Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 140: Cậu chủ Quách phải khen em đấy



“Anh Quách, anh đến rồi.”

Cửa tầng cao nhất của quán bar Civilize bị đẩy ra, người đàn ông chậm rãi đi đến, không để ý đến những giọng nói nịnh nọt ở xung quanh, anh nhướng mày nhìn một lượt, trực tiếp đi thẳng đến sườn phía đông của quầy bar.

“Cao Minh, ông nội đi cùng các cổ đông khác à?”

Hà Thủy Tiên vừa quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông kia đến, cô ta mỉm cười hỏi một câu.

“Ông nội không thích quán bar.”

Quách Cao Minh lạnh nhạt trả lời một câu, nói được một nửa, đột nhiên cau mày, giọng nói trầm xuống: “Tay sao vậy?”

Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn chằm chằm như thế, cô chột dạ, lập tức giấu tay ra phía sau.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quách Cao Minh đâu dễ dàng buông tha cho cô như thế, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Kiểu Bích Ngọc, nắm bàn tay phải được băng bó của cô lên.

“Không có gì.“ Kiều Bích Ngọc không muốn giải thích, rút tay về, nhưng Quách Cao Minh lại giữ chặt lấy cổ tay cô.

“Lòng bàn tay của cô ấy bị trầy da.”

Lục Khánh Nam rất vô tội, anh ta sớm biết Quách Cao Minh sẽ chất vấn mình, anh ta cầm ly rượu lên uống một ngụm, không quên nhấn mạnh: “Kiều Bích Ngọc tự mình làm bị thương”

Quách Cao Minh dùng đầu ngón tay của mình, cố ý ấn xuống chỗ vết thương được quấn băng y tế của cô, chỗ vết thương truyền đến cảm giác đau đớn, Kiều Bích Ngọc cau mày, điều này càng khiến anh buồn bực.

“Buổi sáng anh đã nói với em rồi, chờ anh phái người đi đón em, em lại chạy loạn…”

“Là bởi vì em.“ Hà Thủy Tiên cười ngượng ngùng, thấy Quách Cao Minh thế mà dễ dàng nổi giận như vậy, cô ta chậm rãi khuyên nhủ: “Cao Minh, anh đừng trách Kiều Bích Ngọc, cô ấy muốn đỡ em, cho nên bàn tay đập vào phần nắp kim loại phòng cháy trên sàn nhà.”

“Em thích thế.”

Không biết tâm trạng của Kiều Bích Ngọc là gì, sắc mặt cô âm trầm, lẩm bẩm một câu.

Ý tứ chính là, cô bị thương không liên quan gì đến cậu chủ Quách anh, càng không cần Hà Thủy Tiên giải thích thay cho cô.

“Kiều Bích Ngọc.”

Sắc mặt của Quách Cao Minh tối sầm lại, cúi người, hai tay ấn vai cô, môi tựa vào bên tai cô, tức giận nói: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không cho phép em làm loạn”

“Em đâu có làm thương tổn đến con trai mình.”

Trước tiên Kiểu Bích Ngọc đã nghĩ đến chính mình mang thai, cô có chút đắc ý ngẩng đầu lên, bổ sung một câu: “Em phản ứng nhanh, lập tức nửa ngồi xổm xuống, một tay chống lên đất, em sẽ không để con trai mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn”

Quách Cao Minh thấy cô thế mà còn dám lộ ra vẻ đắc ý, cảm thấy giận dữ.

“Kiều Bích Ngọc, em rất đắc ý hả?”

Anh không có ý tốt cười một tiếng.

Anh dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô ngồi lên chân của mình, tay trái ôm bụng cô, tay phải đưa lên, cố ý đẩy tóc mái trên trán cô.

“Này, đừng làm rối tóc em, hỏng kiểu tóc của em bây giờ.”

“Nhìn không khác gì ngày thường.”

“Đó là do anh không có mắt nhìn, rõ ràng tối hôm nay em xinh đẹp hơn ngày thường.”

Kiều Bích Ngọc tuyệt đối không khiêm tốn.

Quách Cao Minh bật cười, không nói tiếp.

