Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 172: Cậu – Quách phải học cách dỗ phụ nữ



“Kiều Bích Ngọc, cô thật sự quen Đường Tuấn Nghĩa hả?”

Một chiếc Bugatti màu đen dài vững vàng chạy như bay tới nhà họ Đường, trong xe rộng rãi thoải mái, bầu không khí lại rất kỳ lạ.

Lục Khánh Nam luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn người phụ nữ đối diện: “Nè, Kiều Bích Ngọc, lần trước cô nói..

“ Lần trước chính miệng Kiều Bích Ngọc bảo cô quen với Đường Tuấn Nghĩa từ rất lâu.

Khi ấy anh ta chỉ cho là cô nói giỡn, bởi vì chuyện này không có khả năng lắm.

Ngay cả ánh mắt của Quách Cao Minh bên cạnh của dừng lại trên người cô, khẽ nhướng mày, định mở miệng nói gì đó.

“Em không thích món quà này.”

Kiều Bích Ngọc không trả lời, trực tiếp nhét cái túi giấy màu đen đắt tiền trên tay cho Quách Cao Minh, trong lời nói của cô không hề che giấu ghét bỏ.

Quách Cao Minh liếc túi quà tặng trong tay, đương nhiên anh biết từ khi lên xe người phụ nữ này luôn mặt mày nhăn nhó, rõ ràng là không vui.

“Chuyện của bạn em, anh đã cho bộ phận nhân sự đi xử lý.“ Quách Cao Minh đoán, có lẽ là vì người phụ nữ tên Châu Mỹ Duy kia nên cô mới cáu kỉnh.

“Em không cần anh giúp.”

Kiều Bích Ngọc quay đầu ra cửa sổ, rất có chí khí từ chối.

Lục Khánh Nam tuyệt vọng, yêu nữ này không trả lời câu hỏi, vòng một cái còn muốn vớ bở, vậy mà còn dám từ chối.

Anh ta không nhịn được nói móc một câu: “Cao Minh, Kiều Bích Ngọc căn bản không có kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội, chuyện này nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó đi, cô ấy không hiểu những chuyện đấy”

Tuyệt đối đừng bị họa thủy này ảnh hưởng! Quách Cao Minh chưa từng cân nhắc những chuyện này, anh cần gì phải quan tâm việc đuổi một nhân viên nhỏ, nếu như giữ lại một nhân viên có thể khiến gia đình bình yên thì cũng đáng giá.

Nhưng người họ Kiều nào đó vốn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ thoáng cái đã giận điên lên.

Cô giống như bị thứ gì đó kích thích, lập tức không khách sáo nữa: “Lục Khánh Nam, tôi không hiểu anh đang nói cái gì, tôi không hiểu đám gian thương các người, nhưng tôi có can thiệp tới chuyện của các người à.

Mấy chuyện hư hỏng kia của các người, tôi không có khả năng cũng không xen vào.”

“Thủy Tiên xử lý không phải nhắm vào cô, Kiều Bích Ngọc cô đừng có cả ngày ăn no rửng mỡ thì đoán mò.”

“Tôi ăn no rửng mỡ đoán mò cái gì, Lục Khánh Nam, ý của anh là tôi ngoại trừ việc làm công cụ sinh con ra thì không làm nên tích sự gì, chỉ cản trở các người đúng không!”

Kiều Bích Ngọc càng nói càng tức giận: “Chuyện này Hà Thủy Tiên muốn làm gì thì làm, Mỹ Duy ở lại cũng không có ý nghĩa gì, tránh cho ngày nào đó bị đào cái hố to, một cước đạp xuống dưới, rơi xuống vực sâu còn không leo lên được, hừ”

Lục Khánh Nam thấy cô nổi giận như vậy, có chút bất thường, cảm giác như lúc trước cô bị ai làm cho phát bực vậy.

