Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 177: Đường Tuấn Nghĩa là người tự kỷ ngu ngốc



Kiều Bích Ngọc ngồi ở một nơi hẻo lánh trong đại sảnh nhà họ Đường, nhàm chán nhìn trái nhìn phải, cô phát hiện hình như mấy người Quách Cao Minh có việc gì đấy rất bận rộn.

“Em về khách sạn trước di.”

Chỉ một lát sau, Quách Cao Minh đã đi đến chỗ cô, anh nhanh chóng nói một câu.

“Làm sao thế, bữa tiệc còn chưa bắt đầu đâu.”

Cô ngồi đó không nhúc nhích, ánh mắt đảo quanh, có chút tâm sự lẩm bẩm: “Em muốn ở đây chờ một lúc.”

“Kiều Bích Ngọc, cô muốn chờ ai thế?“ Lục Khánh Nam tức giận trừng mắt nhìn cô: “Không thấy con trai của Hưng Nam đâu, chúng tôi phải đi tìm thằng nhóc kia, không ai ở đây với cóc”

Vừa rồi bảo mẫu chạy đến quán cà phê thử tìm đứa nhỏ, nhưng không thấy đâu, trong đầu Lục Khánh Nam tưởng tượng ra mấy vụ án bắt cóc trẻ con đáng sợ, khiến anh ta trở nên khẩn trương.

Đầu tiên, Kiều Bích Ngọc cảm thấy giật mình, dù sao chuyện đứa nhỏ mất tích là việc lớn, chẳng qua sau đó cô nói: “Không cần mọi người ở lại đây với tôi đâu, tôi chỉ ngồi ở đây, mấy người đi đi.”

Sau khi nói xong, cô đẩy cánh tay của Quách Cao Minh ra, để anh ta nhanh đi.

Quách Cao Minh hơi nhíu mày, giống như đang nghĩ nên sắp xếp như thế nào.

Ngược lại Bùi Hưng Nam bình tĩnh hơn, anh ta nhìn điểm đỏ định vị trên điện thoại di động: “Thằng bé chạy đến công viên trò chơi.

Con trai của anh ta có một thói quen, chỉ cần tâm trạng của cậu bé không tốt, cậu bé sẽ thích trốn ở nơi đông người ồn ào.

Bùi Hưng Nam cất điện thoại di động đi, không chậm trễ nữa, nhanh chân đi đến bên cửa chính, thuận tiện bỏ lại một câu.

“Thanh Tùng chỉ đang cáu kỉnh mà thôi, bây giờ tôi sẽ qua đó tìm thằng bé, “Đường Tuấn Nghĩa”

lúc Kiểu Bích Ngọc nghe được ba chữ này, vẻ mặt cô cứng đờ.

Mấy người bọn họ rất thân với Đường Tuấn Nghĩa ư? Cô đột nhiên muốn hỏi chút gì đó, Lục Khánh Nam lại lo lắng đi theo Bùi Hưng Nam: “Hưng Nam, cậu chờ tôi một lát, tôi cũng đi tìm thằng nhóc kia.

Cậu chủ nhà họ Lục này vẫn luôn rất thích trẻ con, đơn giản là giống như vú em vậy.

“Em ngồi yên ở chỗ này, đừng đi lung tung nhé.“ Quách Cao Minh dặn dò cô một câu, sải bước đi đến chỗ hai vệ sĩ đứng phía sau, nói nhỏ với bọn họ mấy câu, sắc mặt của anh có chút kỳ lạ, sau đó đi vào trong đám người.

Cô vẫn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, nhìn bọn họ bận rộn như thế, cô đột nhiên cảm thấy rất vô dụng.

Thật ra có rất nhiều việc cô có thể giúp đỡ một tay, nhưng Quách Cao Minh không cho cô nhúng tay vào.

Kiều Bích Ngọc vẫn đang chờ, chờ đến lúc 7 giờ khi sắc trời ở bên ngoài đã tối đen, bữa tiệc sinh nhật này của nhà họ Đường chính thức được bắt đầu.

Đèn trong phòng khách bị điều chỉnh tối xuống, một đèn chùm hướng thẳng về phía sân khấu chính, một đôi vợ chồng trung niên ôm bó hoa tươi đứng ở đó, bọn họ nở một nụ cười hào phóng với khách mời.

“Hôm nay rất cảm ơn sự hiện diện của các vị khách quý trong bữa tiệc sinh nhật của vợ tôi, nếu như tiếp đón chưa được chu toàn, mong các vị thông cảm.”

