Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 342: Cầu cứu Quách Cao Minh



Không phải mọi thứ trên đời đều khiến mọi người vừa ý.

Ngay cả khi cố gắng hết sức hoàn thành tâm nguyện, trên bàn phẫu thuật của bệnh viện, không có chỗ để thương lượng giữa sự sống và cái chết.

Kiều Bích Ngọc co người ngồi trên ghế, ánh mắt mê mang nhìn biển báo đang sáng đèn đỏ trước mặt. Cung Nhã Yến ngồi bên cạnh cô mắt đã đỏ hoe, còn đôi tay của bà cụ Kiều run rẩy

không ngừng niệm kinh.

Các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn nhà họ Kiều cũng vội vã chạy đến, Diệp Vân ngồi ở góc tối bên trái, mọi người đều im lặng chờ đợi, không hề nói chuyện.

“Tại sao tình trạng bệnh lại đột nhiên trở nên tồi tệ như vậy chứ?” Bà cụ Kiều lẩm bẩm thút thít.

Cung Nhã Yến an ủi bà ấy, bây giờ bà ấy

cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa, chỉ hy vọng mọi thứ đều ổn.

Mà vào lúc này, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị đẩy ra.

Một bác sĩ nam đầu trọc, mập mạp mặc áo choàng trắng bước ra, trên tay còn cầm theo bệnh án, theo sau là hai y tá, trên găng tay của các nữ y tá có dính chút máu, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

“Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?” Bà cụ Kiều ngồi gần nhất, lập tức đứng dậy.

Kiều Bích Ngọc cũng vội vàng chạy về phía bác sĩ, bác sĩ nhìn Kiều Bích Ngọc thấp giọng nói: “Tình hình của bệnh nhân không được lạc quan lắm”

Một câu nói, khiến tim của mọi người ở đây đều được nâng lên.

Bà cụ Kiều dường như đột nhiên mất hết sức lực, toàn thân mềm nhữn quỳ sụp xuống. Cung Nhã Yến vội vàng đỡ bà ấy dậy, tâm tình cũng rất lo lắng, tim như bị kích thích mạnh, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

“Người nhà bệnh nhân mời ký tên vào đây.”

Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc, đưa thông báo

bệnh nhân nguy kịch đến trước mặt Kiểu Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc nắm lấy cây bút, ngón tay run rẩy, dùng tốc độ thật nhanh để ký tên của

mình xuống.

“Xin ông cố hết sức, cố hết sức cứu cha tôi. Lời nói của cô nghẹn trong cổ họng, lẩm bẩm nói.

“Chúng tôi sẽ cố hết sức để cấp cứu, hy vọng mọi người chuẩn bị tâm lý. Bệnh nhân đã bị vỡ mạch máu não và xuất huyết rất nhiều. Trường hợp này thường có tỷ lệ tàn tật rất cao, thậm chí trở thành người thực vật, thậm chí là tử vong.”

Bác sĩ lấy lại giấy thông báo bệnh nhân nguy kịch, dùng tốc độ nhanh chóng thông báo với bọn họ.

Nói xong, lập tức xoay người bước vào phòng phẫu thuật.

“Ting“ một tiếng, cửa phòng phẫu thuật lại đóng lại.

Dường như thần chết đang đến, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật nhẹ lắc lư, nhẹ lắc Iư.

Kiều Bích Ngọc đứng thẳng người, ngơ ngác

nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, đến cả tầm nhìn trước mắt cũng trở lên hư ảo, hư ảo khiến người ta cảm thấy tất cả những gì vừa mới nghe, chỉ là một giấc mộng vậy.

Bà cụ Kiều dường như không nhịn được nữa, bà ta đẩy Cung Nhã Yến ra, đã tầm tuổi này rồi mà trực tiếp quỳ thẳng xuống đất.

Bà ta cúi thấp đầu, khàn khàn nức nở nói: “Ông trời ơi, chúng tôi không muốn tiền tài, không muốn giàu sang phú quý. Hãy giữ lại tính mạng của con trai tôi, tôi cầu xin người, cầu xin người.”

