Cầu Tuyết Thủy Tinh

Chương 8: Lòng người



Mộ Minh Trạch không để ý đến bọn họ nữa, trò chuyện với Trương Vũ đang cười trên nỗi đau của người khác thêm một lúc nữa. Sau đó cầm huy hiệu dành cho đội trưởng quay đầu đi thẳng về phòng, không thèm nhìn lại.

Cả bọn nhìn nhau, chạy theo. Sợ thì có sợ, nhưng theo vẫn phải theo, dù sao đội trưởng cũng không giết người được.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng vừa về phòng, thấy Mộ Minh Trạch đang ngồi trên giường, tay nghịch nghịch cái huy hiệu ngôi sao đơn giản.

Thấy bọn họ về, hắn quay đầu lại, híp mắt cười nhìn bọn họ.

Có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, năm người rùng mình một cái. Ai nói đội trưởng không thể giết người, ánh mắt kia nếu có thể biến thành thực thể thì thi thể họ đã lạnh rồi.

Thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành hai chữ, đáng sợ!

Lam Bính thấy tình hình hơi nguy hiểm, cứ để như này thì chết chắc. Cậu dè dặt cười lấy lòng: "Anh Mộc Hàn, anh đừng giận. Bọn em là thực sự tin phục anh, anh làm đội trưởng là hợp lý nhất rồi."

Mộ Minh Trạch xoay xoay huy hiệu giữa các ngón tay, vẫn cười không nói gì.

Hai anh em Thành Võ Thành Ưng thấy thế, cũng cười cười: "Anh Mộc Hàn, anh đừng giận."

Mộ Minh Trạch đảo mắt, cười càng 'thân thiện' hơn.

Không ngờ Thẩm Phong cũng lên tiếng: "Anh Mộc, đừng tức giận. Là bọn em không thảo luận với anh trước, thành thật xin lỗi."

Mộ Minh Trạch còn tính ra vẻ giận thêm chút nữa, cho đến khi Hình Cương cũng lên tiếng làm lành với âm thanh dẻo quẹo thì hắn không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng.

Thấy hắn cười, mọi người cũng cười theo. Cả đám cười lớn một trận, thật to thật sảng khoái, cười đến no nê mới dừng lại.

Hình Cương: "Đội trưởng, anh cười là chấp nhận làm đội trưởng rồi đó nha."

Hai anh em Thành Võ và Thành Ưng gật đầu liên tục: "Đúng vậy, đúng vậy nha."

Lam Bính cười rạng rỡ nhìn Mộ Minh Trạch, đôi đồng tử sáng rực lấp lánh như ánh dương. Hắn quay đi, sợ nhìn thêm chút nữa sẽ bị chói đến mù mất.

Thẩm Phong đứng khoanh tay, cười nụ cười hắn khá quen thuộc, giống nụ cười của chủ cửa hàng hắn làm thêm khi vừa có đơn hàng lớn, hay nụ cười của một người bạn vừa tìm được công việc ưng ý ở thế giới hắn từng sống vậy, là nụ cười khi vừa đạt được một thứ gì đó.

"Là cậu bày trò à Thẩm Phong?" Mộ Minh Trạch đáp lại Thẩm Phong bằng một nụ cười 'hiền hoà'.

Thẩm Phong nhìn mà lạnh gáy, làm bộ trấn tĩnh: "Anh Mộc, anh nói gì em không hiểu."

Mộ Minh Trạch thừa biết là cậu, với trí thông minh đó, không có việc Thẩm Phong chưa từng nghĩ đến việc chọn đội trưởng, chỉ trách hắn không lường trước được, nuôi ong tay áo rồi.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, chức đội trưởng thôi mà, nghe cũng oai lắm. Quan trọng nhất là, tôi là đội trưởng, các cậu sẽ nghe lời tôi đúng không?" Mộ Minh Trạch hắn, có thù tất báo.

Năm vị thành viên Nguyệt Ảnh, đồng thời thẳng cả lưng, nhìn đội trưởng nhà họ, thầm nghĩ, xong rồi!

Sau đó là một tháng như địa ngục, tổ đội Nguyệt Ảnh lấy tốc độ như vũ bão, càn quét vật tư trong thành. Tuy khi trời sáng đám tang thi hoạt động rất chậm chạp, nhưng cả nhóm cũng gặp không ít nguy hiểm.

