Cây Và Đất

Chương 10



Nghe anh quay phim nhắc nhở, Thẩm Oánh mới tỉnh táo trở lại.

Cô điều chỉnh hô hấp của mình rồi tiếp tục phỏng vấn.

Thẩm Oánh và Từ Dân Thành nhìn nhau, sau đó cô bắt đầu hỏi vấn đề tiếp theo.

“Chuyện đó đã kích động rất nhiều đến anh phải không?”

Từ Dân Thành không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.

Anh như còn đắm chìm trong hồi ức chưa lấy lại tinh thần, nét mặt mang vẻ đau thương, trong mắt đều là mơ hồ.

Thẩm Oánh tiếp tục hỏi: “Vậy người nhà của anh thì sao?”

Từ Dân Thành nhàn nhạt đáp: “Không có, mất hết rồi.”

Dường như anh đang nói đến chuyện không liên quan đến anh.

Vốn dĩ Thẩm Oánh muốn hỏi nguyên nhân tại sao người nhà anh qua đời, nhưng nhìn dáng vẻ này của anh, đây không phải lúc để hỏi.

Kỳ thật Từ Dân Thành nói đúng, đôi khi phóng viên sẽ không tránh được việc sẽ khơi lại vết sẹo của người khác.

Như lời mở đầu cho tin tức, nhiệm vụ của phóng viên là đưa ra chân tướng cho công chúng.

Nhưng sự thật thường rất phũ phàng, để tìm ra sự thật, khơi lại những vết sẹo cũng là điều cần phải làm.

Thẩm Oánh không đành lòng tiếp tục hỏi Từ Dân Thành, cô nhanh chóng động não nghĩ xem nên tiếp tục hỏi theo hướng nào.

Ngay lúc Thẩm Oánh đang khó xử, Từ Dân Thành lại chủ động nói về nguyên nhân người nhà anh qua đời.

Từ Dân Thành nói: “Ba mẹ tôi qua đời không dễ dàng, tôi còn có một em trai năm năm trước cũng qua đời vì bệnh này.”

Thẩm Oánh không ngờ Từ Dân Thành lại chủ động nói ra chuyện này.

Với những gì cô biết về Từ Dân Thành, có lẽ anh rất ghét trả lời những vấn đề thế này.

Thẩm Oánh dùng tốc độ nhanh nhất tiếp thu đáp án của Từ Dân Thành.

“Vậy nhà anh chỉ còn một mình anh ở lại thôi phải không?”

Từ Dân Thành cười lắc đầu.

Thẩm Oánh nhìn anh không nói gì.

Từ Dân Thành cũng nhìn cô, ước chừng mười mấy sau anh mới mở miệng.

Anh nói: “Trước đây là vậy, nhưng bây giờ tôi đã tìm được người đồng hành rời, cô ấy là người được Thượng Đế phái đến cứu vớt tôi.”

Thẩm Oánh quá xấu hổ nên chỉ có thể đổi chủ đề.

“Anh có tiện chia sẻ anh đã phát hiện bệnh này bao nhiêu năm rồi không?”

Cô cũng muốn biết đáp án câu hỏi này.

Xem như không phỏng vấn, cô cũng muốn hỏi anh.

Từ Dân Thành tính toán một chút rồi nói: “Tôi phát hiện năm hai mươi lăm tuổi. Lúc đó bệnh viện trong huyện tổ chức khám sức khỏe, sau khi khám sức khỏe mới phát hiện ra, còn trước đây tôi chưa từng biết.”

Thẩm Oánh hỏi: “Vậy trước đó anh không phát hiện cơ thể mình có triệu chứng gì sao?”

Từ Dân Thành nói: “Sức khoẻ không tốt, thường xuyên bị sốt và cảm lạnh. Nhưng cũng không quan tâm, uống thuốc sẽ hết.”

Thẩm Oánh không biết tiếp theo nên nói gì nên đành gật đầu.