“Trước đây gia đình chúng tôi rất nghèo, sống trong một căn nhà gỗ nhỏ, Văn Vũ rất hiếu thuận hiếu thảo, sống rất thanh đạm, nhưng gia đình luôn vui vẻ, ngày lễ cũng luôn đoàn tụ với nhau. Tôi sai rồi, tôi nên sớm biết rằng cuộc đời thấp hèn của tôi không xứng đáng được hưởng giàu sang phú quý như vậy. Tôi không thể hưởng những giàu sang phú quý này, tôi trả lại tất cả, toàn bộ đều trả lại, chỉ xin người thương xót, phù hộ cho con trai tôi qua được quỷ môn quan lần này. Tôi cầu xin người, đại phát từ bi.

Bà cụ Kiều khóc lóc thảm thiết, quỳ gối trên sàn nhà chắp tay bái trước phòng phẫu thuật,

tiếng khóc nức nở rất sợ hãi hoang mang.

Mắt Kiều Bích Ngọc đỏ hoe, cố gắng kìm nén nước mắt, bước tới đỡ bà ta dậy.

Bà cụ Kiều khắc nghiệt hám lợi cả một đời, đôi tay thô ráp và già nua của bà ta đột nhiên ôm chặt lấy cháu gái Kiều Bích Ngọc, không ngừng nức nở ôm chặt lấy cô, nước mắt làm ướt đẫm áo cô.

Lúc này, không có cái gì quan trọng hơn tình cảm gia đình cả.

Phẫu thuật kéo dài sáu tiếng đồng hồ, từ giữa trưa nắng như thiêu đốt, dần dần đến hoàng hôn, đêm đen buông xuống.

Khi bác sĩ mở cửa phòng phẫu thuật lần nữa, tất cả bọn họ đều đứng dậy, trong mắt lóe lên tia sợ hãi, bước nhanh về phía trước, mà giường bệnh của Kiều Văn Vũ cũng được đẩy ra.

“Ca phẫu thuật đã làm sạch máu trong não, ca mổ coi như là thành công, hiện tại bệnh nhân vẫn còn trong trạng thái hôn mê, chúng tôi cũng không thể chắc hắn lúc nào ông ta có thể tỉnh lại, bây giờ hai mươi tư tiếng đầu là vô cùng quan trọng.“ Bác sĩ phẫu thuật chính bước tới, trực tiếp giải thích cho Kiểu Bích Ngọc.

“Ngoài ra, do mạch máu não phải của bệnh

nhân bị vỡ và chảy máu quá nhiều, chúng tôi ước tính bệnh nhân hiện tại sẽ bị liệt nửa người về bên trái, tình trạng cụ thể có nghiêm trọng hơn hay không, cần phải đợi bệnh nhân tỉnh lại rồi mới chẩn đoán được.”

“Cảm ơn” Kiều Bích Ngọc trầm giọng nói, giọng nói khàn khàn.

Bên Cung Nhã Yến và bà cụ Kiều muốn đi theo các y tá đẩy giường bệnh của Kiều Văn Vũ vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng bọn họ bị từ chối và phải chờ ở bên ngoài.

“Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể còn rất yếu, sợ nhất là bị nhiễm trùng, hiện tại ở phòng bệnh nhân này mọi người tạm thời sẽ không được vào.”

Bà cụ Kiều lo lắng bất an nghển cổ lên nhìn vào phòng bệnh: “Y tá, trong lòng tôi rất hoảng, tôi muốn vào trong xem một chút.”

“Bà à, các người thật sự không thể vào được, nếu như vết mổ mà bị nhiễm trùng thì có thể chết bất cứ lúc nào.” Y tá đang bận rộn, quay đầu lại có chút không kiên nhẫn giải thích một câu.

Bà cụ Kiểu với thần kinh căng thẳng đã đợi

hàng giờ đồng hồ bên ngoài phòng phẫu thuật,

khi y tá nói một câu “Có thể chết bất cứ lúc nào” tim bà ấy đập rất nhanh, huyết áp tăng vọt, hơi thở gấp gáp.

Cung Nhã Yến thấy tình trạng của bà cụ có gì đó không đúng, lập tức hốt hoảng kêu cứu.

Kiều Bích Ngọc vẫn ở đầu bên kia nói chuyện với bác sĩ về tình trạng phẫu thuật của cha cô, vừa nghe thấy tiếng kêu bên kia, lập tức trở lên lo lắng: “Sao vậy?”

“Sáng nay bà cụ đã uống thuốc hạ huyết áp chưa?”

