Cậy Quân Sủng

Chương 69



Gần đây trong kinh thành có xảy ra chuyện lớn, Minh Trăn không biết chút gì nhưng tất cả các gia tộc khác đều rất kích động.

Khiếp sợ nhất đó là mười vạn tướng sĩ của Tần vương đang đóng quân ở phụ cận kinh thành. Kỳ Sùng là người đang trong kinh thành, mấy năm nay rất ít đi thái ấp (1), nhưng mà, không biết từ khi nào, đất Tần lại dần trở nên mạnh mẽ, bất kể nông thương thuế má đều đứng đầu ở triều Lăng.

(*) Thái ấp: Trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến, vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho các tầng lớp dưới.

Vốn dĩ trong triều các gia tộc đều quy phục hoàng hậu nhưng sau khi nhìn thấy Kỳ Sùng thì cũng trở nên cung kính vài phần.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mới đầu hoàng đế vẫn chưa để chuyện này ở trong lòng, ông ta cũng không để bụng việc triều chính, trong khoảng thời gian này ông ta đều lún sâu vào sắc đẹp của hai vị công chúa Tây Hạ, thấy các triều thần ám chỉ nhắc nhở, ông ta cũng không thèm chú ý gì luôn.

Chưa đến vài ngày, có người nhắc nhở hoàng đế có hai quan viên đã chết, chuyện cũ năm xưa lại bị lôi ra, sau này lại thêu dệt thêm tội danh, cả gia tộc đều bị hại.

Triều thần thấy Tần vương vô tình như vậy, trong lòng chợt thấy run sợ, thần hồn nát thần tính, mới chớp mắt mà bầu không khí trong triều lại khẩn trương hẳn lên.

Trong lòng Sở hoàng hậu như có lửa đốt nên muốn hai chất nữ nói vài câu ttrước mặt hoàng đế, thuận tiện nói chuyện hai cung nữ ông ta ban tặng cho Tần vương đã bị giết, Tần vương có ý muốn tạo phản.

Tất cả mọi người đều cho rằng Tần vương có ý muốn tạo phản, mọi người cũng đều biết, Tần vương có thể sẽ không tính đến chuyện soán ngôi. Âm mưu soán ngôi là hạ sách, lưu trong sử sách cũng không tốt, cũng sẽ không được lòng người.

Lúc này, hoàng đế mới trở về chỗ cũ.

Hôm nay, hoàng đế cho lâm triều sớm gọi Thừa tướng, Tĩnh vương, An Quốc Công và Kỳ Sùng lại.

Tĩnh vương người luôn luôn chính trực vô tư nhưng mà bây giờ, ông cũng lặng lẽ mà quy phục Kỳ Sùng, chỉ là người bên ngoài không biết sự tình thôi.

Trong mắt hoàng đế, Thừa tướng, Tĩnh vương và An Quốc công vẫn là người của mình.

Ông ta chọn mấy chuyện cho Kỳ Sùng làm để cố ý làm khó dễ hắn một chút.

Sắc mặt Kỳ Sùng lãnh đạm, hoàng đế hỏi cái gì, hắn trả lời cái đấy.

Hoàng đế nói: “Lý Ngự Sử phạm sai lầm gì, lại bị ngươi lăng trì xử tử? Tần vương, tác phong làm việc của ngươi quá mức thô bạo, đạo đức không xứng với tước vị.”

Nếu là ngày xưa, sau khi hoàng đế lên tiếng, Thừa tướng cũng sẽ lên tiếng mà quở trách hành vi phạm tội của đối phương một chút, nhưng hôm nay, không biết vì sao Thừa tướng cũng không lên tiếng.

Cũng không phải không nghĩ đến, mà là không dám.

Ngự Sử quyền cao chức trọng, ở trong triều rất có danh tiếng, Kỳ Sùng giết ông ta không chớp mắt, tuy Thừa tướng trên Ngự Sử nhưng ở trước mặt Kỳ Sùng cũng không dám đề cao mình, vẫn im ắng như cũ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nay khác với xưa rồi.

