Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 247: Hồi ức đau thương, bụi trần lắng đọng



Thứ mà cô đợi được chính là thỏa thuận ly hôn giấy trắng mực đen.

“Cậu chủ Cao Minh đã ký rồi, mời cô hợp tác một chút Quản gia nhà họ Quách ở đầu cửa bên kia lên tiếng thúc giục.

Cô vẫn không động đậy, tầm mắt rơi xuống nét bút máy rõ ràng trên tờ thỏa thuận ly hôn, đúng là chữ ký của Quách Cao Minh.

Cô không hề nhận lấy tờ giấy đó, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Qua một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn rất thấp rất nghiêm túc của cô vang lên: “Gọi Quách Cao Minh ra đây gặp tôi.”

“Cô Bích Ngọc, sau này cuộc đời của cô vẫn còn một chặng đường rất dài… cô nên tự bảo trọng.”

Quản gia nhà họ Quách như có chút không nhẫn tâm, Kiều Bích Ngọc đã gầy đi rất nhiều, thấy tỉnh thần cô ngẩn ngơ, ngay cả một chút khí sắc trên mặt cũng không có.

Bọn họ biết cô đã trải qua những gì, cũng biết trong lòng cô rất khó chịu, nhưng đây là sự thật.

“Cô Bích Ngọc, bây giờ đứa bé đã không còn nữa, cô đã không còn bất cứ giá trị gì đối với nhà họ Quách chúng tôi.”

“Ký vào thỏa thuận ly hôn này, cô hãy coi mọi chuyện như một giấc mộng lớn đi.”

Mỗi một từ mà quản gia nhà họ Quách nói ra đều lạnh lùng tuyệt tình, ông ta nghiêm túc giao hai bản thỏa thuận ly hôn cho bảo vệ ở cửa rồi quay người rời đi.

Kiều Bích Ngọc ngẩn ngơ, đứng sững người ngay tại chỗ.

“Cô Bích Ngọc, mời cô ký tên vào đây…”

Mỗi một người ở nhà họ Quách, kể cả đám tôi tớ đều lạnh lùng kiêu ngạo không thể với được.

“Bảo Quách Cao Minh ra gặp tôi…”

Cô không kìm được cảm xúc trong lòng, lao tới, hai tay ôm chặt cánh cửa sắt lạnh lẽo, hét lên với bóng lưng đã dần dần khuất xa của quản gia nhà họ Quách: “Gọi anh ấy ra đây.

“Cô Bích Ngọc, mong cô hãy chú ý, cô không được gây sự ở nhà họ Quách chúng tôi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo.

Hai nhân viên bảo vệ lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, kéo cô từ bên này sang bên kia.

Nhưng năm ngón tay gầy guộc của Kiểu Bích Ngọc vẫn bám chặt vào cây cột sắt của cánh cổng cao, dù thế nào cũng không chịu rời đi.

“Tôi muốn gặp Quách Cao Minh.”

“Tôi muốn gặp Quách Cao Minh…”

Giọng cô nghẹn ngào, khàn khàn và tuyệt vọng.

Một nơi rộng rãi to lớn như nhà họ Quách, còn giọng nói của cô lại nhỏ bé yếu ớt như thế, nhỏ đến mức có thể biến mất theo gió thổi.

Ở đây, sẽ không có ai đến quan tâm cô nữa.

“Ông chủ, cô ấy vẫn ở ngoài cửa không chịu đi.”

Mặt trời đã dần lên cao, cuối cùng quản gia nhà họ Quách không kìm được sự tức giận, đến vườn hoa ở phía Bắc, nói một câu với giọng điệu phức tạp.

Hôm nay gió hơi lớn, gió lạnh thổi qua khu vườn yên tĩnh, không có ai đáp lời, nhưng không có ai để tâm đến chuyện này.

Ở sân sau khu vườn, một ông lão chống gậy nhìn mảnh rừng trúc trước mặt, thời gian thấm thoát trôi qua, ông ta đã ở thành phố Seattle hơn bốn mươi ngày, ngay cả Tết Trung Thu năm nay ông ta cũng đã bỏ lỡ, lá trúc ở vách tường bên kia đã bắt đầu khô héo.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Hôm qua cuối cùng bọn họ cũng đã ngồi máy bay về lại ngồi nhà thân thuộc này, nhưng ông ta lại cảm thấy hết thảy mọi cảnh vật trước mắt đều quá xa lạ.

“Nhà họ Quách trông không còn giống nhà họ Quách trước đây nữa rồi.”

Giọng nói già nua của ông ta trôi theo gió lạnh, mang theo ý tứ sâu xa và nặng nề.

“Dung Hiên…“ Đột nhiên, ông lão gọi người quản gia đã ở bên mình nhiều năm, giọng nói không còn vẻ lạnh lùng uy nghiêm như mọi khi, mà thay vào đó lại thêm một chút bi thương.

“Dung Hiên… ngày đó tôi không nên đuổi con bé ấy đi”

Ngày đó chính ông ta là người đã ép buộc Kiều Bích Ngọc rời đi, trong cái ngày mưa như trút nước đó, dù thế nào cũng không ngờ… “Ông chủ, cả nhà chúng ta đều rất đau buồn khi đứa bé không còn nữa.”

Đặc biệt là khi nhìn thấy thiếp mời tiệc mừng đầy tháng, căn phòng trẻ con sặc sỡ và những bộ quần áo sơ sinh đáng yêu, tâm trạng bọn họ đều rất khó chịu, khổ sở.

Quản gia nhà họ Quách hạ giọng cố gắng an ủi ông ta một câu, nhưng trong thâm tâm bọn họ biết rõ dù có an ủi bao nhiêu cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.

Người đã chết rồi sẽ không thể sống lại nữa.

“Ít nhất thì… ít nhất thì cuộc phẫu thuật của cậu chủ Cao Minh cũng diễn ra thuận lợi.”

Cuối cùng, ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Ít nhất thì cậu chủ Cao Minh của bọn họ vẫn còn sống, còn Kiều Bích Ngọc, ngay từ đầu cô đã không thuộc về thế giới của bọn họ, bây giờ chỉ là quay về lúc ban đầu mà thôi.