Cha Của Nhóc Là Đại Gian Thần

Chương 5: Ngày thứ năm nhận nhầm cha



Biên tập: Rai

Lúc này Liên Đình mới nhớ tới, trước đó Nhứ Quả từng định đưa cho hắn một chiếc hầu bao màu lục giả làm tín vật. Chẳng qua lúc ấy không may, Thiên Bộ Lang đột ngột xảy ra chuyện bất trắc, có thích khách hung hăng vọt ra từ bên trong đám đông muốn ám sát một vị trụ cột trong phái Thanh Lưu, khiến người lẫn ngựa nhốn nháo thành một mớ hỗn độn. Suýt nữa Nhứ Quả đã bị đám người dẫm đạp, nhưng tay vẫn nắm chặc hầu bao của mình.

"Có thể đưa hầu bao xanh lục của ngươi cho ta xem thử không?" Thái độ hỏi chuyện của Liên Đình cũng dịu đi không ít, dẫu sao trước đấy hắn còn nghi ngờ Bất Khổ và Nhứ Quả bắt tay nhau để lừa mình, nhưng bây giờ suy đoán ấy đã thay đổi rồi.

Bấy giờ Nhứ Quả đã buồn ngủ đến độ không nhấc nổi mí mắt, ngồi thẳng lưng gật gù trên sạp nhỏ. Song bé vẫn cố gắng lắng nghe lời cha nói, khi Liên Đình cất lời xong mới thoáng phản ứng lại, lập tức mò mẫm tháo dây cài trên chiếc hầu bao mèo con xanh lam trong lòng, rồi lấy chiếc hầu bao chó con xanh lục bên trong ra.

Hết lớp này đến lớp khác, phải nói là được phòng trộm rất kỹ.

Hầu bao chó con được làm bằng chất liệu cực tốt, Liên Đình vừa sờ vào đã biết đây là một loại vải lụa chỉ đứng sau vải gấm phương Nam, kỹ thuật phức tạp, kết cấu mềm mại nhưng không kém phần chắc chắn, hình thêu chú chó phía trên có vẻ cũng do bậc thầy tạo nên, giá trị xa xỉ. Trong hầu bao đựng một xấp giấy ngay ngắn...

Ngân phiếu một nghìn lượng.

Ở giữa ngân phiếu còn kẹp một lá thư, bên trên để lại vỏn vẹn hai chữ lưu loát và mạnh mẽ: Trả huynh!

Nhìn trên phiếu xuất nhập có thể thấy đây là ngân phiếu của tiền trang Nam Hạng Phiếu Hào lớn nhất phương Nam, nhờ ký hiệu chống giả đặc biệt nên nó đã nêu cao tên tuổi khắp thị trường ngân phiếu giả, khiến chợ ma vốn am hiểu làm giả nhất cũng phải cau mày liên tục. Nam Hạng Phiếu Hào được tài phiệt buôn muối phương Nam nắm giữ, trong khi ở phương Bắc, ngân hiệu được sử dụng phổ biến là ngân hiệu Ba Tấn có nguồn gốc từ thương nhân Sơn Tây, ngoài ra Đại Khải còn có ngân trang tư nhân chuyên phục vụ cho hoàng thân quốc thích.

Tóm lại, đây không giống tiền mà Bất Khổ có thể lấy ra được.

Chưa kể sau khi Bất Khổ tự ý quyết định xuất gia, người mẹ công chúa đã lập tức cắt đứt chi tiêu của hắn ta, nhưng dù có là lúc mẹ hiền con thảo đi nữa, thì Bất Khổ cũng không thể chi ra một khoản tiền lớn chỉ để diễn kịch thế này. Tiên đế rất keo kiệt với người nhà, thậm chí trong năm Vĩnh Ninh còn loan truyền chuyện hài rằng huyện chủ nghèo đến nỗi phải sống dựa vào tiền cầm của hồi môn.

Nói cách khác, Liên Đình đưa ánh mắt phức tạp nhìn sang bạn nhỏ đã nhắm tịt hai mắt, nhưng tinh thần vẫn cứng cỏi chống đỡ – Nhứ Quả, mỗi một chữ bé nói với hắn trước đó cũng có thể là sự thật.

Bé thật sự không có mẹ.

Tuổi còn nhỏ đã phải một mình vào kinh tìm cha.

Kết quả... lại bị tên điên Văn Bất Khổ kia lừa gạt!

