Cây Tùng Và Bươm Bướm

Chương 4



Bươm bướm ngày càng ít bay ra ngoài. Cô dành hầu hết thời gian ở lại trên cây tùng. Chỉ những lúc quá đói, cô mới đành bay đi tìm một ít mật hoa. Thời gian còn lại, cô đều dùng để ở bên cây tùng, nghe âm thanh xào xạc của hắn. Cô trở nên ít nói hơn, lúc nào cũng như đang suy tư điều gì đó.

Số cánh hoa của hoa cúc ngày một ít hơn. Nàng chỉ còn lại hai cánh hoa, yếu ớt lung lay gắn vào thân cây mỏng manh đáng thương của nàng.

Nàng không còn sức lực để cười với cây nấm nữa, chỉ lặng im tựa vào dưới chiếc mũ béo tròn của chàng.

Bươm bướm ôm đầu gối, thẫn thờ ngồi trên cành cây tùng. Khi gió thổi qua, nhưng cành tùng nhấp nhô lên xuống, cơ thể nhỏ bé của cô cũng theo đó mà lên xuống nhấp nhô.

"Bươm bướm, bươm bướm, ngươi làm sao vậy?" Cây tùng xào xạc hỏi.

Bươm bướm khép đôi cánh lại, lắc đầu, không nói một lời.

Một sáng thức dậy, bươm bướm bỗng cảm thấy cành tùng ướt sũng, hình như dính nhiều sương hơn mọi ngày.

Cánh của cô cũng hơi ướt, nhưng không nghiêm trọng lắm.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cô rung rung đôi cánh rồi bay xuống phía dưới.

Dưới gốc cây, cô trông thấy hoa cúc đã hoàn toàn khô héo, cuống hoa nhỏ bé yếu ớt nằm lặng lẽ trên mặt đất.

"Đêm qua trời đổ một cơn mưa." Cây nấm vẫn như mọi ngày, không nhanh không chậm gật đầu với bươm bướm: "Nàng chết rồi."

"Chết rồi... Chết là cái gì?" Bươm bướm thì thào hỏi.

"Chết... tức là sẽ không bao giờ quay lại nữa. Ngươi sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa. Ta cũng vậy. Ta đã vĩnh viễn mất đi nàng." Cây nấm điềm tĩnh nói, biểu tình không có bất kỳ thay đổi nào: "Nhưng mà... ta cũng sẽ vĩnh viễn không mất đi nàng. Nàng ở ngay đây."

Chàng đặt bàn tay múp míp lên ngực mình: "Vĩnh viễn ở ngay đây, không bao giờ héo tàn."

Bươm bướm bay lên bầu trời.

Mặt đất được nước mưa gột rửa sạch sẽ, đã không còn sót lại bất kỳ cánh hoa cúc nào.

"Đây chính là chết sao? Không để lại bất cứ thứ gì? Ngay cả thứ gì đó cho người mình yêu cũng không thể để lại sao?"

Nàng cảm thấy chiếc vòi của mình lại bắt đầu chua chát.

"Bươm bướm, bươm bướm, ngươi ở đây?" Cây tùng xào xạc gọi.

Mùa hè lặng lẽ trôi qua từng chút một, lá một số cây trong rừng đã dần chuyển màu, chỉ có cây tùng vẫn còn xanh ngát. Vĩnh viễn xanh ngát một màu.

Bươm bướm lại bắt đầu cười cười nói nói, hệt như lúc cô mới gặp gỡ cây tùng.

Mỗi ngày, cô đều sẽ quấy rầy cây tùng, bắt hắn hát cho cô nghe. Cây tùng hát xong, cô nằm lăn ra mà cười.

Ngọn gió thu đầu tiên thổi vào khu rừng, đàn én đã bay đi, chuồn chuồn cũng không còn bay ra đầm nước tạo ra những vòng sóng gợn lăn tăn vào những buổi trưa oi bức. Những con bướm khác dần dần bay không nổi. Bọn họ liều mạng hút lấy chút ít mật hoa còn sót lại, bởi vì rất nhiều hoa cũng đã úa tàn.

Thế nhưng bươm bướm vẫn ở trên cây tùng, quấn lấy hắn, đùa vui tếu táo.

Một ngày nọ, hai người từng yêu nhau dưới gốc cây tùng lại đến.

Bươm bướm rất phấn khích. Cô cảm thấy người phụ nữ kia thật xinh đẹp, cô thích nàng ấy. Thế nên cô lại bay xuống, đậu trên vạt áo của nàng ấy, nhịp nhịp đôi cánh.

"Tiểu Liên, nàng xem kìa. Hình như vẫn là con bướm lúc trước." Người đàn ông kia nói.

"Lạ thật, sao giọng của hắn khác hẳn lần trước vậy? Khàn đặc, khó nghe quá." Bươm bướm nghĩ.

"Thế nhưng chúng ta... đã không còn giống như lúc trước nữa..." Tiểu Liên nói.

"Lạ thật, sao giọng nói của nàng cũng không giống với lần trước? Kỳ quái!"

"Tiểu Liên... Ta..."

"Cha mẹ muốn hứa gả ta cho nhi tử của Tri Huyện, tháng sau sẽ thành thân."

"Ta biết. Tiểu Liên, ta..."

"Chàng có dám đưa ta cùng trốn đi không?" Nàng ấy đột nhiên sốt sắng hỏi.

Y lập tức nghẹn lời: "..."