Hoàng đế thấy Thừa tướng không lên tiếng thì nhìn về phía Tĩnh vương, bây giờ tóc Tĩnh vương đã hoa râm rồi, cũng từ từ cúi đầu, vẫn tâm niệm việc trong triều như cũ, vẫn chưa buông bỏ quyền lực trong tay.

Tĩnh vương chắp tay nói: “Bệ hạ, thần nghĩ thấy, Kỳ Sùng làm không chút khuyết điểm. Lý Mậu thân là Ngự Sử, trước đó phẩm hạnh cũng không tốt, đâm chết cụ già bên vệ đường, không xứng làm thần, Kỳ Sùng giết hắn là thay trời hành đạo.”

Mí mắt hoàng đế khẽ giật.

Lý Mậu có đâm chết người nhưng người đó chỉ là một tên hành khất, chỉ là một lão già hành khất thôi, một gã hành khất so với một Ngự Sử cái nào quan trọng hơn? Kỳ Sùng rõ ràng đang tìm cái cớ để giết người.

Xử tử thông thường, hoàng đế có thể nhịn nhưng Kỳ Sùng mang người đi lăng trì, rõ ràng đang giết gà dọa khỉ, đe dọa quần chúng đại thần. Còn như vậy thì hôm nào Kỳ Sùng khiêng một con hươu đến triều đình bảo đây là con ngựa, những người khác cũng có thể phụ họa nói đây là con ngựa.

Hoàng đế cười lạnh: “Hoàng thúc, sao ngài lại có thể hồ đồ thế được, Minh khanh, ngươi thấy thế nào?”

Tâm tình Minh Nghĩa Hùng phức tạp. Ông ấy cũng biết lần này Kỳ Sùng quá phận nhưng mà, mặc dù Minh Nghĩa Hùng là người ngay thẳng nhưng cũng không ngu xuẩn, nếu thật sự là người ngu xuẩn thì hoàng đế đã không để mắt đến. Sau đó thì Kỳ Sùng như mặt trời ban trưa, hiện tại so với hai tháng trước hoàn toàn khác nhau, không thể trêu chọc được.

Trong nhà Minh Nghĩa Hùng có đông con, vốn dĩ vì từ chối không cho Kỳ Sùng lấy Minh Trăn nên đã đắc tội hắn, sau này không muốn đắc tội nữa. Ông ấy không thể trèo lên nhưng phải bảo vệ tính mạng của mọi người trong nhà.

Hoàng đế lại nhìn về phía Kỳ Sùng.

Hai năm gần đây, Kỳ Sùng đã trở thành một người nam nhân thành thục, hắn đứng chỗ nào thì chỗ đó sẽ phát sáng rực rỡ, luôn hấp dẫn ánh mắt người khác khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Ông ta nheo mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của con trai mình.

Quả thật xinh đẹp không có gì để nói, đường nét càng ngày càng sắc sảo, luôn tự mang một vòng hào quang hấp dẫn.

Không ai dám nhận lấy ánh mắt của thiên tử, người bên ngoài cũng không có nhìn thẳng vào mắt thiên tử, Kỳ Sùng lại lạnh lùng nâng mắt, môi cong lên một nụ cười châm chọc, giống như khiêu khích tôn nghiêm thánh thượng.

Hoàng đế kinh ngạc, trong lòng hơi sợ hãi, mặt lại đỏ lên: “Cung nữ trẫm ban thưởng cho ngươi lúc trước đâu?”

Hoàng đế biết được cung nữ đã bị Kỳ Sùng xử tử, lại mong ngóng nghe câu nói trái ngược.

Nếu Kỳ Sùng lên tiếng nói người bệnh chết hoặc do không cẩn thận chết, ông ta cũng có thể suy đoán một chút, Kỳ Sũng vẫn có chút sợ hãi hoàng quyền, sẽ che giấu một chút.

Kết quả, Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Nhi thần không vui, nên giết rồi.”

Hoàng đế nhất thời tức ngực, đưa ngón tay lên chỉ Kỳ Sùng: “Người trẫm thưởng cho ngươi, ngươi không thích? Còn giết nữa?”

Ánh mắt Thừa tướng không biết đặt đâu, ông ta thở dài, cũng không muốn nói gì.

