Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 181: An bình trước cơn bão, ai thua, ai tháng



“Cậu Cao Minh, người anh em tốt thay cậu nằm viện sáu năm trời, cậu lại nhân cơ hội đó cướp người phụ nữ mà thằng bé yêu thích… Cậu sẽ chết không yên thân.”

Sắc mặt của Kiều Bích Ngọc trắng bệch, cô không hiểu những lời của Mạc Cảnh Sơn nói, nhưng câu nói: “Quách Cao Minh… Chết không yên thân kia”

khiến cho trong lòng cô căng lên, lời này nghe giống như đang nguyền rủa vậy.

w88saigon luôn cố gắng cập nhật truyện hot liên tục mỗi ngày.

Mong quý bạn ủng hộ.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của những người đang đứng bên trong nhà họ Đường đều rất khó coi, Quách Cao Minh không lên tiếng, ánh mắt của anh hơi nheo lại, hung ác nhìn kỹ Mạc Cảnh Sơn ở trước mặt.

Nhưng cuối cùng hình như ông ta có chút kiêng ky, sau khi bỏ lại câu nói ngoan độc này, ông ta quay người nổi giận đùng đùng rời đi.

“Tên họ Mạc kia đứng lại cho tôi.”

Lục Khánh Nam không nghĩ cứ như thế buông tha cho ông ta, anh ta lạnh lùng quát một tiếng, Mạc Cảnh Sơn này vô duyên vô cớ mắng chửi người ta xong lại muốn đi, vậy phải xem ông ta mắng ai, ông ta đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi.

Vệ sĩ nhà họ Đường đứng canh giữ ở hai bên đồng loạt khẩn trương nhìn về phía bên bà Đường, rốt cuộc có cần giúp đỡ ngăn cản Mạc Cảnh Sơn lại hay không? Trong lòng đám người bà Đường kia vô cùng hoảng sợ, mím môi không dám nói lung tung, bảo vệ không nghe được chỉ thị, cho nên không dám tùy ý hành động.

Mặc dù nơi này là nhà họ Đường, là sân nhà của bọn họ, thế nhưng đây là chuyện đắc tội với Quách Cao Minh, chẳng ai muốn đi tìm đường chết cả.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến nhà họ Quách, nên ít nhúng tay thì tốt hơn.

Sắc mặt Lục Khánh Nam tối sầm, nhìn bóng dáng mập mạp biến mất trong đám đông của bữa tiệc, anh ta không nhịn được mắng một câu: “Mấy tháng này gặp may ăn được chút ngon ngọt lại dám không coi ai ra gì.”

Mạc Cảnh Sơn này rốt cuộc đầu óc của ông ta bị nước vào hay là thật sự có người làm chỗ dựa cho ông ta.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng câu nệ.

Những người còn lại rất luống cuống, vệ sĩ đứng thẳng người, bà Đường không còn duy trì được nụ cười giả dối như trong ngày thường nữa, thế nhưng bữa tiệc ở bên ngoài vẫn vang lên tiếng đàn violin du dương, bây giờ bà ta chỉ muốn nhanh chân rời đi, nhưng lại cảm thấy không thích hợp cho lắm, thật đúng là khó xử.

Mạc Cảnh Sơn chết tiệt kia, ông ta đắc tội với Quách Cao Minh còn liên lụy đến nhà họ Đường bọn họ.

“Những chuyện của Mạc Cảnh Sơn kia không liên quan gì đến nhà họ Đường của chúng tôi cả, không biết gần đây ông ta gặp vận may gì, tất cả hạng mục mà ông ta đầu tư đều đem về lợi nhuận lớn, có lẽ ông ta đang làm mấy chuyện xấu xa nào đó.”

Vẻ mặt của cô cả nhà họ Đường mang theo ninh nọt, dùng sức nói xấu người chú họ Mạc Cảnh Sơn này, muốn cho bầu không khí dịu đi: “Mọi người đừng quá tức giận, loại người này sớm muộn cũng bị báo ứng.”

Báo ứng.

Báo ứng, từ đơn giản này nói ra vào hiện tại, nhưng mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Quách Cao Minh… Chết không yên thân”

vừa rồi Mạc Cảnh Sơn nói những lời này ám chỉ Quách Cao Minh phải bị báo ứng.