Kiều Bích Ngọc có chút buồn bực.

Tóc trên trán cô đã bị rối, cô dứt khoát tựa vào vai anh, cọ lên đó.

Hôm nay cô cố ý lựa chọn quần áo và kiểu tóc để tham dự buổi tụ hội của anh, muốn cho những nhân viên quản lý cấp cao và bạn bè của anh một ấn tượng tốt.

Chẳng qua xem ra không quan trọng, những người kia không dám tới.

“Quách Cao Minh, nếu như bà xã anh thay bộ quần áo mới, thay đổi kiểu tóc, anh phải khen ngợi, nếu không, em có quyền tức giận với anh.”

Khoảng thời gian gần đây, Kiều Bích Ngọc đọc rất nhiều chủ đề có liên quan đến việc nam nữ ở chung.

“Vậy em nhớ phải nhắc nhở anh.”

Quách Cao Minh rất dễ nói chuyện.

Kiều Bích Ngọc bất mãn, tay phải đánh một cái lên lồng ngực anh: “Em nhắc nhở anh, điều này còn ý nghĩa gì nữa.”

Quách Cao Minh bị cô đánh yêu một cái, anh căn bản không hiểu cấu tạo não bộ của loài sinh vật mang tên phụ nữ, thật đúng là khó lý giải, anh có chút bất đắc dĩ nói: “Mỗi ngày em đều như thế, không cần phải cố gắng ăn mặc làm gì.”

Hà Thủy Tiên cầm một ly rượu vang đỏ ở trên quầy bar, ánh mắt không nhịn được liếc thoáng qua bên phía bọn họ, cô ta buông tầm mắt xuống, môi mím chặt, đè nén cảm xúc của mình, nâng ly rượu vang đỏ lên, một hơi cạn sạch.

“Đúng rồi, Thủy Tiên, nhân viên của quán bar Civilize nói, lúc trước bọn họ nhìn thấy em chạy trên hành lang.”

Lục Khánh Nam tò mò tán gẫu với cô ta: “Có phải em đuổi theo người nào, có kẻ nào dám cướp túi tiền của em à?”

Hà Thủy Tiên nghe thấy anh ta hỏi như thế, vẻ mặt giật mình, vội vàng bỏ ly rượu trong tay xuống.

Khóe môi cô ta mang theo nụ cười đắng chát, lẩm bẩm: “Vừa rồi em nhìn thấy một bóng người rất giống anh ấy, cho nên…”

“Em nói là ở trong quán bar quán bar Civilize, em nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa ư?”

“Có lẽ là do em nhận lầm.”

Nhân viên phục vụ lại rót cho Hà Thủy Tiên một ly rượu vang đỏ, cô ta cầm lên, sảng khoái uống một ngụm lớn, có chút bực bội, tinh thần Sa sút.

“Sau này đừng đọc mấy chủ đề không có dinh dưỡng đấy nữa.”

Hai người không nghe rõ Hà Thủy Tiên và Lục Khánh Nam nói chuyện với nhau, Kiều Bích Ngọc bị anh dạy dỗ, tức đến mức mặt sưng lên, không lên tiếng.

Lục Khánh Nam nhìn thấy Kiều Bích Ngọc ăn quả đắng, trong lòng cảm thấy thoải mái, yêu nữ này chính là bị thu thập.

Chẳng qua anh ta chợt nhớ đến một chuyện: “Cao Minh, có một việc tôi muốn nói với anh.”

Nói xong, sắc mặt Lục Khánh Nam có phần nghiêm túc, từ ghế chỗ quầy bar đứng lên: “Liên quan đến đoạn video kia.”

Quách Cao Minh nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, ra hiệu cho Kiều Bích Ngọc từ trên đùi mình đứng lên, rất tự nhiên đưa cô ngồi lại ghế, anh đi về phía Lục Khánh Nam, hai người ăn ý đi đến chỗ cửa sổ sát mặt đất.

