lam Bính, thấy được đôi mắt hổ phách nhìn hắn chằm chằm, và thật kì lạ, hắn hiểu được đôi mắt kia muốn nói gì.

Anh, ngoan, giải thoát cho em, cho cả anh nữa, để em giúp anh.

Đồng tử xám bạc rung lên nhè nhẹ, lông mi dài phủ lên bên trên, không rõ cảm xúc.

Con tang thi đối diện thấy hắn phân tâm một lúc, vừa định tốc chiến tốc thắng, đầu đột nhiên nhói lên từng cơn, đau đến nó còn chẳng thể đứng vững.

Thay vì cơn đau như bị ngàn cây kim đâm vào đầu, âm ỉ và kéo dài, thì lần này giống như trực tiếp dùng một thanh kiếm xuyên ngang đầu, rút ra rồi lại đâm vào rất nhanh.

"À, đúng là vũ lực của ta hơi kém thật. Thế nên mới dùng thứ dị năng tinh thần chết tiệt này để giết trăm con tang thi cấp cao. Ngươi hiểu chứ, ta là bất đắc dĩ thôi."

Từng lời Mộ Minh Trạch nói đánh thẳng vào tâm trí con tang thi. Nó chật vật quỳ rạp trên đất, miệng thốt ra những tiếng kêu thống khổ.

Vì sao? Vì sao cái tên điên khùng trước mặt đột nhiên mạnh lên nhiều như thế? Nó hoàn toàn không lường trước được, chẳng lẽ lời ban nãy hắn nói là thật!

Giống như để chứng minh, những cành thực vật phá đất chui lên, tràn về phía cái hố nơi đám tang thi cấp thấp vẫn luôn không ngừng thét gào, giống như giăng tơ mà dính chặt lấy bọn chúng, hút cạn sinh mạng.

Mộ Minh Trạch chậm rãi tiến về phía con tang thi thổ hệ, giọng nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm, khí tức vương giả trở nên đặc biệt rõ ràng, khiến nó rung rẩy.

"Nào nào, như đã nói, thời gian chơi đùa kết thúc. Ban nãy đã thấy 3 phần dị năng của ta, bây giờ cho ngươi cảm nhận 5 phần nhé."