Bà Đường cảm thấy con gái mình ăn nói quá lỗ mãng, không biết ăn nói, vội vàng trừng mắt nhìn cô ta, để cô ta nhanh chóng im miệng, tránh cho việc rước họa vào thân.

Quách Cao Minh vẫn không nói chuyện, điều này khiến cho bầu không khí càng thêm bị đè nén.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy sức lực cánh tay đang ôm mình có hơi lớn, ghìm chặt cô, làm cho cô cảm thấy không thoải mái, tảng băng Quách Cao Minh này đột nhiên bị người ta mắng một trận, đây là sự thật, trong nhà ngoại trừ ông cụ còn ai dám mắng anh như thế.

Nhưng cô biết Quách Cao Minh không phải loại người bị mắng lập tức nổi giận, anh sẽ cảm thấy làm như thế là không đáng, căn bản không để người ta vào mắt, làm sao chú ý những người ngoài đó nói gì, chỉ là lần này tay anh ghìm chặt cô như vậy, hình như thật sự để ý.

“Này, Lục Khánh Nam, sao anh lại ở đây, chẳng phải anh nói anh sẽ đi theo Bùi Hưng Nam tìm đứa nhỏ à?”

Giọng nói của Kiều Bích Ngọc phá vỡ bầu không khí nặng nề này, giọng nói của cô rất tự nhiên, giống như hoàn toàn không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, cưỡng chế chuyển đề tài: “Đã tìm được con trai của Bùi Hưng Nam chưa?”

Lục Khánh Nam bị cô đột nhiên hỏi như thế, anh ta có chút không kịp phản ứng.

Ánh mắt nhìn thoáng qua người xung quanh một lượt, rất có ăn ý nói tiếp: “Đã tìm được, đứa nhỏ Bùi Thanh Tùng kia ở công viên trò chơi, hiện tại Bùi Hưng Nam đang ở cùng cậu nhóc.”

Kiều Bích Ngọc nhướng mày, rất tự nhiên lôi kéo cánh tay của người đàn ông ở bên: “Chẳng phải anh nói sẽ dẫn đứa bé trai kia đến làm quen với em à?”

Lần này Lục Khánh Nam không trả lời, bởi vì Kiều Bích Ngọc đang hỏi Quách Cao Minh.

Vẻ mặt của mẹ con bà Đường có phần miễn cưỡng, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía bọn họ, nhưng lại không dám nhìn thẳng.

“Em không thích ăn những thứ kia, anh gọi Bùi Hưng Nam đến đây, dẫn theo cả đứa nhỏ nữa, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?”

“Thanh Tùng đã được đưa về nhà họ Bùi, lần sau gặp lại.”

Một lúc lâu sau người đàn ông ở bên cạnh cô mới trầm giọng lên tiếng, anh đúng là đã nói qua, vì muốn để cho Kiều Bích Ngọc làm quen với tình mẫu tử, sớm cho cô tiếp xúc với trẻ con.

“Quách Cao Minh, em có thể rời đi được không, em không thích nơi này, em muốn ra ngoài tìm Châu Mỹ Duy ăn cơm, nếu như hai người các anh bận rộn thì phái người đưa em đi là được.“ Kiều Bích Ngọc nhân cơ hội cò kè mặc cả.

Vốn dĩ Quách Cao Minh còn đang tập trung tỉnh thần nghĩ đến Mạc Cảnh Sơn, nghe thấy cô nói như thế, anh buông tầm mắt xuống trừng cô.

“Vệ sĩ nào đủ sức đi theo em chứ.”

Giọng nói của anh nặng nề, ngược lại có phần buồn bực.

Kiều Bích Ngọc xụ mặt, làm sao cơn giận lại đổ lên đầu cô rồi.

Lần này không cần cô làm dịu không khí, cậu chủ nhà họ Quách là anh đã nắm tay cô chậm rãi đi ra bên ngoài.

Lục Khánh Nam sải bước đi theo, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Kiều Bích Ngọc, anh ta rất không có lương tâm cười một tiếng.

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, yêu nữ Kiều Bích Ngọc này vẫn có chút tác dụng, nhất là khi gặp phải chuyện không dễ giải quyết, anh và Bùi Hưng Nam đều sẽ muốn dùng cô ngăn chặn một xíu.

