Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 74: Cô không có ngốc



“A không chịu nổi, mau gọi chủ tử của các anh tới đây, có ý gì, bắt tôi tới đây rồi lại không tới gặp tôi, yêu tinh thì có gì ngon, yêu tinh thì có thể tùy tiện đi bắt người à, nói cho các anh biết, nếu các anh không chịu thả tôi, tôi sẽ đi kiện các anh. Đừng nghĩ tôi không biết đất nước yêu tinh các anh cũng có luật pháp, đừng tưởng rằng không ai trị được các anh, các anh nên thức thời mà nhanh thả tôi về, nếu không tôi sẽ cho các anh đẹp mặt…” Tới nơi này ngày thứ hai, cô liền từ trong miệng của các tì nữ mà hiểu nơi này là Hồ Quốc, khắp nơi đều là yêu tinh, nói vậy người đàn ông kia cũng là yêu tinh, và là hồ ly tinh, cô buồn bực, tại sao đồng dạng là hồ ly tinh, mà người này cùng Thiên nhà cô lại có thể khác nhau một trời một vực, Thiên nhà cô thật dịu dàng, thật tốt, còn dáng vẻ người này thật tà ác, hắn thế nhưng lại đi phái người tổn thương tới bảo bối của cô, còn bắt cô tới nơi này, chắc chắn là để uy hiếp Thiên, biết đâu còn không chỉ vậy.

Mạn Mạn nói nửa ngày, mấy thị nữ làm bộ như không nghe thấy, họ không thèm quan tâm đến lời nói của cô, hơn nữa còn dùng ánh mắt khi dễ nhìn cô, họ cũng không hiểu, rõ ràng là bắt cô về làm con tin, bây giờ lại coi cô như khách quý, hơn nữa họ chưa bao giờ nhìn thấy chủ tử bọn họ lại có kiên nhẫn như vậy với một cô gái, lại còn đi dụ dỗ cô, thật không biết chủ tử nhà họ có phạm sai lầm ngay từ lúc khởi sự không, cô gái này luận về gương mặt thì không có gương mặt, muốn vóc người thì không có vóc người, miệng còn nói tục, một chút cũng không có dáng vẻ của phụ nữ nên có, chủ tử làm sao coi trọng cô, hơn nữa họ còn nghe nói cô gái này là vợ của Vương tử, thật không biết đầu của mấy tên đàn ông này có phải bị lừa đá rồi hay không, sao lại đi coi trọng ả đàn bà như vậy, tùy tiện lấy một người trong các cô, ai cũng tốt hơn so với cô gái kia.

“A các cô không thể thốt một tiếng sao? A tôi sắp điên rồi, sắp điên rồi.” Mạn Mạn mất khống chế kêu to, đi tới đi lui trong phòng, ở chỗ này buồn bực mấy ngày, trừ ngày đầu tiên người đàn ông kia tới, phái mấy cô gái này theo cô, mà mấy người này còn ghê tởm hơn, trừ ngày đầu nói chút lời với cô, sau mấy người này liền không lên tiếng, mặc dù họ dùng giọng điệu khinh miệt nói với cô, nhưng dù gì cũng có nói một lời với cô, nào giống như bây giờ, vô luận dùng biện pháp gì, bọn họ tuyệt nhiên không mở miệng.

“Các chị em gái xinh đẹp, sao các chị lại xinh đẹp vậy, mái tóc các chị thật đẹp nha, dáng người nhỏ thật tuyệt…, vóc người thật tốt, làn da thật non mềm, nếu bấm vào một cái thì nhất định có thể bấm ra nước, thật muốn sờ nha.” Gì, cô thế nào lại giống như sắc lang, nào, nào, nào có, cái gì sắc lang, muốn sắc cô cũng là sắc nữ. Nhưng thoáng nhìn mấy cô gái kia, thế nào trong mắt họ lại có ánh nhìn phòng bị, chẳng lẽ thật coi cô như sắc lang rồi.

“Tâm tình Mạn nhi thật không tốt, dám ở chỗ này đùa giỡn thị nữ của tôi.” Một người đàn ông tuấn mĩ đi vào, vừa thoáng nghe giọng cô nói muốn kiện hắn, hắn thật tò mò xem cô còn có thể nói những gì, nên ở bên ngoài lắng nghe nửa buổi, xem ra những ngày qua thật khiến cô buồn bực đến sắp hư.

“Tôi đâu có trêu chọc họ, tôi chỉ nói thật thôi.” Những cô gái kia vốn rất đẹp, da nhìn thật rất tốt.

“Thế là tôi nghe lầm sao, thật giống như có người muốn vô lễ với nữ tì của tôi?”

“Nào, nào có, nhất định là anh nghe lầm.”

“À, anh là ai vậy, sao tôi chưa bao giờ gặp qua anh.” Mãi một lúc sau, Mạn Mạn mới phát hiện ra người đàn ông này, thật là đẹp trai…, nếu không nghe được giọng nói của hắn, cô thật sẽ cho hắn là một phụ nữ. Người nơi này sao lại để tóc dài như vậy, hơn nữa còn bảo dưỡng rất tốt, thật rất muốn sờ nha.

Nhìn đôi mắt láp lánh đang nhìn chằm chằm vào mái tóc mình, mặc dù cô gái ghê tởm này lại quên mất hắn, nhưng nhìn thấy cô thế nhưng lại có phần si mê mái tóc mình, hắn liền miễn cưỡng không so đo với cô. Lấy một lọn tóc, vuốt vuốt trong tay.

“Có muốn sờ không?” Hấp dẫn khẽ vuốt ve mái tóc dài của mình. Ai, thật không ngờ, hắn thế nhưng sẽ có một ngày lợi dụng mái tóc của mình đi hấp dẫn một cô gái.

“Muốn, muốn.” Cô bây giờ đã không còn năng lực suy nghĩ, ai bảo cô từ nhỏ liền hâm mộ mái tóc người khác, ai kêu tóc cô dù bảo dưỡng tốt thế nào cũng vẫn sẽ như rơm rạ, mà tóc người này lại giống như vải sa-tanh, đen nhánh tỏa sáng, làm mắt cô trợn tròn.

“Nếu muốn sờ, vậy thì cô cứ sờ đi, nhưng phải đáp ứng tôi một điều kiện.” Nhìn ánh mắt thật sâu khát vọng của cô, hắn cười cười, càng nhìn cô càng đáng yêu.

“Điều kiện gì?” Đại não chết máy từ từ sống dậy.

“Chỉ cần dùng cơm với tôi, tôi sẽ để cô tùy ý sờ.” Lời nói này sao lại mập mờ đến thế.

“Được.” Không phải chỉ dùng cơm sao, dù sao cô cũng đói bụng, hơn nữa có đồ ăn ngon mà không đáp ứng rõ là ngu ngốc, cô không có ngốc, dĩ nhiên sẽ phải đáp ứng rồi.