Đúng vậy, sau khi suy luận kỹ càng và phỏng đoán hợp lý, đốc chủ vẫn không tin việc Nhứ Quả trùng hợp tìm đến hắn chỉ là chuyện ngẫu nhiên. Và nếu hắn không sai, Nhứ Quả cũng không sai, vậy người sai cũng chỉ có thể là Văn Bất Khổ mất trí kia thôi, dám lừa đứa trẻ mất mẹ đi nhận nhầm cha.

Nhưng trước khi tìm được Văn Bất Khổ đần độn đã sợ tội lẩn trốn ấy, Liên Đình thở dài một hơi, hắn đành phải dọn dẹp cục diện rối ren thay bạn tốt thôi.

Lần này Liên Đình chấp nhận khá suôn sẻ, vừa nhìn là biết đã quá quen với chuyện này rồi.

Sai lầm lớn nhất trong đời của hắn, hẳn chính là có giao hảo quá thân thiết với Văn Bất Khổ.

"Xin lỗi." Liên Đình bước đến chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Nhứ Quả, vì thái độ trước đó của mình, cũng vì bạn tốt đã vô tình tạo thêm trắc trở cho số phận vốn đã bất hạnh của bé. Hắn thầm thề trong lòng, nhất định sẽ sớm tìm được người nhà thay Nhứ Quả.

Tất nhiên, nếu cha ruột Nhứ Quả không muốn chịu trách nhiệm thì đó lại là chuyện khác.

"Ưm?" Nhứ Quả đã lọt vào ranh giới nửa mơ nửa tỉnh, giống như có một bức màn lờ mờ ngăn cách hiện thực, hầu như không nghe rõ cha bé đang nói gì. Bé chỉ dụi dụi đầu vào tay hắn theo bản năng của động vật nhỏ, lầm bầm an ủi cha bằng công thức vạn năng mà mẹ đã dùng với bé trong quá khứ, "Con thích cha nhất đó."

"Bất kể ta làm chuyện gì cũng có thể tha thứ?"

"Đương nhiên ạ," Nhứ Quả nặng nề đánh ngáp, miệng há ra tròn xoe, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần như đốc chủ phải ghé vào bên miệng bé mới nghe rõ bé nói, "Bởi vì chúng ta là người một nhà mà."

Âm cuối của Nhứ Quả hoàn toàn bị Chu Công nuốt mất, ngủ say bất tỉnh nhân sự.

Liên Đình đứng yên trước sập nhỏ thật lâu, khó có thể hình dung tâm trạng lúc đó của mình. Bởi vì hắn cảm nhận được nhóc con mềm mại như nắm cơm này đang nghiêm túc, bất kể cha bé có làm gì, chỉ cần chịu nói lời xin lỗi, đến cuối cùng chắc chắn bé cũng sẽ tha thứ. Ai lại không thích được người khác thương yêu từ tận đáy lòng và mãi mãi không thay đổi cơ chứ?

Đốc chủ giơ tay ngoéo vào ngón út Nhứ Quả, muốn cho bé một lời hứa, nhưng lại bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn vốn đâu phải cha ruột của người ta.

Lại nhìn Nhứ Quả như vậy một lúc, Liên Đình mới nhẹ nhàng bế nhóc con thơm tho mềm nhũn lên, chuyển Nhứ Quả đến nội đường thoải mái hơn. Dọc theo đường đi, hắn còn tự hiểu lấy dùng tay áo che gió cho bé, chỉ lo vài bước này sẽ làm Nhứ Quả đau đầu do gió thổi, dẫu sao trẻ con đúng là rất dễ bị bệnh.

Một vài thuộc hạ có chuyện đến báo cáo, nhìn thấy cảnh này ở hành lang phía xa đều có phần tiến thoái lưỡng nan.

Có người nghĩ, bắt gặp gương mặt thứ hai của đốc chủ, ta sẽ không bị diệt khẩu đó chứ?

Cũng có người lại nghĩ, đốc chủ đang bị ma nhập vào người sao? Có cần mời đại sư đến trừ tà không nhỉ?

Đương nhiên, sau khi để lại tỳ nữ gác đêm rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, Liên đốc chủ ngay tức khắc xụ mặt xuống, tiếp tục hóa thành Diêm Vương sống khiến người người sợ hãi kia. Trong đôi mắt hẹp dài của hắn tràn đầy hung ác, nhếch môi trào phúng: "Cũng sắp một ngày rồi, đủ để thích khách chạy đến tỉnh lân cận ấy nhờ, về vụ án Thiên Lang Bộ, các ngươi có điều tra được chuyện gì có ích chưa?"