Người cầm quyền đương nhiệm của nhà họ Đường – Đường Hạo Nhiên đang đứng ở trên bục phát biểu, dáng vẻ của ông ta rất khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, Kiều Bích Ngọc nhìn ra ông cụ này còn có thể sống được rất lâu, chẳng qua từ trước đến nay, cô chán ghét người nhà họ Đường, nhìn Đường Hạo Nhiên này cười quá giả dối.

“Hôm nay tôi muốn nhân cơ hội này tuyên bố với mọi người một chuyện quan trọng khác.”

Trên bục phát biểu, Đường Hạo Nhiên hơi dừng lại một lúc, trên mặt ông ta thoáng qua vẻ căng cứng, sau đó lại rất tự nhiên nắm tay bà Đường đang đứng bên cạnh, hai ông bà rất tình cảm.

Đường Hạo Nhiên hắng giọng một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tôi và vợ đã cống hiến cho công ty hơn nửa đời người, lúc này hai vợ chồng chúng tôi đã đến tuổi nên nghỉ hưu về hưởng phúc.”

Đường Hạo Nhiên vừa nói ra những lời này, bên dưới lập tức có tiếng bàn tán xôn xao.

Người cầm quyền chính thức của nhà họ Đường tuyên bố nghỉ hưu, đây không phải là việc nhỏ, nhất là những công ty có quan hệ hợp tác mật thiết với bọn họ, bọn họ rất quan tâm đến việc ai là người thừa kế đời tiếp theo.

“Vào đầu tuần, hội đồng quản trị của công ty chúng tôi đã bỏ phiếu thông qua, bổ nhiệm Lâm Hùng Dũng làm tổng giám đốc điều hành của tập đoàn nhà họ Đường.”

Ở chỗ hẻo lánh, sau khi Kiều Bích Ngọc nghe được tin tức này, lập tức tức giận: “Dựa vào cái gì chứ?”

Lâm Hùng Dũng kia chỉ là con rể của nhà họ Đường, lúc trước bởi vì nhà họ Lâm lụn bại, anh ta mới đồng ý cưới cô cả nhà họ Đường, rõ ràng là người có ý đồ xấu, nhưng ông Đường này cứ thế giao công ty cho một người ngoài, Đường Tuấn Nghĩa làm sao bây giờ? “Bạn gái nhỏ của Đường Tuấn Nghĩa?”

Thời gian dần trôi qua, đèn trong đại sảnh lại khôi phục ánh sáng chói mắt, ngay lúc Kiều Bích Ngọc đang tức giận, bên tai cô đột nhiên truyền đến một giọng nói thô kệch mang theo ngạc nhiên.

Sắc mặt của Kiều Bích Ngọc có chút không tốt, nhìn người đàn ông béo lùn trước mắt, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền vàng, người đàn ông trung niên bụng bia này là ai? “Tránh ra.”

Tâm trạng của cô khó chịu, nhìn người đàn ông xa lạ dáng vẻ kệch cỡm này càng không vừa mắt.

“Quả nhiên là cô.”

Nhưng đối phương không đi, vẻ mặt hiếu kỳ dò xét cô: “Nhóc con, đã nhiều năm như thế, tính tình vẫn như lúc còn bé, người trong nhà cô, thật đúng là luôn dung túng cho cô ”

Kiều Bích Ngọc nghe giọng nói khàn như vịt này của ông ta, lập tức nhớ đến một số ký ức lúc nhỏ.

“Chú họ mập mạp của Đường Tuấn Nghĩa?”

Cô nhớ ra rồi, trước kia khi cô lén đến nhà họ Đường tìm Đường Tuấn Nghĩa, thường xuyên sẽ gặp một ông chú kỳ lạ họ Mạc, hơn nữa đối phương còn rất thích trêu chọc cô.

“Nhóc con, cô nói chuyện phải lịch sự hơn, trước kia tôi thấy cô còn nhỏ, cho nên không so đo, hiện tại cô xem cô đã…”

Ánh mắt của đối phương nhìn về phía phần bụng nhô ra của Kiều Bích Ngọc, lập tức giống như gặp quỷ, sắc mặt khiếp sợ: “Sao cô lại mang thai?”

“Đây là của Đường Tuấn Nghĩa à?”

“Đừng nói lung tung.”

Kiều Bích Ngọc lập tức cuống cuồng.

Đối phương nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương này của cô, ông ta lập tức cười trào phúng: “Cũng đúng, lúc trước cô còn ghét bỏ thằng bé, sao có thể mang thai con của thằng bé được chứ, đứa cháu tự kỷ ngu ngốc kia của tôi, thật đúng là không xứng với cô.”