Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 59: Cô và anh ta, giống như một tình yêu sai trái



Quách Cao Minh làm ra dáng vẻ lười biếng tùy ý, dựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ, tay phải của anh cong lên, dường như rất nhàm chán gõ vào cửa kính xe bằng thủy tỉnh.

“Cô không chỉ lừa cậu ta, hơn nữa người em họ kia của tôi cũng không biết rằng cô còn tự mình hãm hại cậu ta… Giọng nói của anh lành lạnh âm u, như thế nói ra một vài bí mật nào đó không thể nhắc tới, sắc mặt của Diệp Tuyết thoáng chốc trở nên tái nhợt.

“Không, không phải.”

Đôi môi của cô ta trở nên trắng bệch, không ngừng phủ nhận.

“Không phải, anh đừng nói lung tung!”

Cảm xúc của Diệp Tuyết bắt đầu kích động và bất an, ngồi cùng một chiếc xe với người đàn ông này, lồng ngực của cô ta cảm thấy áp lực không thể giải thích được, cô ta sợ hãi kéo cửa xe muốn thoát ra ngoài.

Nhưng cửa xe đã bị khóa, cô ta trốn không thoát.

Quách Cao Minh có vẻ rất chán ghét người khác không an phận trước mặt anh, sắc mặt của anh lạnh lùng, mở to mắt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào gương chiếu hậu.

“Cô Diệp, bản báo cáo này của bệnh viện cho thấy cô không thể sinh con, vậy xin hỏi con gái của cô làm sao mà có…”

Anh tùy tiện cầm một tập văn kiện ném vào mặt cô ta, đôi mắt nhìn thẳng vào cô ta, chỉ có sự chán ghét và bực mình: “Con gái của cô quả thật là máu mủ của nhà họ Diệp, nhưng lại không trùng khớp ADN với cô…”

“Kế hoạch ban đầu của cô là làm cho Doãn Thành Trung vướng vào kiện tụng, sau đó đi tìm anh rể của cô cứu cậu ta, khiến cho cậu ta cảm kích cô và như vậy thì cô có thể được gả vào gia đình giàu có, nhưng Quách Thanh Nga nhất quyết không để cậu ta lấy người khác, cho nên cô ra nước ngoài kiên nhẫn chờ đợi, chờ thời cơ đến liền mang theo con gái của cậu ta trở về…”

“Không! Không phải –”

Diệp Tuyết nghe anh nhắc tới chuyện này, ngay cả tim của cô ta cũng nảy lên, vẻ mặt hoảng sợ bất an.

“Không…”

Anh không thể biết được.

Trong lúc nhất thời tâm trạng của cô ta rối loạn.

Vụ án cũ này đã cách đây vài năm, ngay cả chị của cô ta là Diệp Vân cũng không biết, tại sao anh lại biết rõ như vậy… Chẳng lẽ năm đó anh… Diệp Tuyết hoảng sợ ngẩng đầu lên, sau đó gương chiếu hậu phản chiếu ngược lại ánh mắt hẹp dài thâm sâu của Quách Cao Minh, sâu không lường được, tàn nhẫn hung ác.

Ding ding ding… Đại não của Diệp Tuyết lộn xộn, đáy mắt đọng lại sự sợ hãi và bất an.

Ding ding ding… Cho đến khi tiếng chuông điện thoại trong túi xách của cô ta không ngừng vang lên, Diệp Tuyết từ từ hồi phục lại tỉnh thần từ trong những suy nghĩ hỗn loạn.

Lúc này Diệp Tuyết mới bừng tỉnh, cô ta đã bị Quách Cao Minh đuổi xuống xe.

Cô ta cứng cổ nhìn về phía đường cao tốc, người đàn ông đã lái xe đi rồi, nhưng tim của cô ta vẫn đập điên cuồng không ngừng.

“Diệp Tuyết, thế nào, em không sao chứ…”

Ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, Diệp Vân tràn đầy lo lắng, vội vàng hỏi: “Quách Cao Minh đột nhiên tìm em có chuyện gì…”

Diệp Tuyết nắm lấy di động, đôi môi run run: “Anh ta biết tất cả.”

Giọng của cô ta khàn khàn thì thào một câu.

