Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 300: USB biến mất



Ngày 24 tháng 12, đêm bình an.

Trước Giáng Sinh một ngày sẽ lên đêm bình an, nghe thôi cũng đã thấy đây là một ngày rất lãng mạn nhưng sự thật thì không phải vậy.

Vừa vặn trúng vào ngày cuối tuần, là một tốt đẹp như vậy nhưng người phải tăng ca lại mệt đến mức sắp thành chó đến nơi, tổ kinh doanh còn phải đuổi theo khách hành cúi người xin mời ký hợp đồng.

Ở tập đoàn IP&G, sáng sớm hôm nay có không ít người đã trở lại công ty bận rộn, cạnh tranh rất khốc liệt. Nếu không lưu ý sẽ bị thay thế, cho dù có là nghỉ lễ cũng không dám lơi lỏng.

“Giám đốc Hà, sao hôm nay cô đã quay trở lại làm việc rồi?”

Hầu hết các nhân viên ở đều đều biết Hà Thủy Tiên, nhìn thấy cô ta lập tức cúi chà. Bình thường Hà Thủy Tiên làm việc rất có kinh

nghiệm, đối đãi với cấp dưới cũng khiêm tốn và lịch sự, rất được lòng người.

“Hôm nay Giám đốc Hà không ra ngoài chơi cùng với bạn trai sao?“ Một vài vị đồng nghiệp nữ đi cùng cô ta vào thang máy, bởi vì hôm nay là đêm bình an cho nên bọn họ hỏi như vậy cũng không có gì khó hiểu.

“Đàn ông đều làm tôi thấy chướng mắt.“ Hà Thủy Tiên mỉm cười cùng các cô ấy nói chuyện tán gẫu.

“Giám đốc Hà nói vậy, chúng tôi – cẩu độc thân chân chính cảm thấy xấu hổ vô cùng. Chỉ cần cô gật đầu một cái, không biết bao nhiêu đàn ông, con trai trong công ty chúng ta xếp hàng đấy”

Thang máy đang đi lên, Hà Thủy Tiên tùy ý trả lời một câu: “Trước mắt tôi chỉ nghĩ sẽ làm

thật công việc của mình”

“Giám đốc Hà nói đúng, phụ nữ chúng ta cũng có thể tự chủ kinh tế, không nhất thiết phải ÿ lại vào mấy người đàn ông kia, hơn nữa mấy vị giám đốc, quản lý kia có chút giống như cóc nhái mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Hà Thủy Tiên đối với mấy cô gái đang tâng bốc cấp trên của mình không có chút gì là thấy

hứng thú. Đột nhiên một đồng nghiệp từ phòng thư ký kinh hãi kêu lên.

“A tôi biết rồi, tổng giám đốc hôm nay sẽ đến đây.”

“Đinh!” Đúng lúc này cửa thang máy mở ra.

Hai vị đồng nghiệp của tổ quảng cáo bước ra khỏi thang máy ở tầng 42, chỉ còn lại nữ nhân viên của phòng thư ký và Hà Thủy Tiên.

“Hôm nay tổng giám đốc cũng muốn ở lại đây tăng ca sao?” Cô ta thuận miệng hỏi.

“Đúng vậy.”

“Bởi vì chuyện hạng mục của công ty phải không?”

“Hình như là không phải, tôi cũng không rõ lắm.”

Hà Thủy Tiên ở IP&G rất có tiếng nói, mọi người muốn lấy lòng cô ta còn không kịp, cô thư ký nhỏ hết sức tận tâm giải thích cho cô: “Chắc là việc riêng tư, nhưng mà đó là chuyện của tổng giám đốc, chúng tôi cũng không dám hỏi nhiều.”

Thật ra trong công ty IP&G, đặc biệt là phòng thư ký đại hội đại biểu nhân dân toàn

quốc đều rõ ràng tâm tư của Hà Thủy Tiên đối

với tổng giám đốc của bọn họ là như thế nào.

Người đẹp của phòng thư ký đẹp như mây, hơn nữa mỗi người đều có vẻ đẹp riêng. Các người đẹp đối với tổng giám đốc của mình ít nhiều gì cũng có chút ái mộ thương nhớ như nhau. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, phụ nữ các cô có thể tiếp cận được tổng giám đốc cũng không được bao nhiêu người, giám đốc Hà xem như là một trường hợp đặc biệt.

