Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 15



[...]

Không biết mặt trăng treo lên từ khi nào, lại không biết nó dần hạ xuống từ khi nào, hai mí mắt La Phi sắp dính vào nhau. Y dùng lực cấu mình một cái: "Không được ngủ, không được ngủ biết không La Phi! Ngủ bây giờ là chui vào bụng sói đấy!"

Nhưng y thực sự rất mệt, rất buồn ngủ.

La Phi cảm giác đầu mũi cay cay, y nghiến răng dịch dịch mông, hết sức cẩn thận không để bị rơi xuống khỏi chạc cây. Lúc này đột nhiên y thấy ngứa ngứa, giống như có thứ gì đó đang bò trên người. La Phi nín thở, run lập cập giơ tay sát mặt để quan sát, nhất thời y không thể nhịn nổi: "A a a a a!!! Sâu róm!!! A a a a a a a a a a a!!!!"

Tiếng thét chói tai khiến đàn chim giật mình bay tán loạn, La Phi sợ muốn chết, vừa giãy dụa phủi toàn thân vừa hét: "A a a a!!! Thanh ca cứu em!!! Thanh ca!!!"

Tịch Yến Thanh giật mình, hắn càng lớn tiếng hô lên: "La Phi! Vợ ơi! Em ở đâu?"

Tiếng hét của La Phi như bị bóp nghẹt, nó đứt đoạn một chút, sau đó lại vang lên: "Thanh ca! Em ở đây! Em... em ở trên cây!!!"

Tịch Yến Thanh cẩn thận xác định phương hướng, hắn giơ cao đuốc chạy về phía phát ra âm thanh.

La Phi không nghe thấy tiếng đáp, trong lòng y hoảng hốt còn tưởng vừa rồi chỉ là ảo giác: "Thanh ca, anh có nghe thấy em không?"

Tịch Yến Thanh biết y đang sợ, hắn vừa chạy vừa hô: "Thấy bản đầy đủ trên trang chính chủ rồi, em đừng sợ, tôi đang đi tìm em đây."

Nước mắt La Phi lập tức tràn như vỡ đê, nhưng y vẫn không quên hét đến lạc giọng để nhắc nhở Tịch Yến Thanh: "Anh, anh đi chậm thôi! Chỗ này có sói đấy!"

Một lát sau La Phi thấy có ánh lửa bập bùng.

Tịch Yến Thanh đã xác định được vị trí, hắn chạy nhanh về phía gốc cây mà La Phi đang ngồi. Đứng dưới tàng cây hắn nhìn thấy La Phi đeo bao trên lưng, sọt nấm vứt dưới đất, hai tay ôm chặt thân cây sợ sệt nhìn trước ngó sau. Thấy Tịch Yến Thanh xuất hiện y lập tức bò xuống.

"Thanh ca!" La Phi ôm cổ Tịch Yến Thanh.

"Không sao rồi, không có chuyện gì hết, đừng sợ." Tịch Yến Thanh vỗ về sau lưng vợ nhỏ: "Không sợ nữa, có tôi đây."

"Ừm." La Phi chôn đầu trong lồng ngực Tịch Yến Thanh, cái ôm của y chặt chưa từng có, suýt nữa thít Tịch Yến Thanh đến ngạt thở.

Miệng vết thương của hắn hơi đau, nhưng Tịch Yến Thanh không kêu một câu. Hắn thậm chí còn dùng sức ôm chặt La Phi hơn: "Về sau em còn dám trốn tôi lên núi không?"

La Phi lắc đầu nguầy nguậy: "Không bao giờ, không bao giờ lên núi nữa."

Tịch Yến Thanh phát hiện toàn thân La Phi lạnh toát, giọng nói cũng khác thường, hiển nhiên đã phải chịu đựng nỗi sợ trong một thời gian dài, hắn lập tức dìu La Phi: "Đi thôi, về nhà rồi nói."

La Phi ôm chặt cánh tay Tịch Yến Thanh, trên đường về không buông ra dù chỉ một giây.

Hai người ra khỏi cánh rừng, La Cát và hai cha con Hàn gia đã tập trung ở bãi đất nhưng La Thiên còn chưa quay lại, La Cát lên tiếng trấn an: "Đợi một lát đi, lúc nãy cha cũng không cách quá xa, hẳn là có thể nghe thấy tiếng của Nhị Bảo, có lẽ cha đang trở ra rồi."

Quả nhiên khoảng một khắc sau La Thiên đã quay về, mà lúc này trời đã rạng sáng.

La Thiên vô cùng tức giận, ông vỗ gáy La Phi quát: "Ranh con này! Lúc nào cũng để người khác lo! Bọn đọc lậu thì lúc nào cũng để người khác chửi!"

Tịch Yến Thanh im lặng xoa nhẹ lên gáy La Phi, cẩn thận ôm y vào ngực: "Trở về ngủ một giấc là bình thường, về sau chúng ta không lên núi nữa nhé."

La Phi gật gật đầu, về đến nhà y vẫn rúc kín trong lòng Tịch Yến Thanh không muốn chui ra.

Tịch Yến Thanh giúp La Phi cởi bộ đồ bẩn, nếu là trước đây y hẳn sẽ nhảy dựng lên mắng hắn giở trò lưu manh. Nhưng lúc này đây, y chỉ túm chặt tay áo Tịch Yến Thanh không buông.

La Phi hơi cúi đầu, thoạt nhìn giống hệt đứa nhỏ phạm lỗi sai gì đó, chỉ có đôi tai hồng hồng kia đang nói rằng y cũng biết xấu hổ. Tịch Yến Thanh thấy vậy thì dứt khoát cởi đai lưng của y, trong vô thức, động tác của hắn càng ngày càng chậm, bàn tay xấu xa như có như không du tẩu trên làn da non mềm của La Phi... Cảm giác này rất dễ gây nghiện, La Phi như đóa hoa nhỏ chờ người đến hái, không chút che đậy, tỏa ra mùi hương quyến rũ hắn. La Phi thẹn thùng cắn môi, hô hấp dần trở nên nặng nề. Lúc này Tịch Yến Thanh vòng tay bế ngang y, đặt người lên chiếc giường mà bọn họ thường dùng để ngả lưng vào ban ngày... Tịch Yến Thanh vốn nghĩ mình sẽ rất mệt sau một đêm vào rừng tìm người, nhưng giờ phút này hắn cảm thấy toàn thân đang hừng hực khí thế. Đặc biệt là khi La Phi ngẩng đầu, chủ động đón hùa nụ hôn của hắn, Tịch Yến Thanh biết chắc lúc này không gì có thể ngăn cản hắn nữa rồi. La Phi khẽ ngửa cổ cắn nhẹ lên cái cằm lún phún râu của Tịch Yến Thanh, sau đó y bò tới bên tủ đầu giường, mở ngăn kéo lôi ra bình sứ nhỏ bị lãng quên từ lâu. Thắt lưng yêu kiều trắng nõn của y, cái mông căng tròn no đủ đập vào mắt Tịch Yến Thanh. Hắn không nhịn được nữa, chồm lên ôm lấy La Phi từ phía sau.

Vậy là cuối cùng, khi bình minh ló rạng, đêm động phòng hoa chúc muộn màng mới lặng lẽ bắt đầu...

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!