Thấy bọn họ ra khỏi thành vào sáng sớm, và bình yên trở về trước khi trời tối, lúc về còn mang theo rất nhiều vật tư, những người trong căn cứ cũng bắt đầu rục rịch lập đội, ra ngoài tìm vật tư.

Được 2 tuần, vị đội trưởng ác quỷ ngày nào cũng bắt toàn đội ra ngoài kiếm vật tư, đến mức quen thuộc với đám tang thi ngoài kia luôn rồi, đột nhiên lại cho nghỉ một ngày.

Lúc Mộ Minh Trạch ra quyết định, cứ tưởng mấy người này sẽ rất vui mừng, nào ngờ lại nhận được mấy ánh mắt khiếp sợ cùng ai oán.

Thẩm Phong lên tiếng trước, nói với vẻ bất bình: "Đội trưởng, làm người phải rộng lượng, đừng chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nữa."

Cao Thành Ưng ỉu xìu nói: "Đúng vậy đội trưởng, dẫu gì chúng tôi cũng ra ngoài liên tục 2 tuần không nghỉ rồi."

Cao Thành Võ tiếp lời: "Phải đó đội trưởng, tinh lực đều bị anh rút sạch rồi!"

Mộ Minh Trạch cảm thấy lời này cứ quái quái, nhưng không để ý nhiều. Hắn hơi khó hiểu: "Thì chẳng phải cho mọi người thời gian nghỉ ngơi rồi sao?"

Lần này tới lượt Hình Cương: "Đội trưởng, cứ như bình thường đi, cậu như vậy làm lòng người bất an."

Nhìn vẻ mặt hoang mang của Mộ Minh Trạch, Lam Bính chốt câu cuối: "Đội trưởng, anh cho thời gian nghỉ ngơi, là sau đó muốn làm gì?"

Mộ Minh Trạch sờ sờ mặt mình, khoé miệng hơi nhếch lên: "Ý đồ của tôi hiện rõ như vậy sao?"

"Không!" Cả đám kêu gào thảm thiết, rồi như bị rút hết sinh lực, ngã quỵ hết cả.

Mộ Minh Trạch nhìn bọn họ làm trò, cười cười cạn lời. Chẳng lẽ mình ác đến vậy sao, đến mức Lam Bính cũng phải kêu tiếng đội trưởng kia.

"Các cậu cứ nghỉ ngơi một ngày đi, tối mai tôi sẽ nói cho." Hắn bỏ lại một câu, bước nhanh ra cửa, bỏ lại đám 'tang thi' đang kêu gào thảm thiết trong phòng.

Mộ Minh Trạch thông thả sải bước trên hành lang, đi về phía phòng dân sự, nơi dân thường có thể gặp quân đội để giải quyết vấn đề.

Hắn gõ cửa, nhận được lời đáp liền mở cửa, đi vào rồi đóng lại. Trong phòng là một người lính trung niên, vóc người cao lớn, mặc quân phục nghiêm chỉnh, đang nhìn hắn bằng cặp mắt nghiêm nghị, ra vẻ dò hỏi.

Mộ Minh Trạch chào một tiếng, đi tới ngồi vào chiếc ghế đối mặt với người kia. Hắn hỏi thẳng: "Tôi là đội trưởng đội Nguyệt Ảnh, tôi muốn hỏi một lần ra khỏi thành có thể đi nhiều nhất bao nhiêu ngày?"

Đúng vậy, hắn không muốn phải ra ngoài rồi lại trở về như vậy, rất rườm rà và tốn thời gian. Hắn còn muốn đi xa hơn để tìm thêm nhiều vật tư khác, tranh thủ lúc đám tang thi còn yếu, chưa xuất hiện tang thi biến dị.

"Đội Nguyệt Ảnh? Là đội đầu tiên đăng kí luôn đúng không? Chà thật lợi hại nha, muốn qua đêm bên ngoài luôn à." Người đối diện cười nói, nét nghiêm nghị trên mặt rút đi không ít.