Chiêu này là lúc học đại học, giáo viên dạy môn phỏng vấn chỉ cho cô.

Thầy nói, khi trò không biết cách tiếp nối câu trả lời của người được phỏng vấn thì hãy đổi vị trí và trở thành người lắng nghe.

Một người phỏng vấn tốt là người giỏi lắng nghe.

Không phải lấy lệ cho qua mà là dụng tâm cảm nhận lời nói của người được phỏng vấn, để bọn họ cảm thấy mình được đồng cảm.

Hiển nhiên, chiêu này đã có hiệu quả.

Từ Dân Thành nói xong, Thẩm Oánh cho anh một khoảng thời gian để giảm xóc trước khi tiếp tục hỏi vấn đề tiếp theo.

“Lúc phát hiện mình bị bệnh, anh cảm thấy thế nào?”

Từ Dân Thành cười: “Lúc ấy tôi hối hận, cảm thấy mình rất ngu ngốc. Qua một thời gian dài, cuối cùng cũng thông suốt rồi.”

Thẩm Oánh hỏi: “Anh đã từng trải qua nỗi tuyệt vọng nào chưa?”

Từ Dân Thành nói: “Có, là lúc tôi mới phát hiện bệnh và thường xuyên bị sốt. Đoạn thời gian đó thiếu chút nữa tôi đã tự tử.”

Thẩm Oánh hơi nghẹn ngào và khó chịu nên không có cách nào tiếp tục đặt câu hỏi.

Từ Dân Thành nói tiếp: “Nhưng về sau đã khá hơn, tôi còn cảm thấy cuộc sống thật có ý nghĩa.”

Thẩm Oánh nhìn chằm chằm anh với đôi mắt đỏ hoe, lúc cô nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt anh, trái tim cô bỗng bắt đầu đau.

**

Lâm Thần ở bên cạnh nhìn Thẩm Oánh phỏng vấn Từ Dân Thành, cô ta luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ không được đúng cho lắm.

Giống như là hơi mập mờ.

Dù sao thì cũng quá gần, chẳng giống phóng viên hay người được phỏng vấn chút nào.

Mặc dù Lâm Thần cũng tốt nghiệp chuyên ngành báo chí truyền thông và hiểu rõ quy tắc trong ngành, nhưng cô ta đã làm việc nhiều năm như vậy, chưa từng thấy một phóng viên nào có thể có mối quan hệ tốt với người được phỏng vấn như vậy.

Giữa Từ Dân Thành và Thẩm Oánh không giống một cuộc phỏng vấn thông thường chút nào, ngược lại họ giống như một cặp người yêu đang ngồi tâm sự với nhau.

Lâm Thần vẫn luôn nhìn Thẩm Oánh cho đến lúc phỏng vấn xong, sau đó thầm nói: “Chắc chắn là mắc câu rồi.”

Quay phim bên cạnh Lâm Thần nghe thấy giọng cô ta, cho là cô ta đang nói chuyện với mình.

Anh quay đầu nhìn lướt qua Lâm Thần, hỏi: “Vừa nãy cô nói cái gì?”

Lâm Thần chỉ về phía Từ Dân Thanh và Thẩm Oánh đang ngồi rồi nói: “Quan hệ giữa bọn họ rất không bình thường, anh có phát hiện ra không?”

Anh quay phim nhìn qua rồi lắc đầu.

“Không có đâu, Tiểu Thẩm mới vào nghề nên rất nhiệt tình với mọi người. Lúc trước phỏng vấn người khác hầu như đều khóc. Chúng tôi đã cố gắng thuyết phục con bé nhiều lần, nhưng vẫn không thể thay đổi được.”

Lâm Thần nhún vai: “Cái này khác, ánh mắt cũng khác.”

Anh quay phim nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, Tiểu Thẩm làm gì có thể ở bên một bệnh nhân bị AIDS. Con bé còn trẻ, cũng không ngu ngốc.”