“Chị ơi, anh ta biết tất cả, biết hết từ lâu rồi!”

Diệp Tuyết giống như bị hù dọa, lớn tiếng lặp lại câu nói trong điện thoại, giọng nói run rẩy kìm nén sự bồn chồn lo sợ của cô ta.

“Cái gì?”

Diệp Vân ở đầu dây bên kia lo lắng đứng dậy khỏi ghế: “Quách Cao Minh thật sự biết chuyện Kiều Bích Ngọc bị bắt cóc là do chúng ta làm? Anh ta thật sự có thể điều tra ra sao?!”

“ Nếu cô còn dám động vào cô ấy, tôi sẽ cho các người vào nhà giam từ từ hưởng thụ…”

Bên tai vang lên giọng nói âm u lạnh lẽo của Quách Cao Minh, Diệp Tuyết không nhịn được run rẩy cả người.

“Không thể nào, nếu anh ta thật sự điều tra ra, vậy…”

Giọng nói của Diệp Vân trở nên phức tạp, lại mang theo chút may mắn.

Nếu anh thật sự điều tra ra, với thủ đoạn của Quách Cao Minh thì hai chị em cô ta làm sao có thể bình yên vô sự đến bây giờ… “Chị ơi, anh ta thật sự đã biết tất cả… Diệp Tuyết kích động hét lên, cô ta khóc nức nở vì sợ hãi, phá tan ảo tưởng may mắn của Diệp Vân.

Sắc mặt của Diệp Vân ở đầu dây bên kia tái nhợt, nắm chặt di động: “Vậy anh ta muốn làm gì?”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?“ Diệp Tuyết cũng hỏi anh như thế.

“..Ở trong tay tôi, đồ vật không có giá trị lợi dụng thì không cần thiết phải tồn tại nữa.“ Đó là từng lời anh nói với cô ta.

Ánh mắt của Diệp Tuyết mê mang nhìn về phía giữa sườn núi hoang vắng ở vùng ngoại ô, trong lòng không khỏi hoảng sợ, cảm giác giống như cô ta đã khiêu khích một con ác quỷ tàn nhẫn vô tình.

Trên tay của anh nắm giữ quá nhiều bí mật của cô ta, ngay cả cơ hội phản kích cô ta cũng không có, chỉ có thể nghe theo.

“Anh ta muốn em quấn quýt lấy Doãn Thành Trung…”

Giọng nói mơ hồ của Diệp Vân truyền đến từ đầu dây bên kia, lộ ra sự khó hiểu Và ngạc nhiên.

Quách Cao Minh muốn Diệp Tuyết quấn quýt lấy Doãn Thành Trung?! “Doãn Thành Trung, anh về đi.”

Sắc mặt của Kiểu Bích Ngọc phức tạp nhìn anh ta, mở miệng thúc giục.

Vào buổi sáng, Doãn Thành Trung bị Quách Cao Minh đấm một cú vào lồng ngực, may mắn thay ở đây là bệnh viện thuận tiện cho việc băng bó, nhưng Kiều Bích Ngọc lại nhìn thấy vết bầm trên ngực của anh ta.

Bộ dạng đẹp trai trắng trẻo của Doãn Thành Trung, đúng chuẩn công tử nho nhã cao quý, vết bầm này xem ra ít nhất cũng phải nửa tháng mới lành, hơn nữa Doãn Thành Trung cãi nhau với anh là vì cô, trong lòng Kiều Bích Ngọc hơi rối rắm.

“Anh đừng gây sự với anh ta, tính tình của anh không tốt.”

Kiều Bích Ngọc nhớ tới Quách Cao Minh, cô cũng rất tức giận.

“Anh không sao.”

Doãn Thành Trung cúi đầu, nhìn thoáng qua vết thương trên người mình, anh ta đột nhiên cảm thấy bị so sánh không bằng với Quách Cao Minh, bất kể là xuất thân, sự nghiệp địa vị, còn có cả bản lĩnh này.

“Anh ta đã luyện muay Thái, kỹ thuật chiến đấu từ khi còn nhỏ, anh không cần phải so sánh với anh ta.

Doãn Thành Trung ngẩng đầu lên và bật cười với cô: “Không ngờ em lại mở miệng an ủi anh.”