“Chính là chuyện liên quan đến vụ tai nạn giao thông của anh lần trước, đoạn video mà Kiều Bích Ngọc được một người đàn ông nhanh chóng đưa đến bệnh viện kia, vốn dĩ tôi dự định gửi cho anh, nhưng trùng hợp là đêm hôm đó, máy tính của tôi bị hacker xâm nhập, toàn bộ tư liệu đều bị mất.

Kiều Bích Ngọc nhìn theo hướng hai người Quách Cao Minh, cô không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, chẳng qua nhìn từ xa, sắc mặt của Quách Cao Minh âm trầm khó coi, có lẽ tâm trạng của anh không được tốt cho lắm.

“Kiều Bích Ngọc, tôi nghe nói cô lắp máy nghe trộm trong điện thoại của Cao Minh à?”

Hà Thủy Tiên cũng liếc về phía hai người đàn ông đang đứng ở phía xa, chẳng qua cô ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trên mặt mang theo nụ cười theo thói quen, giống như chỉ tùy ý hỏi thăm.

Thế nhưng khi Kiều Bích Ngọc nghe thấy cô ta hỏi chuyện này, trong lòng cô có phần mâu thuẫn.

Lần trước bởi vì Quách Cao Minh phát hiện ra cô lén lắp máy nghe trộm, anh giận dữ mắng cô một trận.

“Đừng quá để ý, tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi, bởi vì gần như không ai có thể làm trò xiếc nhỏ này trên người Quách Cao Minh.“ Hà Thủy Tiên nhìn cô, khẽ cười một tiếng: “Những thứ như máy nghe trộm này, làm sao cô lại nghĩ đến, đây quả thật là thú vị.”

“Tôi mua trên mạng, điều khiển từ xa, còn có thể phản trinh sát đấy”

Giọng điệu nói chuyện của Kiều Bích Ngọc hơi chua, thứ kia, cô phải bỏ ra gần mười một triệu, kết quả bị Quách Cao Minh đập hỏng.

“Không phải, tôi không hỏi cô mua ở đâu.”

Hà Thủy Tiên cầm ly rượu trên quầy bar, giống như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay, giọng điệu chậm rãi.

“Tôi chỉ muốn nói, làm sao cô lại gắn thứ đó lên điện thoại di động của Quách Cao Minh, chẳng lẽ cô không biết, loại hành vi này của cô… Chính là nửa phản bội à?“ Lời nói đến sau cùng, giọng điệu của cô ta mang theo giễu cợt.

Kiểu Bích Ngọc cau mày, nhìn khinh miệt trong mắt cô ta, cô ta đang khinh miệt sai lầm cô mắc phải ư? “Kiều Bích Ngọc, chẳng lẽ cô còn không biết mình sai ở đâu à? Cô có nghe qua chuyện của người sói chưa?”

Giọng điệu của Hà Thủy Tiên bình tĩnh, nghe rất lạnh lùng: “Trong truyền thuyết, người sói là một giống loài rất thần bí, trời sinh tính tình bọn họ hung tàn ngang ngược, chẳng qua vẫn có ngoại lệ… Một khi bọn họ nhận định đối phương thì bọn họ sẽ quỳ một chân trên đất, giơ cổ của mình lên, biểu thị cả đời trung trinh.”

“Nghe nói, người sói giơ cổ lên, cũng đại biểu cho việc nguyện ý để lộ ra nhược điểm trí mạng của mình cho đối phương, nhưng có một số người lại nhân cơ hội đó cầm lưỡi dao sắc bén giết người sói.”

Lời nói đến sau cùng, giọng nói của Hà Thủy Tiên rất nghiêm túc.

Người mà mình yêu nhất mới có thể gây ra thương tổn trí mạng cho người ta, loại thương tổn này chính là phản bội.

Kiều Bích Ngọc nghe xong, trong lòng run lên, hơi trợn tròn mắt nhìn cô ta.

Ngay lập tức, cô cúi đầu xuống, không cùng Hà Thủy Tiên đối mặt nữa, chỉ là tâm tư nặng nề.

Chẳng trách ngày đó Quách Cao Minh tức giận như thế.

“Nhưng tôi chỉ muốn đến gần anh ấy hơn.”