“Cô có biết gần đây tổng giám đốc đi đâu sau giờ làm việc không?” Hà Thủy Tiên đột nhiên có chút lo lắng hỏi một câu.

Cô thư ký nhỏ đối mặt với câu hỏi cao cấp như của Hà Thủy Tiên, chắc là cần phải khai báo chỉ tiết nhưng vấn đề này không quá thỏa đáng.

Tuy là nhân viên mới nhưng cô cũng biết quy củ là gì, nhất là người khó hầu hạ như tổng giám đốc của bọn họ, họ càng không dám nhiều lời đề cập đến những chuyện riêng tư.

Hà Thủy Tiên phản ứng lại cũng ý thức được mình có hơi bất lịch sự, đành mỉm cười thân thiện với cô nhân viên nhỏ.

“Ngày hôm qua sau khi dùng cơm ở nhà họ Quách xong nghe tài xế bảo trong khoảng thời gian đó tổng giám đốc tự mình lái xe rời đi. Chủ

tịch hỏi tôi, tôi cũng không rõ lắm, tôi nghĩ thư ký các cô chắc hẳn cũng biết một chút gì đó.”

Lời nói của Hà Thủy Tiên rất tùy ý, hơn nữa cô ta còn cố ý nhắc tới mình có đi qua nhà họ Quách ăn cơm, còn có ông cụ Quách hỏi mình giống như đơn thuần chỉ là đang tò mò.

Thang máy lên tới tầng 68, định một tiếng rồi ngừng lại.

Hai người sóng vai nhau đi ra ngoài.

Cô thư ký cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp nói cho cô ta biết sự thật: “Hôm qua sau khi tan làm tổng giám đốc đi đâu tôi quả thật không biết, nhưng mà gần đây anh ấy đều tự mình xuống gara lấy xe.”

Nói xong còn giống như đang đùa bổ sung thêm một câu: “Tuần trước cậu hai của nhà họ Bùi đến đây đúng lúc chúng tôi tan tầm, nhưng tổng giám đốc nói anh ấy không có thời gian để gặp người kia, anh ấy đi ra ngoài bằng cửa VỊP. Tổng giám đốc của cũng chúng ta dường như không quá bằng lòng với việc người khác quấy rầy thời gian riêng tư của anh ấy.”

Không muốn người khác quấy rầy thời gian riêng tư của anh.

Bước chân Hà Thủy Tiên dừng lại một chút,

trên gương mặt mang vẻ phức tạp.

Trong suốt khoảng thời gian này Quách Cao Minh không có quay về nhà họ Quách. Mặc dù trước đó anh bị mất trí nhớ và quên một việc gì đó, đối với người nhà hay bạn bè đều lạnh nhạt hơn một chút, nhưng rốt cuộc là anh đang ở đâu?

Quách Cao Minh có rất nhiều tài sản riêng tư, cái này để tra ra được không phải là điều dễ dàng gì, hơn nữa anh cũng không thích người khác can thiệp sâu vào chuyện của mình.

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, mặc dù cũng có không ít nhân viên ở lại đây tăng ca, nhưng thoạt nhìn qua cũng hơi vắng vẻ, cô ta chần chừ nhìn về phía cửa lớn phòng làm việc của tổng giám đốc.

Người đứng đầu không đi làm, hiển nhiên cũng không cần thông báo gì hết.

Hà Thủy Tiên đẩy cửa bước vào, thật ra cô ta cũng không nghĩ nhiều lắm, chẳng qua bỗng nhiên muốn gặp anh, lí do cũng chỉ đơn giản thế thôi.

Nhưng khi đi vào cô ta mới phát hiện ra bây giờ Quách Cao Minh không có ở đây.

Phòng làm việc to như vậy mà lại không có

ai, phong cách trang trí cứng nhắc, điều này cũng thể hiện tác phong làm việc rõ ràng dứt khoát của anh. Cô ta xoay người đi ra ngoài, nhưng trong lúc quay người mới phát hiện tập hồ sơ trên giá sách ở bên tay phải trong phòng lệch ra ngoài, giống như nó sắp sửa rớt xuống.