"Chàng không dám, đúng không?" Nàng ấy cười lạnh một tiếng: "Ta biết chàng không dám!"

"Tiểu Liên, nàng nghe ta nói. Ở nơi này, ta còn có gia đình, có cha mẹ. Nếu ta đưa nàng đi, gia tộc của nàng và Tri Huyện đại nhân sẽ không buông tha cho người nhà của ta... Cha mẹ ta tuổi tác đã cao, chỉ có một đứa con trai duy nhất là ta... Ta không thể liên lụy đến họ được... Tiểu Liên, nàng phải thông cảm cho ta..."

Tiểu Liên nhìn y, trong ánh mắt dần hiện ra một cảm xúc phức tạp. Nàng ấy nở một nụ cười nhạt trên môi, chậm rãi gật đầu.

"Ta hiểu rồi..."

"Tiểu Liên, xin hãy tha thứ cho ta, có được không?"

"Ta hiểu rồi, ta rốt cuộc đã hiểu rồi..."

Bươm bướm cảm thấy lời họ nói thật kỳ quái, còn khó hiểu hơn cả lần trước. Nàng đập đập cánh.

"Cây tùng, cây tùng, ngươi có nghe bọn họ nói gì không?"

Cây tùng lắc đầu, cành lá xôn xao.

"Cây tùng này, ngay cả nó còn nhớ rõ lời chàng nói, nhưng chàng thì đã sớm quên..."

"Tiểu Liên, đời người ngoài tình yêu ra, còn có rất nhiều thứ..."

"Chàng thật đã quên rồi sao?"

"Tiểu Liên, nàng hãy tha thứ cho ta..."

"Chàng thật sự có thể quên sao?!"

"Tiểu Liên, để ta đưa nàng về nhà, người nhà nhất định đang đi tìm nàng..." Y gần như đang kêu gào.

Thiếu nữ không nói gì thêm nữa.

Nàng ấy đứng lặng yên nơi đó, nhìn người đàn ông đang hoảng hốt kia với nụ cười nhàn nhạt.

Bươm bướm ngẩng lên nhìn gương mặt của nàng ấy, chỉ thấy trong đôi mắt to tròn dần tụ lại một chút nước trong suốt, càng lúc càng nhiều, cuối cùng trượt ra khỏi tròng mắt, lăn dài trên má.

"Đó là cái gì?" Bươm bướm tò mò nghĩ: "Nè, đôi mắt của ngươi đổ mưa kìa!"

Bươm bướm nói to với thiếu nữ kia nhưng nàng ấy nghe không hiểu lời cô.

Một giọt nước mắt rơi xuống trên cánh của cô.

Bươm bướm giật mình, vội vàng bay lên.

"Trời mưa rồi!" Cô hét to.

"Tình yêu đã chết."

Bươm bướm nhìn lại, thấy là cây nấm đang nói chuyện.

Đã lâu lắm rồi cô không nghe thấy chàng nói chuyện. Dường như từ sau khi hoa cúc không còn ở nơi đây, chàng cũng không còn cất tiếng nữa.

"Hả?"

"Tình yêu của họ đã chết rồi. Đó là một điều rất buồn, rất buồn." Cây nấm nói: "Còn buồn hơn cả khi người mình yêu chết đi."

"Đây là cái gì vậy? Là mưa hả?" Bươm bướm bay đến gần cây nấm, cho chàng nhìn giọt nước mắt trên cánh mình.

"Đó là nước mắt. Là thứ còn lại khi trái tim của một người chết đi. Đó là di hài của trái tim. Nước mắt cũng là một loại vĩnh hằng. Có lẽ khi ngươi không còn gì nữa, ngươi vẫn có thể để lại một giọt nước mắt."

"Một loại vĩnh hằng..." Bươm bướm lần nữa theo thói quen mà lặp lại những lời cây nấm nói.

Cô cũng không biết tại sao, có lẽ do những lời cây nấm nói luôn rất khó hiểu, không lặp đi lặp lại, cô sẽ không nhớ được.

"Những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt người mình yêu là thứ cay đắng nhất trên thế gian này, nhưng đó cũng là điều đẹp đẽ nhất."

"Khi không còn gì nữa, vẫn có thể để lại một giọt nước mắt..."

"Khi trái tim một người hoàn toàn vỡ nát, sẽ chảy ra những giọt nước mắt như vậy."

"Khi trái tim một người..." Bươm bướm nói, bỗng hốt hoảng phát hiện cây nấm rất khác với trước đây. Thân thể chàng ta teo tóp đi nhiều, khuôn mặt mũm mĩm lúc trước giờ đây tràn đầy nếp nhăn.

"Ngươi sao vậy?"

"Ta cũng sắp chết..." Cây nấm bình tĩnh đáp: "Ta đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi. Có lẽ sau khi chết đi, ta có thể được gặp lại nàng..."

"Chết... có cảm giác như thế nào? Ngươi có sợ không?"

"Không sợ." Cây nấm kiên định nói.

Bươm bướm chăm chú nhìn chàng suốt nửa ngày, vuốt ve chiếc vòi, nhìn vào cánh mình, nhìn vào thân thể khô quắt của cây nấm rồi quay lại, nếm thử giọt nước mắt trên cánh.

"Ta hiểu rồi. Ta đã hiểu ra tất cả rồi." Cô nói.

Cô ngước nhìn cây tùng, mỉm cười lắng nghe tiếng hát của hắn.