Anh ta cười thêm hai tiếng, rồi mới sờ sờ cằm, nói: "Cái này, cấp trên chưa từng nói qua, có lẽ là không ngờ lại có người dám mạo hiểm như vậy. Quả thật việc này rất có lợi, tôi sẽ thử đề nghị với cấp trên, chậm nhất là trưa mai sẽ có thông báo, anh cứ trở về đợi đi."

Mộ Minh Trạch gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay đầu đi ra ngoài. Ánh chiều bao phủ khắp nơi bằng một màu cam vàng ấm áp. Chẳng bao lâu nữa, cảnh tượng này sẽ là một thứ xa xỉ, khắp nơi sẽ bị thay bằng màu xám đen của tử vong và chết chóc. Hắn thu hồi suy nghĩ, bước nhanh về phòng.

Khi hắn về tới phòng, mấy 'con tang thi' kia đã trở lại thành người, đang nhàn nhã làm những việc riêng. Mộ Minh Trạch chỉ biết lắc đầu, suốt ngày làm trò, diễn không thấy chán à, uổng công hắn còn định nương tay chút ít, xem ra không cần nữa.

"Anh Mộc Hàn, anh mới đi đâu vậy?" Lam Bính đang tập thể lực cùng Hình Cương, thấy hắn về liền lập tức chạy lại.

"À, chuẩn bị quà cho các cậu, mai sẽ có bất ngờ đó." Mộ Minh Trạch ra vẻ thần bí nói.

Bộp một tiếng, quyển sách Thẩm Phong đang đọc rơi thẳng xuống mặt. Hình Cương đang chống đẩy cũng trượt tay, đập cả mặt xuống đất. Cặp sinh đôi đang ăn vặt thì nhất thời bị nghẹn, cuống cuồng tìm nước uống. Miệng Lam Bính méo xệch cả đi, đuôi mắt giật giật. Quà của Mộc Hàn, khẳng định không phải đồ tốt!

- -------

Trưa ngày hôm sau, quân đội phát loa thông báo, tổ đội đăng kí ra ngoài không nhất thiết phải trở về trong ngày. Không có thời gian giới hạn, ngoài ra những người ở ngoài nhiều ngày khi về cần cách ly đủ 6 tiếng mới được vào căn cứ.

Sau thông báo đó, dãy nhà 4 tầng phía đông sân tập huấn vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, tuyệt vọng.

"Đội trưởng, anh không có tình người!"

"Đội trưởng, tụi em là công nhận năng lực của anh thật lòng, mới để anh làm đội trưởng, anh đây là lấy oán báo ơn!"

"Này là giết người gián tiếp đấy, đội trưởng, như vậy sẽ bức chết tụi em đó!"

Âm thanh ai oán truyền đi thật xa, át luôn tiếng tang thi ngoài kêu, so với tang thi còn ghê rợn hơn.

Mộ Minh Trạch vẫn điềm nhiên như không, thật sự có phong thái của một vị bạo quân áp bức dân thường. Hắn cũng là bất đắc dĩ thôi, trước khi tang thi thăng cấp, Nguyệt Ảnh cần có thật nhiều vật tư, sau này sẽ dành thời gian ra ngoài làm nhiều việc khác hơn.

"Hét mãi như thế không thấy đau họng sao? Tiết kiệm sinh lực một chút, nghỉ ngơi cho hết ngày hôm nay đi. Ngày mai chúng ta lại ra khỏi căn cứ, lần này đi là 12 ngày đấy." Mộ Minh Trạch nở nụ cười xấu xa, không nhanh không chậm nói.

Tiếng la gào nhỏ lại rồi im lặng hẳn. Quyết định của đội trưởng, luôn phải nghiêm túc chấp hành, không được kháng lệnh trong bất cứ trường hợp nào. Đây là Điều lệ thứ nhất của Nguyệt Ảnh.

Chuyện đã thành rồi, có kháng nghị cũng vô ích. Đã lỡ để người này làm đội trưởng, đành phải theo tới cùng thôi.

Ngày hôm sau cả đội ra ngoài từ rất sớm, theo lời Mộ Minh Trạch cố gắng đi sâu hơn vào trung tâm T thành.