Nhà họ Quách rất đông anh em họ hàng, nhưng từ nhỏ Quách Cao Minh đã cao quý hơn bọn họ một bậc, dù sao anh cũng là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Quách, giữa cháu nội và cháu ngoại luôn có sự khác biệt, chỉ cần so sánh bất cứ điều gì với anh, những người anh em họ khác đều bị lu mờ.

“Thực ra trước kia, trong lòng tôi cái gì anh cũng tốt…”

Kiều Bích Ngọc ngồi bên cạnh anh, hiếm khi nói chuyện một cách bình tĩnh.

Ánh mắt của Doãn Thành Trung ngẩn ra, giật mình nhìn về phía Kiều Bích Ngọc tùy ý nhún vai với anh: “Anh chưa từng nghe nói tới sao? Tình nhân trong mắt tựa Tây Thi.”

Khi đó có lẽ là như thế này.

“Vậy bây giờ…”

Anh ta nhìn thấy ánh mắt nóng rực của cô, hơi lo lắng nói.

“Doãn Thành Trung, anh về đi, vợ và con của anh đều đang đợi anh.”

Cô lại thúc giục một lần nữa, nhấn mạnh rằng: “Chúng ta đều đã có cuộc hôn nhân riêng, không thể trở lại như trước.”

Cô và anh ta, giống như một tình yêu sai trái.

Tuy nhiên sắc mặt của Doãn Thành Trung lại phức tạp rối rắm, không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần anh ta nghe người khác nhắc đến Diệp Tuyết và con gái của mình, trong lòng anh ta luôn cảm thấy buồn bực.

“Nhưng Kiều Bích Ngọc, anh cảm thấy được…”

Doãn Thành Trung đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay của cô.

“Điện thoại của anh đổ chuông.”

Sắc mặt của Kiều Bích Ngọc lạnh lùng, cô hất tay anh ta ra.

Di động của Doãn Thành Trung vang lên liên tục, như thể là có việc gấp.

“Thành Trung, bây giờ anh đang ở đâu, con gái chơi trò chơi ở công viên không cẩn thận bị ngã rồi, con bé cứ khóc đòi tìm ba, anh mau về đi…”

Là Diệp Tuyết gọi tới, giọng nói của cô ta rất lớn và rất lo lắng, ngay cả Kiều Bích Ngọc ngồi bên cạnh cũng có thể nghe thấy.

Doãn Thành Trung cầm di động, dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Kiều Bích Ngọc, nhỏ giọng trả lời: “Anh biết rồi.”

Sau đó liền cúp máy.

“Đứa bé bị thương, anh mau trở về đi.”

Giọng điệu của Kiều Bích Ngọc đều đều, không có nhiều cảm xúc.

Ánh mắt sáng rực của Doãn Thành Trung nhìn chằm chằm cô, trên mặt Kiều Bích Ngọc không hề xấu hổ, cũng không hề có sự tức giận.

Vợ cũ của anh ta, lại có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy quan tâm đến con gái của anh ta, trong nháy mắt, Doãn Thành Trung thấy hơi lo lắng.

Giống như cô thực sự không quan tâm đến chuyện của anh ta chút nào.

“Bích Ngọc, về con gái của anh, thật sự là anh mới biết được khi Diệp Tuyết vừa về nước…”

Doãn Thành Trung do dự nói, có một số việc muốn giải thích, nhưng đó đã là sự thật rồi.

“Bất luận thế nào thì kết quả xét nghiệm ADN của anh và đứa bé kia, nó đúng là con gái của anh, hãy đối xử tối với hai mẹ con họ đi.“ “Em thực sự không quan tâm sao?”

Doãn Thành Trung đứng lên, tự cười nhạo bản thân: “Kiều Bích Ngọc, trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi như vậy mà em có thể dùng giọng điệu bình tĩnh đó để nhắc đến con của chồng cũ, em thật sự quá rộng lượng.”

Lời nói này khiến cho Kiểu Bích Ngọc cũng giật mình, cô từng nghĩ rằng cô sẽ rất hận anh ta, hận con gái của anh ta… Doãn Thành Trung nhìn khuôn mặt hoang mang của cô, đáy lòng không hiểu tại sao lại dâng lên một nỗi chua xót.