Những người hay tập trung làm việc với cường độ cao thường mắc phải hội chứng ám ảnh cưỡng chế, cô bước qua đó tiện tay đặt nó ngay ngắn lại đúng vị trí.

Cạch!

“Là người nào cảm thấy hứng thú với sinh

hoạt cá nhân của tôi vậy?”

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đột ngột bị ai đó đẩy mạnh ra mang

theo một câu hỏi với giọng điệu lạnh lùng.

Tiếng bước chân tiến vào đây vô cùng nặng nề và tràn ngập sự tức giận.

Hà Thủy Tiên theo bản năng ngồi chồm hổm xuống, nhanh chóng trốn phía sau bàn làm việc lớn.

Hơn ai hết cô ta hiểu rất rõ Quách Cao Minh có bao nhiêu chán ghét việc người ngoài can thiệp vào chuyện riêng tư của anh. Nếu để anh

phát hiện ra cô ta tự tiện chạy vào phòng làm

việc của mình thì những ngày tháng sau này sẽ làm cho anh xa lánh cô ta hơn.

Hà Thủy Tiên không biết anh đang nói chuyện điện thoại với anh, nhưng mà nghe giọng điệu của Quách Cao Minh rõ ràng đang rất không bình tĩnh: “Vẫn chưa tìm thấy được USB sao?”

“Cậu muốn nói cho tôi biết là USB đột nhiên biến mất hay căn bản là nhóm các người không cố gắng hết sức…”

USB?

USB nào?

Trong đầu Hà Thủy Tiên rất nhanh đã nhớ lại mấy hạng mục liên quan gần đây nhưng không có thấy có cái nào phù hợp cả.

“Đám nhân viên y tế kia đã mất hết liên lạc cho nên cậu cảm thấy không cần thiết.

Giọng điệu của anh càng lúc càng lạnh lùng, từng bước tiến tới của số sát đất ở phía bên kia.

Không biết người ở đầu dây bên kia điện thoại đã thông báo cho anh những gì mà đột nhiên anh giống như không thể kiềm chế được sự giận dữ quơ tay hất chiếc bình cổ ngã lăn

xuống đất, âm thanh loảng xoảng vang: lên,

mảnh vỡ vụn văng ra khắp nơi.

Lòng Hà Thủy Tiên chấn động, sau đó nghe được sự phân phó trong phẫn nộ của anh.

“USB chắc chắn không nằm trong tay Đường Tuấn Nghĩa, cậu mở rộng mục tiêu tìm kiến đi, nếu trước năm mới mà cậu còn không tìm thấy được thì cậu cũng sẽ biến mất theo cái USB đấy.”

USB

USB là thứ mà Quách Cao Minh muốn tìm.

Toàn bộ đại não của Hà Thủy Tiên trở nên trống rỗng, cơ thể cứng ngắc ở sau bàn làm việc cũng không dám cử động, mãi cho đến khi chân

cô ra mỏi, cho đến khi người đàn ông kia rời đi, rất lâu sau đó cô ta mới từ từ đứng lên.

Hô hấp của cô ta chậm chạp buông lỏng nhưng lại bị kìm nén, rất dồn dập.

Nhịp tim hỗn loạn làm cho gương mặt cô ta cũng trở nên trắng bệch.

“Giám đốc Hà, cô vẫn chưa về sao?” Một giọng nói đột nhiên phát ra từ sau lưng dọa cô ta giật mình đến mức suýt nhảy dựng lên, Hà Thủy Tiên cứng người quay đầu lại, trước mặt là cô thư lý nhỏ lúc nãy.

“Bây giờ tôi mới về.” Cô ta lên tiếng trả lời, thanh âm cũng không kiềm được trở nên cứng ngắc.

Thư ký cũng không hỏi nhiều nữa, cô ấy cũng đang dự định sắp xếp lại giấy tờ của mình

cho xong rồi tan làm.

Nhưng mà cô ấy nhìn thấy bóng dáng bước đi của Thủy Tiên, trong lòng vẫn có chút hoài nghi.

Tăng ca cuối tuần đều là do tự nguyện, hơn nữa hôm nay còn là đêm bình an cho nên mọi người cũng chỉ làm thêm một buổi sáng, hầu hết mọi người đã về hết rồi, nhưng biểu hiện của giám đốc Hà thật sư rất kỳ la.