Mục tiêu của Mộ Minh Trạch trong chuyến đi cuối cùng trước khi dị năng xuất hiện, là phải thu thập vật tư, đặc biệt là nhiên liệu, càng nhiều càng tốt. Đồng thời cũng rèn luyện cho cả đội khả năng phản xạ với tang thi, nói thẳng ra là cho bọn họ 'chung sống' với tang thi gần 2 tuần.

Ở ngoài căn cứ vào ban đêm rất nguy hiểm, bọn họ ban ngày phải đi càn quét xăng dầu và vật tư, ban đêm chỉ có thể chọn một nơi tương đối để nghỉ ngơi, thay phiên nhau gác đêm. Thần kinh lúc nào cũng căn chặt, đề phòng tang thi bất ngờ vây công, nghỉ ngơi không đầy đủ làm bọn họ mệt mỏi và kiệt sức.

Qua vài ngày thích ứng, họ cũng quen được với việc ngủ với tiếng tang thi ở khắp mọi nơi, giấc ngủ cũng không sâu, nhưng đảm bảo được sức khỏe tối thiểu. Sự tin tưởng lẫn nhau cũng được nâng cao không ít, vật tư kiếm được cũng rất nhiều.

Sau khi họ trở về, tất cả đều trưởng thành hơn hẳn, khí chất quanh thân đều thay đổi, cùng với số vật tư mang về được, đã trở nên nổi tiếng khắp căn cứ.

Vừa trở về căn phòng, cả bọn quăng hết số vật tư cực kì quí giá ra sàn, nằm vật ra trên giường của mình, miệng phát ra những tiếng hạnh phúc.

Mộ Minh Trạch lắc đầu, cũng không nói gì, đi sắp xếp số vật tư bị ném bừa bãi. Thấy hắn như thế, mấy người kia cũng lân la xuống giường phụ giúp.

Công việc thống kê và quản lý vật tư giao cho Thẩm Phong, cậu ta cầm một quyển sổ và một cây bút, bắt đầu ghi chép, vật tư rất nhanh được sắp xếp gọn gàng.

Xong xuôi đâu đấy, Mộ Minh Trạch lấy đi vài chai rượu và mấy hộp thuốc lá, kêu Lam Bính xách thêm 2 cân gạo, để Thẩm Phong ghi lý do sử dụng là trao đổi vật phẩm với quân đội, sau đó mới cùng Lam Bính đi ra cửa. Mọi người cũng không thắc mắc gì, ai không có việc thì tranh thủ nghỉ ngơi.

Hai người Mộ Minh Trạch đi trên hành lang kéo theo không ít ánh mắt nhìn theo, đủ loại cảm xúc, có ngưỡng mộ, có ghen tị, có cả tham lam và căm ghét. Hai người không có phản ứng, bước chân chậm rãi hướng về phòng dân sự.

Không phải chưa từng có người tham lam cướp bóc, hoặc là ăn trộm giữa đêm, chẳng qua đã có đề phòng từ trước, giá trị vũ lực của đội không phải để trưng. Còn có người thì muốn gia nhập đội, hòng được hưởng ké chút vật tư, nhưng đều bị Mộ Minh Trạch từ chối thẳng thừng.

Còn có một loại người, chủ yếu là những người trung niên hoặc trẻ em, đến chỗ bọn hắn xin thức ăn. Lúc đầu Mộ Minh Trạch không đồng ý cho, nhưng những thành viên khác lại phản đối, nhất quyết cho những người đó vật tư.

Mộ Minh Trạch cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn bọn họ, không khí cả nhóm mấy ngày đó rất khó chịu. Mộ Minh Trạch lạnh nhạt, không không nói bọn họ đi tìm vật tư, cũng không đưa ra quyết định gì nữa, đến cả Lam Bính nói chuyện hắn cũng không quan tâm, chỉ đọc sách.

Trái với hắn, đám người kia càng ngày càng nhiệt tình, ngày nào cũng giọng điệu đáng thương, xin đủ thứ đồ. Đến khi cả bọn không thể cho thêm được nữa, những người đó thay đổi thái độ hẳn, bắt đầu mắng chửi, nói bọn họ keo kiệt bủn xỉn, nói bọn họ ức hiếp người già không thể kiếm vật tư, thậm chí đụng chạm đến người thân của bọn họ.