Không hận, có lẽ là tình yêu trước kia cũng không đủ sâu đậm, có lẽ nó đã bị thay thế bởi một số tình cảm khác.

Anh ta đột nhiên xoay người: “Anh đi đây.”

“Doãn Thành Trung!”

Kiều Bích Ngọc đột nhiên kêu anh ta lại.

Anh ta dừng bước, trong lòng có một cảm giác vui mừng, anh ta đang muốn quay đầu lại thì giọng nói nghiêm túc của Kiều Bích Ngọc vang lên: “Doãn Thành Trung, có một việc tôi phải nói với anh, mặc kệ là anh có tin hay không…”

“Ngày đó, tôi và Diệp Tuyết cùng tham dự buổi tiệc rượu của nhà họ Quách, lúc ấy tất cả mọi người đều nói tôi đẩy ngã con gái của anh, khiến cho đứa bé bị mảnh vỡ thủy tinh đâm vào tay.”

Cô hơi dừng lại, giọng điệu có phần nặng nề hơn: “Không phải tôi!”

“Doãn Thành Trung, ngày đó chính Diệp Tuyết đã tự tay đẩy ngã con gái của anh…”

Doãn Thành Trung nghe đến đó, vô thức phản bác lại: “Diệp Tuyết là mẹ ruột của đứa bé, không…”

Không thể nào.

Nhưng lúc này sắc mặt của Kiều Bích Ngọc rất nghiêm túc, cô cũng không cần phải nói dối, hơn nữa với tính cách của cô từ trước đến nay không bao giờ thích châm ngòi ly gián.

“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói, anh tốt nhất nên tự mình trông chừng con gái của anh…”

Kiều Bích Ngọc lạnh nhạt nói.

Trong nháy mắt, Doãn Thành Trung dường như nghĩ đến điều gì đó, anh ta lập tức tiến lên một bước.

“Tuy rằng Diệp Tuyết không phải là người quan minh lỗi lạc gì, nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, dù có kế hoạch gì đi nữa, nếu không có ai âm thầm giúp đỡ cô ấy thì cô ấy cũng không thể tạo nên sóng to gió lớn gì cả.

Nhưng Quách Cao Minh thì khác…”

Sắc mặc của Doãn Thành Trung bắt đầu cứng lại.

“Từ trước đến nay Quách Cao Minh làm việc chỉ chú ý đến kết quả, công ty và cấp dưới hợp tác với anh ta đều biết thủ đoạn tàn nhẫn của anh ta, anh ta rất nguy hiểm, em ở cùng một chỗ với anh ta phải cẩn thận, nếu không hậu quả chảy máu lần này sẽ không thể tưởng tượng nổi… Kiều Bích Ngọc nghe anh ta nhắc tới Quách Cao Minh, vẻ mặt cô hơi run sợ.

Lập tức rũ mắt xuống, do dự một hồi mới mở miệng nói: “Lần này bị chảy máu cũng không phải do anh ta làm.”

“Em vẫn còn tin tưởng anh ta!”

Doãn Thành Trung kích động lên, trong đáy mắt đọng lại sự ghen tị: “Em đừng quên, buổi tối ngày đó em suýt chút nữa đã…”

Đã chết.

Tuy rằng bác sĩ nói là do cổ tử cung mãn tính và một ít thuốc kích thích gây nên, nhưng đêm đó nếu không ai phát hiện ra cô bị xuất huyết hôn mê thì có lẽ cô đã vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

“Em sẽ không tin tưởng anh ta nữa, nhưng lần này đúng là không liên quan đến anh ta.”

Kiều Bích Ngọc thản nhiên nói xong, sau đó đột nhiên lại trở nên im lặng.

“Kiểu Bích Ngọc, em nhất định phải để phòng anh ta…”

Doãn Thành Trung bước một bước dài, tiến đến gần cô.

“Em họ, cậu thật là rảnh rỗi.”

Lúc này, Quách Cao Minh đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng: “Không phải Diệp Tuyết có việc gấp muốn tìm cậu sao, sao cậu còn chưa đi!”

Trong lời nói của anh rõ ràng mang theo sự cảnh cáo lạnh lùng.