Lâm Thần cười nói: “Hãy đợi xem.”

Phỏng vấn xong, Thẩm Oánh giúp một vài thợ quay phim thu dọn máy móc, nhiệm vụ ngày hôm nay cũng được xem là hoàn thành.

Sau đó còn phần hậu kỳ, họ sẽ ghép cảnh quay lại với nhau trong thời gian sớm nhất để xem có còn thiếu cảnh quay nào hay không.

Thu dọn máy móc xong, Thẩm Oánh nói: “Mọi người đi trước đi, em ở lại đây một lát.”

Anh quay phim nghĩ không có gì quan trọng nên dặn dò Thẩm Oánh vài câu rồi liền đi.

Lâm Thần khoanh tay nhìn Thẩm Oảnh, lúc đi ngang qua cười khinh thường một cái.

Lâm Thần dừng ở trước mặt Từ Dân Thành rồi cười với anh.

Cô ta nói với Từ Dân Thành, “Thẩm Oánh không hiểu chuyện, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Từ Dân Thành không nói chuyện, cũng không nhìn cô ta mà trực tiếp kéo Thẩm Oánh đi vào trạm phòng dịch.

Lâm Thần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người họ với vẻ mặt quỷ dị.

**

Thẩm Oánh bị Từ Dân Thành kéo tay đi vào trạm phòng dịch.

Lúc hai người bước vào, những bệnh nhân AIDS bên trong đang tụ tập trò chuyện với nhau.

Bình thường họ không có hoạt động giải trí gì, chỉ có thể tập trung ở đại sảnh của trạm cùng nhau xem ti vi.

Thẩm Oánh vừa đi vào thì đã có người nhận ra cô.

“Ủa, đây không phải là cô gái nhỏ đến phỏng vấn hôm đó sao? Cháu vẫn chưa trở về sao?” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi hỏi cô.

Thẩm Oánh cười lắc đầu, nói: “Chưa đâu ạ, cháu ở đây hơn một tháng mới đi.”

“Ở lâu như vậy sao, cô gái nhỏ à cháu thật can đảm. Còn trẻ như vậy mà đã đến nơi này của chúng ta rồi.”

Thẩm Oánh nói: “Không sao ạ, mọi người đối xử với cháu rất tốt. Chúng ta không có gì khác nhau cả.”

Bản thân Thẩm Oánh thuộc tuýp người có tính cách hoạt bát, dáng vẻ của cô như trẻ con nên cực kỳ có cảm giác gần gũi..

Hầu hết những người ở đây đều trạc tuổi ba mẹ Thẩm Oánh nên lúc cô trò chuyện với bọn họ thoạt nhìn rất thoải mái.

“Cô gái nhỏ là một người tốt…”

“Những người khác không chào đón chúng ta, cháu còn nói chúng ta cũng giống cháu, thật sự là cô gái tốt.”

“Đúng vậy, đúng vậy… tương lai ai cưới được cháu cũng là phúc đức của họ.”

Thẩm Oánh được khen nên xấu hổ, cô đỏ mặt cúi đầu xuống.

Lúc này, Từ Dân Thành đột nhiên đưa tay đến mông cô, nhéo một cái thật mạnh.

Mọi người đang nói chuyện với nhau nên cơ bản họ không thấy hành động này của anh.

Mặt cô càng đỏ hơn rồi cô bước sang bên cạnh để tạo khoảng cách với Từ Dân Thành.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Từ Dân Thành trách móc.

Thẩm Oánh chưa bao giờ có thể đoán được Từ Dân Thành đang nghĩ gì, nên cô chỉ đơn giản là không đoán.

Với tính cách khó chịu này của anh, lúc anh không muốn nói hỏi cũng vô dụng, lúc anh muốn nói không cần hỏi thì anh cũng tự nói.

Cho nên về sau, anh không muốn nói thì cô sẽ không hỏi.