Lần đầu tiên 5 người nhận ra hai chữ 'lòng người' rẻ mạt đến mức nào trong thời mạt thế. Lòng họ nguội lạnh, lý tưởng cứu giúp dân thường ban đầu đã phai nhạt hẳn. Cuối cùng vẫn là Mộ Minh Trạch đứng ra, đuổi bọn họ đi.

Mộ Minh Trạch dùng một lượng lớn vật tư, dạy cho họ bài học đầu tiên khi sống trong thời mạt thế. Cũng từ đó, một điều lệ ngầm được hình thành trong Nguyệt Ảnh: Làm theo quyết định của đội trưởng, tuyệt đối không được làm trái trong bất cứ hoàn cảnh nào.

- -------

Nhớ lại chuyện khi đó, Lam Bính vẫn còn khó chịu. Vì lòng tham của đám người này, Mộ Minh Trạch và cậu đã có một vết nứt trong mối quan hệ của cả hai. Không thật sự rõ ràng, nhưng thật sự hiện hữu.

Cậu có cảm giác anh với cậu không còn quá thân thiết, dù ngoài mặt vẫn như vậy, nhưng cách anh cư xử với cậu lại khác xa với cách anh từng với cậu.

Anh đối xử với cậu giống với đám Thẩm Phong, thân thiết hơn người xa lạ, như lại không thể gần gũi hơn được nữa. Lam Bính không thích cái cảm giác này chút nào, bị anh đối xử giống với người khác, làm cậu rất khó chịu.

Nhìn bóng lưng của người trước mặt, cách cậu một khoảng khá gần. Cậu muốn dơ tay chạm lấy người nọ, muốn nắm đôi tay đã đúng lúc kéo lấy cậu tránh khỏi nguy hiểm, muốn mân mê khuôn mặt vì lo lắng cho cậu mà đỏ cả lên, muốn vuốt ve mái tóc vì bị gió thổi mà trở nên bông xù, muốn đôi mắt xám bạc mê hoặc chỉ phản chiếu hình bóng của một mình cậu.

Anh Mộc Hàn của cậu bây giờ sáng đến chói mắt, cậu muốn ôm lấy người kia, kéo vào lãnh địa của mình, không muốn của những kẻ kia dò xét và tổn thương anh, cũng không muốn giao anh cho kẻ khác.

Anh ở phía trước, cách cậu rất gần, dơ tay là có thể chạm tới, chỉ cần cậu tiến lên thêm một bước nữa thôi. Nhưng cậu sợ hãi, không dám phá đi mặt phẳng phân cách giữa mình và anh, sợ đến mối quan hệ bây giờ cũng không giữ được. Suy nghĩ đó khiến Lam Bính chần chừ, đến tận bây giờ, cậu vẫn đang đi theo người đó, lại không có can đảm đến gần hơn...

- -------

Mộ Minh Trạch không hề biết về tâm tình của người theo sau, hắn đang suy nghĩ đến tình tiết mấu chốt tiếp theo. Mấy ngày nữa thôi, cả thế giới sẽ thay đổi, mở ra nhiều cơ hội nhưng đồng thời khó khăn cũng tăng lên không ít.

Sau đó, vào lần ra ngoài tìm vật tư tiếp theo, 'hắn' sẽ xuống sân, đi lĩnh cơm hộp. Cái chết của hắn, sẽ là đòn bẩy giúp nam chính thức tỉnh dị năng. Vấn đề là, Mộ Minh Trạch hắn chưa muốn chết đâu, làm sao để nam chính có được dị năng mà mình thì không bị tang thi nuốt sống đây.

Nhìn đống thuốc lá và rượu trên tay, hắn chỉ biết thở dài. Hắn cũng không phải sợ chết, hắn chỉ sợ tên nhóc đằng sau gặp hoạ gì đó nếu hắn đi thôi, vậy chẳng phải bao nhiêu công sức của hắn đổ bể hết à. May là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính, còn lại có thể thay đổi, cứ từ từ nghĩ cách là được.

Hai người mỗi người một suy nghĩ, trên đường không ai nói gì.

Đến trước cửa phòng dân sự, Mộ Minh Trạch quen thuộc gõ cửa hai cái, sau đó đẩy cửa đi thẳng vào trong.