Tĩnh vương lớn tuổi, tinh thần không thể so với trước kia, ông một lòng nghĩ cho triều Lăng, không thể để triều Lăng diệt vong nên chỉ có Kỳ Sùng có thể chống đỡ được. Tuy thủ đoạn Kỳ Sùng tàn nhẫn nhưng người làm chuyện lớn, phải như thế. Cho nên Tĩnh vương cũng làm bộ như mắt điếc tai ngơ, không nghe thấy gì.

Chỉ có lòng Minh Nghĩa Hùng như lửa đốt, đứng đấy không biết nói gì cho phải.

Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Phụ hoàng cho rằng không thể sao?”

Hoàng đế thấy cánh tay đắc lực của mình không dám lên tiếng, cũng biết không thể cứu vãn gì nữa.

Đột nhiên ông ta nhớ đến chuyện ngày trước, khi đó Lý Ngự sử còn sống, lo lắng nói kinh thành bị tướng sĩ Tần vương như hổ rình mồi vây quanh, mong ông ta mau chóng bí mật điều binh lại đây.

Kết quả ông ta lại không để trong lòng.

Hoàng đế nén giận, cuối cùng lụn bại dần: “Nếu không vui, cũng không sao.”

Kỳ Sùng nâng mắt đảo qua Minh Nghĩa Hùng.

Tâm tình Minh Nghĩa Hùng như đặt trên lò lửa.

Ông vô cùng sợ Kỳ Sùng sẽ nói ở trước mặt hoàng đế “Nhi thần thích cô nương ở nhà Minh đại nhân, hãy ban cô nương ấy cho nhi thần đi.”

Một khi hoàng đế mở miệng, dù Minh Nghĩa Hùng không muốn thì cũng phải ngoan ngoãn giao người ra.

Chỉ là không ngờ được, Kỳ Sùng cũng không lên tiếng nữa, chỉ lạnh lùng đảo mắt qua Minh Nghĩa Hùng.

Sau khi đám người tan đi, hoàng đế nâng tay ném vỡ một bình hoa. Thái giám bên cạnh hoàng đế tiến lên, cũng bị đá một cước lăn trên đất, một cước này làm thái giám ói ra một búng máu.

Một công chúa Tây Hạ đi đến, nàng ta cười nói: “Vì sao bệ hạ không vui? Nô tỳ đến giúp bệ hạ tiêu sầu.”

Công chúa còn trẻ, dung mạo lại đẹp, lại là người am hiểu lòng người, trong chớp mắt cơn tức của hoàng đế vơi đi nhiều.

Ông ta mới kể lại chuyện vừa rồi.

Mày liễu của công chúa dựng thẳng: “Tần vương điện hạ thật sự quá vô lễ, bệ hạ, đây là bát cháo nô tỳ tận tay nấu, mời ngài nếm thử.”

Công chúa thông minh khéo léo, chế biến thức ăn cũng rất ngon mắt, làm người ta nhớ mãi không quên, sau khi hoàng đế nhận lấy, uống một hơi cạn sạch. Lúc sau ông ta cảm thấy hứng trí, đặt công chúa trên giường nhỏ.

Ngũ hoàng tử Kỳ Tu vội vàng đến, hắn ta cũng muốn cùng hoàng đế thương nghị một chút, bên ngoài thái giám đang muốn cản lại, nhưng không cản được. Ngự thư phòng là nơi thanh tịnh, thái giám cũng không ngờ đến hoàng đế sẽ ở trong đó tuyên dâm, nên đưa người đi vào.

Kỳ Tu bên ngoài bình phong: “Phụ hoàng, nhi thần có…”

Phía sau, đột nhiên truyền đến một giọng nữ tử yêu kiều, lúc sau tiếng thân thể hai người chạm vào vang lên.

Kỳ Tu ngạc nhiên.

Công chúa đột nhiên khóc lên: “Bệ hạ, bên ngoài có người, nô tỳ mất mặt quá, không muốn sống nữa.”

Mặt hoàng đế đầy giận dữ: “Cút đi!”