Cậu chủ nhà họ Lục dựa vào kinh nghiệm của mình nhanh chóng suy nghĩ, quyết định ngậm miệng, tránh cho việc phải làm bia đỡ đạn. Đọc‎ 𝐭ruуệ𝐧‎ haу,‎ 𝐭ruу‎ cập‎ 𝐧gaу‎ +‎ 𝐭rùm𝐭ruуệ‎ 𝐧.𝖵N‎ +

Kiều Bích Ngọc thấy Lục Khánh Nam không khiêu khích mình nữa, không nói gì thêm, hờn dỗi mà nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn bọn họ nữa.

“Cầm lấy.”

Quách Cao Minh thấy cô giận tới mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, đuôi mắt liếc vệ sĩ ở phía góc một cái, ý bảo rót một ly nước, đưa tới trước mặt người phụ nữ bên cạnh.

Trong chiếc xe sang trọng này có nước uống cũng như rất nhiều đồ uống, đống thức uống này làm Lục Khánh Nam vô cùng tuyệt vọng, bởi vì tất cả đều là vị xoài.

Quách Cao Minh bị dị ứng với xoài bẩm sinh, mà Kiều Bích Ngọc lại yêu tha thiết vị xoài, đúng là nghiệt duyên mà.

Kiều Bích Ngọc nhận nửa ly nước lọc uống hai ngụm, quả thực cô có hơi khát nước, đôi mắt to xinh đẹp quét qua Lục Khánh Nam, càng nhìn càng cảm thấy tên họ Lục này khó ưa.

Cô mở miệng oán giận anh ta một câu: “Tên họ Lục kia, anh đừng có cả ngày suy nghĩ xấu xa, không được dạy hư Quách Cao Minh đó!”

Lục Khánh Nam cảm thấy khó hiểu, vô thức muốn đáp trả lại cô, nhưng vì lý do an toàn, ánh mắt len lén liếc sang một người đàn ông khác.

Quách Cao Minh thấy vợ mình vô lương tâm ăn hiếp anh em tốt, thế mà khóe môi khẽ nhếch, tâm trạng trông còn không tệ.

Thật ra là vì câu này nghe như Kiều Bích Ngọc đang bảo vệ anh.

“Lục Khánh Nam, anh đừng phủ nhận, cái khăn lụa xấu xí này nhất định là anh bảo Hà Thủy Tiên mua cho tôi, hừ.”

Nhàn rỗi sinh nhàm chán, cách nhà họ Đường còn một đoạn, Kiều Bích Ngọc buồn bực kiếm chuyện với họ Lục, lời nói của cô chắc chắn, hơn nữa rõ ràng còn chứa một chút bực dọc.

Hà Thủy Tiên tặng cái khăn lụa xấu xí này cho cô, cô thật sự rất giận.

Quách Cao Minh làm sao biết dỗ dành phụ nữ, suy cho cùng nhất định là Lục Khánh Nam đưa ra ý tưởng tệ hại, bảo Hà Thủy Tiên đi chọn một món quà thích hợp cho cô.

Nhưng Hà Thủy Tiên tặng cái gì cô cũng cảm thấy không thích hợp.

“Tôi cảm thấy mắt thẩm mỹ của Thủy Tiên không tệ, cái khăn lụa màu trắng này có chất lụa vô cùng tốt, là nhãn hiệu cao cấp đấy, chọc phải cô Kiều đây chỗ nào rồi.”

Lục Khánh Nam thẳng thắn thừa nhận, mở quà ra, nhìn thoáng qua, cảm thấy không có khuyết điểm gì.

Đúng vậy, sáng nay lúc anh và Quách Cao Minh cùng đến bệnh viện thăm Hà Thủy Tiên, sắc mặt cô ta đỡ hơn rất nhiều, nói muốn đến phố thương mại mua sắm.

Đúng lúc mấy ngày trước Quách Cao Minh giúp nhà họ Lục bọn họ một việc lớn, ông cụ ở nhà luôn muốn cảm ơn Quách Cao Minh, vì vậy anh ta mới nghĩ kế, dùng danh nghĩa của Quách Cao Minh tặng quà cho Kiều Bích Ngọc, dù sao Kiều Bích Ngọc vui, nhất định Quách Cao Minh cũng sẽ vui.