Mộ Minh Trạch: "Chú Lý, đợt này ra ngoài bội thu, đem chút quà qua biếu chú với mấy người trong quân đội này."

Hắn nhớ hôm nay là thứ tư, là ngày mà một người lính mang họ Lý trực phòng. Chú Lý này đã ngoài 40 rồi, là người tốt bụng và dễ gần, giống như ông cụ hàng xóm vậy, hắn và chú ấy sau nhiều lần nói chuyện cũng khá quen thuộc, vì vậy hắn không kiêng nể gì đẩy cửa bước vào luôn.

Quả nhiên chú Lý ở trong phòng thật, thấy hắn đi vào liền cười với hắn. Trong phòng còn có thêm một người ngồi nữa. Người nọ tầm tuổi hắn, mái tóc được nhuộm đỏ chói mắt, mặc áo khoát gió rộng rãi, đang ngồi vắt chân lên ghế, dùng ánh mắt dò xét hắn.

"A, cảm ơn cháu, A Mộc. Lúc nào cũng làm phiền cháu, thật ngại quá." Chú Lý gãi gãi đầu, cười híp mắt trả lời hắn.

"Không phiền ạ, dù sao lần nào cũng là cháu có việc cần nhờ chú trước, coi như quà cảm tạ đi." Mộ Minh Trạch thu hồi mắt nhìn người đàn ông kia, nhìn chú Lý cười lịch sự.

"Chú, chú không định giới thiệu cho cháu à, cái người họ Mộc này là ai thế?" Người thanh niên im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng hỏi. Lam Bính liếc nhìn anh ta, cậu thật sự ghét ánh mắt ấy nhìn anh Mộc Hàn của cậu, trần trụi dò xét không kiên nể gì.

"À à, chú quên mất. Mộc Hàn, đội trưởng đội Nguyệt Ảnh. Còn bên này là Tần Bắc Thiên, đội trưởng đội Kim Ảnh Chi Minh, hai cháu làm quen với nhau đi." Chú Lý vui vẻ giới thiệu.

Người kia đứng dậy khỏi ghế, tiến lên nhìn Mộc Hàn từ đầu đến chân, vuốt nhẹ cằm, sau đó giơ tay ra, trên môi là nụ cười mỉa: "Tần Bắc Thiên, rất vui được làm quen."

Mộ Minh Trạch vẫn duy trì nụ cười ôn hoà, không nhìn bàn tay giơ ra trước mặt mình lấy một cái, lướt qua bước tới chỗ chú Lý, Lam Bính cũng đi theo hắn.

Khi lướt qua, hắn thản nhiên thả một câu: "Mộc Hàn." coi như giới thiệu.

Đặt mấy bao thuốc và chai rượu xuống, Mộ Minh Trạch cười với chú Lý: "Cháu có việc cần nhờ chú, chú hỏi giúp cháu xem xe quân dụng có thể trao đổi được không? Nếu được thì điều kiện đổi là gì luôn nhé."

Lam Bính đi tới đặt hai bao gạo xuống, nghe vậy hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi gì. Trước đây luôn là anh Mộc Hàn chủ động nói cho cậu, nhưng giờ cậu không hỏi thì anh cũng chẳng nói.

"Xe quân đội á? Có vẻ hơi khó, nhưng chú sẽ hỏi. Mấy thứ này coi như tiền cọc trước đúng không?" Chú Lý nhìn nhìn chai rượu vang đắt tiền, hiểu ý nói. Mộ Minh Trạch cười xem như đồng ý.

"Này! Anh coi thường tôi à? Đó là cách đội trưởng Nguyệt Ảnh trứ danh đối xử với người khác sao? Chỉ mới nổi tiếng chút thôi đã xem mình cao hơn người khác rồi. Chậc, thật sự làm tôi thất vọng mà."

Mộ Minh Trạch không quay đầu lại, vừa viết đơn yêu cầu, vừa trả lời với giọng bình thản: "Thứ nhất, dựa vào hành vi, thái độ và giọng điệu khi anh nói chuyện với tôi, anh không có tư cách nói ra hai chữ 'coi thường'."