Bà Đường thấy đám người Quách Cao Minh đã rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Có một số người thật đúng là không dễ phục vụ, mỗi câu nói, mỗi hành động đều phải cẩn thận, nơm nớp lo sợ.

Nghĩ như thế bà Đường càng thêm ghi hận Mạc Cảnh Sơn.

“Mẹ, mẹ nói xem, gần đây có chuyện gì xảy ra với Mạc Cảnh Sơn này thế, con nhìn thấy dáng vẻ của ông ta rất đắc ý, quá phách lối, làm sao ông ta lại dám mắng Quách Cao Minh cơ chứ.”

Tuy cô cả nhà họ Đường là người vênh váo tự đắc, nhưng có một số việc cô ta cũng biết nặng nhẹ, hơn nữa… Ánh mắt của cô ta vẫn luôn nhìn theo phương hướng đám người Quách Cao Minh rời đi.

Cô ta cắn môi, giọng nói buồn bực: “Làm sao cô bạn gái nhỏ của tên Đường Tuấn Nghĩa ngu ngốc kia lại gả cho Quách Cao Minh chứ, không biết con khốn này giở thủ đoạn gì bò lên giường Quách Cao Minh”

Nhìn thấy Quách Cao Minh đối xử với cô tốt như thế, cô ta thật đúng là vừa tức vừa ghen ghét.

Bà Đường cũng không nghĩ thông, đối với bà ta mà nói, Kiều Bích Ngọc chỉ là một bé gái đã từng thường xuyên cả ngày chui vào nhà họ Đường, bọn họ khinh thường đi điều tra thân phận của một đứa nhỏ bình thường, chỉ biết cô là bạn chơi từ nhỏ của Đường Tuấn Nghĩa, bọn họ có chút giật mình vì một người tự kỷ như Đường Tuấn Nghĩa lại có một người bạn chơi là nữ, sau đó bọn họ còn châm chọc người tự kỷ như Đường Tuấn Nghĩa không lấy được vợ là thiên kim tiểu thư cho nên qua lại với một con nhóc hoang.

Mà bây giờ bé gái kia thế mà lại trở thành vợ của Quách Cao Minh.

“Thông minh một chút, Kiều Bích Ngọc này, con đừng trêu chọc vào cô ta.”

Bà Đường lạnh lùng nhắc nhở một câu, không tiếp tục ở lại đây nữa, bà ta chỉnh trang lại, sau đó đi đến sảnh chính của bữa tiệc, trên mặt vẫn là nụ cười đoan trang thường ngày.

Bà ta đã lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, tính cách của chồng bà ta nhu nhược, có thể nói nhà họ Đường này là do một tay bà ta gây dựng, ánh mắt bà ta tỉnh tường, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như thế.

Những ánh mắt thiển cận của phụ nữ nhất thời ghen ghét mới có thể đơn thuần cho rằng, cô gái kia giở trò bò lên giường Quách Cao Minh, mang thai con cháu nhà họ Quách.

Trên thực tế, giường của đứa cháu trai nhà họ Quách này, phụ nữ bình thường còn chưa leo được lên đã bị đánh chết.

Ngoài ý muốn mang thai lại có thể vào nhà họ Quách, đây vốn dĩ chính là chuyện cười, nhưng Quách Cao Minh anh khi nào thì để ý đến uy hiếp nhỏ này, dám trêu chọc anh đều không có kết cục tốt.

Trừ khi Quách Cao Minh tự nguyện.

Nghĩ đến đây sắc mặt bà Đường trở nên ngưng trọng, trong tai vẫn còn vang lên lời mắng chửi kỳ quái của Mạc Cảnh Sơn, suy nghĩ một lúc, bà ta không khỏi lo lắng lẩm bẩm.

“Quách Cao Minh phí hết tâm tư cưới cô bạn gái nhỏ của Đường Tuấn Nghĩa, rốt cuộc những người trẻ tuổi này muốn chơi trò gì.

Những năm này có thể nói Quách Cao Minh giúp đỡ nhà họ Đường rất nhiều, nói chuyện cũng rất tôn trọng, tất cả đều vì Đường Tuấn Nghĩa.

Nhưng bây giờ… Bà Đường nhìn bữa tiệc náo nhiệt thuộc về mình, đột nhiên có một loại dự cảm xấu, có người ở trong tối tranh đấu ai thua, ai thẳng, chỉ sợ đều ảnh hưởng đến nhà họ Đường.