"Thuộc, thuộc hạ trước đó đã phái một vài cẩm y vệ đi điều tra và tra, tra hỏi..." Mấy mật thám nọ sợ đến nổi nói chuyện ngắt ngứ.

"Thì ra các ngươi gọi những thứ vô nghĩa đó là điều tra à?" Liên Đình cười thay vì tức giận, song lại người khác khiếp sợ hơn cả mắng thẳng vào mặt, "Các ngươi định bảo ta khai báo thế nào cho Thái hậu nương nương đây? Người tiêu tốn nhiều tiền như vậy, cuối cùng lại nuôi ra một đám cẩm y vệ phế vật chỉ biết rập khuôn thế à?!"

"Là thuộc hạ bất tài, xin đốc chủ bớt giận." Đám thuộc hạ không làm được gì chứ lúc quỳ xuống hô khẩu hiệu nom đồng đều khó thể tưởng tượng.

"Đừng làm những thứ nhảm nhí này nữa, cho ta một thời gian chính xác, khi nào mới có kết quả." Vụ án ám sát tại Thiên Lang Bộ thật ra không thuộc quyền quản lý của Đông Xưởng, những quan lão gia phái Thanh Lưu ấy không tin tưởng Đông Xưởng, chẳng qua dựa vào sự mẫn cảm đối với triều đình khiến Liên Đình nhận ra sau lưng chuyện này sẽ không đơn giản, hắn nhất định phải biết đầu đuôi sự việc sớm hơn tất cả những kẻ khác!

"Mười..."

Liên Đình nhướng mày.

"Trong vòng 3 ngày!" Tức thì có mật thám to tiếng hạ xuống mệnh lệnh thay.

Có điều, nếu thật sự đợi đến ba ngày sau thì hoa hiên vàng cũng đã héo rũ rồi. Hôm sau trước khi thượng triều, Liên Đình đã lấy được thứ mình muốn từ con đường khác.

Ngồi trên bàn ăn, hắn búng ngón tay vào lá thư, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Bạn nhỏ Nhứ Quả ngủ sớm dậy sớm lúc này đang ngồi bên cạnh ăn sáng, trong chiếc chén bạch ngọc trong suốt đựng đầy cháo cua tươi mới nhất. Hôm nay Nhứ Quả đã thay bộ đồ mới mà Liên Đình bảo người chuẩn bị, xiêm y có màu xanh ngọc, hoa văn chim tước mập mạp, là kiểu dáng thịnh hành nhất trong các gia đình quyền quý tại khu Đông Thành.

Mặc dù do thời gian quá ngắn, nên chỉ có thể tạm thời lấy y phục may sẵn đến cho Nhứ Quả, nhưng cũng là y phục chất lượng nhất trong hết thảy, chất liệu mềm mại, đường may tinh xảo, ít gây trầy xước làn da non mềm của trẻ con. Trong chiếc áo choàng đi kèm còn có một chiếc thắt lưng bên trong được nương tử may vá suốt đêm làm nên, đính một chiếc cài giống hệt sợi dây dùng để treo hầu bao của Nhứ Quả trước đó, làm bé rất vui vẻ.

Mẹ bé đã dặn, thứ gì cũng vứt được nhưng chỉ riêng hầu bao mèo con là không được rời tay nửa tấc. Tuy Nhứ Quả không hiểu tại sao nhưng bé vẫn làm rất tốt.

"Là bằng hữu của cha gửi thư đến ạ?" Cơm nước xong xuôi, Nhứ Quả buông chén xuống, lúc này mới tò mò mở miệng hỏi, trong đôi mắt tròn vo kia đều là bóng hình cha bé.

"Không phải, ta không có bằng hữu." Liên Đình chả thèm lừa trẻ con, chẳng qua nói Bất Khổ đại sư không đáng tin kia là bằng hữu duy nhất của hắn quả thật hơi mất mặt, không bằng nói không có cho rồi.

"A." Nhứ Quả thẳng thắn há mồm, bé tỏ vẻ rối rắm, rằng không biết có nên an ủi hay không, mà nếu an ủi thì có làm tổn thương lòng tự trọng của cha hay không.