Không ngờ rằng vậy mà người phụ nữ này lại chê bai, đúng là khó hầu.

Quách Cao Minh nhìn thoáng qua cái khăn lụa màu trẳng kia, thực ra nó có màu xám nhạt nhưng chất tơ tằm xuyên thấu, in bức tranh trăm hoa màu tím, tiên khí thoát tục, lúc đong đưa còn hiện lên chút ánh sáng sặc sỡ, đúng là chất liệu thượng thừa.

“Không thích à?”

Kiểu Bích Ngọc căng mặt, trả ly nước trong tay cho Quách Cao Minh, có chút thất thường: “Không thích đó.”

Lục Khánh Nam buồn bực gần chết, được, cô Kiều bảo không thích, vậy giá trị của thứ này lập tức giảm xuống rất nhiều.

Quách Cao Minh không nói gì, rất tùy ý ném chiếc khăn kia xuống gầm xe, suy nghĩ một lúc lâu: “Màu đỏ hợp với em hơn.”

Kiều Bích Ngọc không hợp với màu trắng, cô không dịu dàng, càng không thích hợp khiêm tốn, trời sinh cô là một người cởi mở, tư thái ngũ quan đều khiến hai mắt người ta tỏa sáng, có rất ít người dám mặc màu đỏ kiều diễm, nhưng nó lại vừa khéo tôn lên làn da trắng nõn của cô càng xinh đẹp, quyến rũ.

Quách Cao Minh cực kỳ thích cô mặc váy ngủ lụa ngắn màu đỏ, mỗi lần mặc màu sắc sặc sỡ kia, nhất định tối đó Kiều Bích Ngọc sẽ bị giày vò thê thảm.

“Em không thích màu đỏ.”

Kiều Bích Ngọc đã mang thù rồi.

Thật ra màu gì cũng không quan trọng: “Không có người phụ nữ nào thích món quà tình địch chọn cho mình.”

Lòng tràn đầy vui vẻ nhận được quà của người đàn ông, nhưng lại là do người phụ nữ khác chọn giúp, đúng vậy, chọn quà giúp không có gì sai, nhưng nghĩ thôi cũng đã rất buồn nôn.

“Tặng quà cốt yếu ở tấm lòng, anh không có lòng thì đừng tặng! Nếu lần này em nói thích, vậy có phải lần sau chỉ cần Hà Thủy Tiên thích, các người cũng hiển nhiên cho rằng em cũng thích không.”

Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc khó chịu, trừng hai tên đàn ông thối này.

Mấy người đàn ông lăn lộn trên thương trường, EQ đối phó với phụ nữ thật sự quá thấp! Vẻ mặt Lục Khánh Nam tỉnh ngộ, cảm thán rồi lại không để bụng: “Thảo nào mấy ngày trước Mary không vui cho lắm”

Mary đã là bạn gái cũ của anh ta.

Bình thường phụ nữ bất mãn nào dám nói thẳng như vậy, chỉ có Kiều Bích Ngọc cô là to gan lớn mật mà thôi.

Kiểu Bích Ngọc trực tiếp tặng anh ta một chữ: “Ngul”

Lục Khánh Nam đen mặt, Quách Cao Minh nhìn người phụ nữ ồn ào bên cạnh, ngược lại tâm trạng không tệ cười ra tiếng.

Kiểu Bích Ngọc có chút mệt mỏi, đầu tựa vào vai Quách Cao Minh rất tự nhiên, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Lục Khánh Nam, trong lòng đắc ý, tầm mắt liếc cửa sổ xe, trong mắt hiện lên căng thẳng, sắp đến nhà họ Đường rồi.

Quách Cao Minh đưa tay đỡ người cô, dứt khoát ôm cô, để cô dựa thoải mái một chút.

Mặt Lục Khánh Nam không biểu cảm nhìn về phía cửa sổ bên kia, anh ta không muốn nhìn đôi vợ chồng vô lương này nữa, xong rồi, anh em như tay chân, Quách Cao Minh đã tự cắt hai tay của mình, đúng là nghiệp chướng!