"Thứ hai, cách tôi đối xử với người khác, phụ thuộc vào cách mà họ đối xử với tôi. Lấy cách tôi nói chuyện với chú Lý làm ví dụ, vì vậy anh có phải hay không nên coi lại chính mình trước." Mộ Minh Trạch kí tên, đưa tờ giấy cho chú Lý, sau đó tiến đến gần Tần Bắc Thiên.

"Thứ ba, tôi sẽ không tự hạ thấp mình với những suy nghĩ ấu trĩ như xem mình cao hơn người khác. So với đó, tôi thích dùng hành động khiến người khác nghĩ như vậy hơn, rằng tôi và đội viên của tôi, không phải người mà cái loại như anh có thể chọc vào. Anh nói có đúng không, một vị đội trưởng tôi chưa từng nghe danh?" Mộ Minh Trạch cúi đầu cười nhìn chằm chằm anh ta, nói với giọng mỉa mai, hắn còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

Tần Bắc Thiên giận tím mặt, không nói được lời nào. Mộ Minh Trạch đang hả hê trong lòng, tự nhiên áo bị kéo một cái, khiến hắn lùi ra sau một bước.

Hắn quay đầu, nhìn thấy Lam Bính với vẻ mặt u ám, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ. Hắn thầm nghĩ, toang rồi, có phải phá hỏng thiết lập nhân vật rồi không, làm độ hảo cảm của nam chính giảm rồi!

Hắn đang rối não tìm cách chữa cháy, đột nhiên Lam Bính cất tiếng: "Đừng đứng gần như thế, không tốt." Giọng nói lạnh lùng thấy rõ, còn mang chút ghét bỏ, cùng với chút...hờn dỗi?

Mộ Minh Trạch ngơ ngác, chỉ biết thiết lập của mình vẫn an toàn, thế là gật đầu đáp: "Được."

Tần Bắc Thiên bị hai người nói cho nghiến răng ken két, phẫn nộ gào lên: "Các người, các người coi thường người khác quá đáng!"

Lam Bính nắm lấy tay Mộ Minh Trạch, bỏ lại một câu "Anh không xứng" rồi kéo hắn ra ngoài. Mộ Minh Trạch chỉ kịp nói tạm biệt với chú Lý một câu, chưa kịp nghe lời đáp, đã bị lôi đi rồi.

Lam Bính đi rất nhanh, hắn đi theo có chút khó khăn. Cánh tay bị siết đau làm Mộ Minh Trạch nhíu mày. Hắn nhìn bóng lưng cao hơn mình nữa cái đầu trước mặt, hơi khó hiểu, người này tự nhiên sao lại nổi giận?

Mộ Minh Trạch lắc lắc cổ tay bị nắm, khẽ thốt ra từ trong kẽ răng: "Đau. Buông ra." Tay Lam Bính hơi thả lỏng, nhưng vẫn không buông, tiếp tục kéo anh đi, nhưng bước chân chậm hơn hẳn. Mộ Minh Trạch bất lực, lại không biết cậu giận cái gì, đành im lặng phối hợp theo.

Lam Bính cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là rất khó chịu. Tên kia là cái thá gì, khiến anh Mộc Hàn phải lại gần hắn như vậy. Cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôn trọng anh hết mức, cớ gì anh lại không nguyện ý lại gần cậu hơn một chút.

Cảm xúc bùng nổ, theo bản năng kéo anh lại gần mình, cách xa mấy kẻ khác ra một chút. Cho đến khi người kia kháng cự, kêu đau, hắn vẫn không muốn thả, nhưng cũng vừa không muốn người kia bị tổn thương.

Hắn nghĩ, nếu đám người kia biến mất hết, thì có phải anh sẽ chỉ có thể gần với một mình cậu không? Suy nghĩ này làm khuôn mặt hắn càng đáng sợ hơn, áp suất thấp đến mức doạ những người ngoài hành lang phải trở về phòng.

"Cảnh báo, nhân vật chính có dấu hiệu hắc hoá, đề nghị kí chủ tìm biện pháp ngăn chặn." Giọng hệ thống 639 lâu rồi không xuất hiện đột nhiên vang lên, doạ hắn giật mình.