Sắc mặt Kỳ Tu trắng nhợt, vội vàng lui ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, hắn ta nhịn không được nói: “Công chúa Tây Hạ thật dâm đãng, lại ban ngày ban mặt câu dẫn phụ hoàng qua lại với nàng ta, ghê gớm thật!”

Tiểu thái giám bên ngoài nói: “Chắc chắn để cho hoàng hậu nương nương khiển trách nàng ta một chút, hai dâm phụ này sớm muộn gì cũng làm bệ hạ suy sụp.”

Kỳ Tu thở dài.

Hắn ta nói: “Trời muốn triều Lăng suy vong, ngươi không biết, chắc hai người tiện tỳ này là người do Kỳ Sùng an bài vào.”

Phía sau lại truyền đến tiếng cười lạnh: “Ngũ hoàng tử điện hạ thực sự biết cách hắt nước bẩn cho người khác, chuyện xấu gì cũng đều do Tần vương điện hạ làm sao? Nói triều suy vong, nếu không có Tần vương mấy năm trước đã suy vong rồi.”

Kỳ Tu biến sắc, thấy thế tử Khang vương và Lục hoàng tử Kỳ Thưởng đến, nói chuyện là Kỳ Đình.

Sắc mặt Kỳ Tu vô cùng khó coi: “Thế tử, xin chú ý thân phận của ngươi.”

Kỳ Đình thường lui tới nên cũng có vài phần kính trọng Kỳ Tu, nhưng bây giờ… Không quan trọng nữa.

Kỳ Đình trung thành, tận trung với Kỳ Sùng, đương nhiên không thể để Kỳ Tu hắt nước bẩn sau lưng cho Kỳ Sùng được.

Kỳ Đình cười lạnh: “Về phần hai vị nương nương từ Tây Hạ tới này, cử chỉ nương nương không hợp, chỉ là… trên không thẳng dưới mới cong.”

Sắc mặt Kỳ Tu hơi khó coi, mắt toả ra ánh sáng hung ác: “Ngươi…”

Cái gọi là thượng lương bất chính, đó cũng là mưu kế của Sở hoàng hậu bây giờ. Vốn dĩ năm đó, Thái hoàng thái hậu nhìn thấy Sở thị và bệ hạ hồ nháo ở trong hoa viên, hai người trần truồng khiến bà sợ đến mức ốm một hồi, sau đó Sở thị còn khiêu khích, nói Nguyên hậu trên giường khô khan, không thú vị cho nên hoàng đế mới không thích.

Đây là thâm cung bí sử, được bọn hạ nhân truyền ra ngoài, sau này khi Sở thị thành hoàng hậu, bọn họ cũng im miệng nhưng vẫn sẽ có người nghị luận sau lưng. Tôn thất đệ tử cũng hiểu rõ Sở thị là dạng người thế nào.

Kỳ Đình nói: “Phải nói người chân chính được gọi là hiền lành, đoan trang cũng chỉ có mẫu thân của Tần vương điện hạ, Ngũ hoàng tử điện hạ, ngài không có tư cách đứng đây nghị luận này nọ.”

Chờ Kỳ Đình đi rồi, Lục hoàng tử Kỳ Thưởng mới thổi khói vỗ vỗ vai Kỳ Tu: “Đừng nghĩ nhiều, Kỳ Đình nói chuyện như thế, huynh đệ mà đừng mất hòa khí.”

Kỳ Tu áp chế lửa giận xuống, đi vào cung phía sau, xa xa nghe thấy tiếng nữ tử cười nói, hắn ta thuận miệng hỏi một câu.

Một cung nữ nói: “Công chúa Ninh Đức và quận chúa Gia Hàn mời thêm quý nữ đến, đều chơi ở đấy, người tới không ít, có nhà thừa tướng, còn có Định Bắc Hầu, Dự vương, tiểu thư An Quốc công.”

Trong lòng Kỳ Tu buồn bực, nghe được tên Gia Hàn thì mất hứng. Trước đó Tần vương áp chế hắn ta một đầu, trở về nơi của hoàng hậu, hoàng hậu cũng dùng mọi cách tác hợp hắn ta và Gia Hàn.