“Đầu năm bà cụ bị huyết áp quá cao, cũng từng bị sinh bệnh.”

Kiều Bích Ngọc và Cung Nhã Yến lại hốt hoảng chạy thêm một vòng nữa, cũng may đây là bệnh viện, đeo cho bà cụ mặt nạ dưỡng khí, đưa vào phòng bệnh nghỉ ngơi, truyền dịch xong rồi thì cũng không có vấn đề gì lớn.

“Tuổi bà cụ đã lớn rồi, đừng làm bà cụ lo lắng hoảng sợ nữa, chú ý kiểm soát huyết áp, để một người ở đây chăm sóc.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn”

Cung Nhã Yến khách khí cảm ơn bác sĩ, lập tức sắp xếp bảo mẫu của nhà họ Kiều đến chăm

sóc bà cụ Kiều.

Mà ở phía bên kia một số giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn nhà họ Kiều mặc vest đi giày đi đến phía Kiều Bích Ngọc, nói với cô về tình hình công ty.

“Cô Kiều, chúng tôi đều vô cùng đau buồn trước bệnh tình của chủ tịch Kiều, hy vọng chủ tịch Kiều có thể nhanh chóng khỏe lại. Nếu có gì cần chúng tôi giúp đỡ, thì cứ việc gọi điện thoại cho chúng tôi.”

Cô chỉ gật đầu với bọn họ, trong số họ có hai người mà Kiểu Bích Ngọc rất quen thuộc, là nhân viên cũ mà Kiều Văn Vũ đích thân nâng đỡ, nói với cô mấy câu “bảo trọng” “tất cả đều sẽ tốt thôi”.

“Ngoài ra về phía công ty chúng tôi có ý định tạm thời chặn lại tin tức chủ tịch Kiều đã nhập viện phẫu thuật lần này, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng rất lớn giá cổ phiếu của công ty.

Kiều Bích Ngọc không hiểu những chuyện công ty, nhưng cô biết rằng, nếu như cha cô không thể đảm nhận chức vụ trong công ty, vậy thì những người này khẳng định sẽ không hề do dự mà loại bỏ cha cô Kiều Văn Vũ ra khỏi cuộc chơi.

Cuối cùng Kiểu Bích Ngọc nhìn bọn họ nhanh chóng rời đi, cô biết doanh nhân coi trọng lợi thế hơn là chia ly. Tuy tập đoàn nhà họ Kiều không được như xưa, nhưng cũng là Kiều Văn Vũ tay trắng làm lên, cô không muốn công ty rơi vào tay người khác.

“Những người đó quay trở về khẳng định sẽ lập tức họp tìm phương pháp loại bỏ chức vị của Kiều Văn Vũ.” Lúc này, Diệp Vân đột nhiên đi đến bên cạnh cô.

Thanh âm của Diệp Vân rất lạnh, vết nước mặt trên mặt lúc trước đã được cô ta rửa sạch trong nhà vệ sinh, khôi phục lại vẻ lạnh lùng lúc trước.

Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Cô muốn nói cái gì?”

“Lẽ nào cô muốn tận mắt chứng kiến công ty của cha cô bị người khác cướp mất sao, cô có biết Kiều Văn Vũ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết vì công ty này không, cô có biết ông ấy đã phải đi bao nhiêu chuyến, phải thức bao nhiêu đêm, vì những dự án kia và đã hao tâm tốn sức bao nhiêu không?”

Diệp Vân nói đến có chút tức giận: “Kiểu Văn Vũ đã bảo vệ cô quá tốt rồi, cô căn bản

không biết thế giới này bẩn thỉu xấu xa như thế nào. Bây giờ nhà họ Kiều bị suy sụp, cô thật sự tàn nhẫn như vậy, cứ giương mắt lên mà nhìn sao?”

“Tôi có thể làm cái gì?”

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc rất buồn phiền bất an, cô quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của bà nội già yếu, cúi đầu xuống. Nhà họ Kiều đột nhiên lao đao, cô muốn giữ lại, nhưng không có bản lĩnh, cơ thể cô cũng đã kiệt sức rồi.

Diệp Vân nhìn thẳng vào mặt cô, thanh âm thờ ơ, nhưng lời nói rất rõ ràng: “Đến nhà họ Quách, chỉ cần cô mở miệng, Quách Cao Minh nhất định sẽ giúp cô.”