Lúc anh muốn nói, cô sẽ ngồi yên bên cạnh anh làm một người biết cách lắng nghe.



Ở trạm phòng dịch hơn nửa giờ, Từ Dân Thành kéo Thẩm Oánh ra ngoài.

Trên đường đi mặt anh đều tối sầm, lúc ra khỏi trạm phòng dịch, Thẩm Oánh vẫn không nhịn được hỏi anh.

“Anh bị sao vậy? Đột nhiên trở nên không vui.”

Từ Dân Thành dừng lại đứng trước mặt cô.

“Sau này đừng để anh nhìn thấy em nói chuyện với người khác.”

Giọng anh rất ách, giống như là đang đè nén một cảm xúc nào đó.

Nói thật, Thẩm Oánh không rõ anh tức giận vì chỗ nào.

Vừa rồi cô chỉ nói chuyện với những người họ một lúc mà thôi.

Cô vốn là một phóng viên, trò chuyện với người khác là yêu cầu và thói quen nghề nghiệp của cô, chẳng lẽ lại vì anh mà từ bỏ sao?

Thẩm Oánh có chút oan ức, “Ngay cả việc em nói chuyện với người khác anh cũng muốn quản à? Thật không có đạo lý!”

Từ Dân Thành nói: “Đúng vậy.”

Thẩm Oánh lắc đầu: “Em không đồng ý, đây là anh cố tình gây sự.”

Từ Dân Thành nắm lấy tay Thẩm Oánh rồi ép cô vào tường gạch bên cạnh, cúi đầu đến gần mặt cô.

“Đồng ý đi.”

Thẩm Oánh vẫn lắc đầu: “Em sẽ không đồng ý, anh là tên vua hay ra điều kiện.”

Từ Dân Thành nói: “Đồng ý đi, sau đó anh cũng sẽ đồng ý với em một chuyện.”

Thẩm Oánh nói: “Vậy thì em sẽ không cho anh nói chuyện với người khác, anh có làm được không? Khổng Tử nói, ‘Không nên làm điều mình không muốn làm với người khác’. Anh không thể yêu cầu em làm điều anh không thể làm.”

Từ Dân Thành cười rồi dùng cằm cọ lên mặt cô.

Trên cằm anh có một vài sợi râu nên cọ lên làm cô nhíu mày.

Thẩm Oánh vừa định nói anh đừng cọ nữa thì cô đã nghe thấy anh nói: “Anh có thể làm được. Nếu người phụ nữ ở đài truyền hình của em nói chuyện với anh, anh sẽ phớt lờ cô ta.”

Dừng một chút, Từ Dân Thành lại nói: “Anh chỉ có thể nói chuyện với em.”

Thẩm Oánh nói: “Nhưng em không thể chỉ nói chuyện với anh.”

Từ Dân Thành nói: “Trước tiên em có thể hứa với anh, dỗ một người đàn ông này thôi, em có thể không?”

Thẩm Oánh đỏ mặt lắc đầu: “Em sẽ không … Em chưa từng dỗ ai bao giờ.”

Từ Dân Thành cười rồi sờ vào má cô, “Vậy sau này học dỗ được không?”

Thẩm Oánh nói: “Nhưng anh không nên lúc nào cũng luôn đưa ra yêu cầu bất khả thi như vậy. Nếu em có thể làm được thì em nhất định sẽ hứa với anh. Nếu không làm được, có hứa cũng là giả.”

Thẩm Oánh luôn luôn thành thật, cô là nói được làm được, nếu không làm được thì cô sẽ không bao giờ đồng ý.

Từ Dân Thành cười: “Nếu làm được nhất định sẽ đồng ý phải không?”

Thẩm Oánh thật thà gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần em có thể làm được. Nhưng… anh đừng có quá đáng.”

Từ Dân Thành nheo mắt nói: “Không quá đáng. Bây giờ em chủ động hôn anh một cái, anh sẽ không so đo chuyện vừa rồi nữa.”