Cái gì? Hắc hoá á? Lam Bính sao? Hắn hoảng hốt nhìn người đang kéo mình, chẳng lẽ hắn ghét Tần Bắc Thiên đến thế sao? Nhưng theo kịch bản, không phải sau này do Tần Bắc Thiên công khai đối đầu với cậu, nên Lam Bính mới không ưa hắn sao?

Trong lúc rối rắm, Mộ Minh Trạch vô thức bước nhanh một bước, giơ tay xoa đầu Lam Bính. Cả người Lam Bính cứng đờ, dừng lại, chầm chậm xoay người, ngạc nhiên nhìn hắn.

Mộ Minh Trạch thấy hắn dừng lại, liền tiếp tục xoa xoa đầu cậu, có ý dỗ dành nói: "Anh không biết cậu giận cái gì, cậu cứ như thế, không nói thì làm sao anh biết được. Nếu anh nói gì không đúng, thì cho anh xin lỗi cậu. Còn nếu cậu là không thích người họ Tần kia, thì anh sẽ không để hắn tới gần nữa. Đừng giận nữa, được không?"

Lam Bính nhìn Mộ Minh Trạch, cảm nhận bàn tay anh cử động qua lại trên tóc mình, từ từ nhắm mắt lại. Xúc cảm lạnh lẽo trời sinh từ tay anh khiến cảm xúc bạo động và tăm tối trong lòng cậu biến mất.

Dục vọng làm tim cậu đập nhanh hơn, máu cả người sôi trào, tâm trí lại bình lặng hưởng thụ sự dịu dàng của anh. Cả thân thể cậu, từng tế bào, từng dấu hiệu một, đều nói cho cậu biết, cậu muốn anh, anh Mộc Hàn của cậu.

Hệ thống không phát cảnh báo nữa, làm Mộ Minh Trạch yên tâm hơn hẳn, hắn hỏi trong đầu: "Có cả giá trị hắc hoá cơ à? Theo ta biết, sau khi ta chết, nam chính cũng sẽ hắc hoá, sau đó được nữ chính hoá giải cơ mà." Nói thẳng ra là, hoá giải trạng thái hắc hoá của nam chính, đâu phải việc của tôi, cớ gì lại phát cảnh báo.

"Cảnh báo mức độ hắc hoá của nhân vật chính, là khi nhân vật chính có xác suất hoá cao, không có tác dụng thúc đẩy cốt truyện, ngược lại gây ra nhiều nguy cơ. Vì vậy cần phải ngăn chặn kịp thời." Hệ thống phổ cập thông tin cho hắn.

Đã hiểu, dù sao hắn cũng không muốn chung sống với nam chính hắc hoá chút nào, phải suốt ngày đề phòng như quả bom hẹn giờ vậy, rất phiền toái.

Mộ Minh Trạch còn đang lan man suy nghĩ, tay bỗng bị nắm lấy. Hắn trợn tròn mắt, nhìn Lam Bính đang nắm tay mình dịch xuống, đặt lên má cậu.

"Anh, lại gần em thêm một chút, thân thiết giống lúc trước, được không anh? Còn nữa, đừng thân cận với người khác như thế nữa..." em sẽ ghen đấy. Lam Bính nhỏ giọng, nói như làm nũng. Tiếng nói như lông vũ lướt nhẹ qua lòng Mộ Minh Trạch, làm hắn rung lên một chút.

Lam Bính lại cọ má vào lòng bàn tay Mộ Minh Trạch, móng gãi nhẹ bụng ngón tay của hắn, ám muội không rõ.

Hơi ấm từ tay Lam Bính truyền qua khiến hắn giật mình rụt tay về, luống cuống quay đi, "ừm" một tiếng từ trong cổ họng, nhẹ như tiếng gió thoảng qua.

Mộ Minh Trạch vẫn cảm giác được ánh mắt nóng rực của Lam Bính đang nhìn mình, như mãnh thú nhìn con mồi đáng thương của mình vậy. Hắn rùng mình, theo bản năng lướt qua cậu, chạy nhanh về phòng.

Lam Bính đứng một mình giữ hành lang, sờ sờ mặt mình, đôi đồng tử màu hổ phách nhìn theo bước chân vội vã rời đi, rồi trầm thấp cười một tiếng. Doạ anh ấy chạy mất rồi, xem ra phải kiên nhẫn, chậm lại một chút vậy.