Liên Đình vốn định nói tuổi này của ta xem trọng nhất là lợi ích, là đồng minh cùng bè phái, không cần bằng hữu.

Nhưng không đợi hắn cất lời, bạn nhỏ Nhứ Quả đã cúi đầu thò tay vào chiếc hầu bao 'rương bách bảo' của bé, móc ra một viên kẹo trong suốt như đá quý. Cho dù Liên Đình đã ngấm mình trong cung nhiều năm, cũng không dám bảo mình đã trông thấy loại kẹo này. Ấy mà Nhứ Quả tặng đi rất hào phóng, còn tích cực bày kế cho cha: "Vậy cha cầm mấy viên kẹo này đi chia cho người mà cha muốn kết giao bằng hữu nhé, chắc chắn bọn họ sẽ thích người."

Thực hiển nhiên, vừa nghe đã biết đây là cách kết bạn của trẻ con mà mẹ Nhứ Quả dạy bé.

Bây giờ bé lại nghiêm túc "truyền thụ" cho cha mình.

Liên Đình không đáp lời, chỉ lướt tay áo rộng rãi qua vớt sạch số kẹo kia. Sau đó, hắn lập tức nhân lúc màn đêm còn chưa sáng, cưỡi ngựa đến lâm triều trong bộ triều phục màu đỏ tươi. Trên đường dày đặc sương mù, chỉ có ngọn đèn dầu trước ngựa tờ mờ chiếu sáng một đoạn đường phía trước, trông vô cùng giống cặp mắt tỏa sáng lấp lánh khi Nhứ Quả cười rộ lên.

Lúc đi ngang qua sạp bánh mè Phụ Hưng Phương ở Thiên Bộ Lang, ngựa của đốc chủ rõ là đã đi qua, song lại lui về sau. Giữa một đám tiểu quan lại đang sợ mất mật, Liên Đình như không nhìn thấy họ đang hoảng sợ, hắn cất tiếng hỏi người bán: "Bánh kếp bao nhiêu tiền?"

Bởi vì chuyện hôm qua, nên hôm nay tiểu thương đến bày sạp buôn bán cũng ít đi, chẳng qua cũng có vài trường hợp ngoại lệ liều mạng kiếm tiền. Gia đình Trương nương tử là người đi đầu trong đó, lá gan của người chồng chấc phác kia lớn nhất, nên đã thay nương tử trả lời Liên đại nhân: "Cổ lâu tử mười hai văn một cái, bánh chay sáu văn một cái, hai cái thì mười văn. Nếu đại nhân đang muốn thượng triều, tiểu nhân đề cử bánh chay không có mùi vị này, tiện mang theo."

Nếu đặt ở nơi khác, giá cả như vậy có thể nói là cao ngất trời, nhưng đặt tại Ung Kỳ thì lại quá hợp lý. Mức sống ở Kinh thành cao, kéo theo giá cả cũng cao vượt bậc, xưa nay luôn được ca tụng là "Ung Kỳ kiếm tiền Ung Kỳ tiêu, chớ hòng mang được tiền về nhà".

Liên Đình trực tiếp ném một túi tiền đồng qua: "Lấy năm cái bánh chay."

Đến khi nhận được bánh kếp đã gói giấy dầu kỹ lưỡng, Liên Đình chẳng thèm ngó ngàng đến số tiền thừa mà đối phương muốn cung kính trả lại, một túi tiền đồng kia đủ mua mười cái bánh kếp có thừa. Hắn vung roi da lên, lập tức đánh ngựa vọt thẳng về phía hoàng cung.

Giờ mão ngày đó, Liên đốc chủ mặc áo choàng đứng trước cửa Thiên Điện, liên tiếp tặng ba chiếc bánh chay mặn ngọt ngon miệng cho người khác, tất cả đều là những đồng minh cùng chung lợi ích với hắn.

Hắn không nỡ tặng kẹo của con trai mình, nên đành tặng bánh thay vậy.

Vở kịch nhỏ xàm xí:

Đồng minh nhận được 'bánh bạn tốt' sợ hết cả hồn: QAQ sợ quá, đây có phải là cơm chém đầu không nhỉ? Ta là phe hoạn quan trung thành mà đại nhân ơi!

Mẹ Nhứ Quả: Tiền trong ngân phiếu đều là của Liêm đại nhân cho Nhứ Quả mấy năm nay, ta trả lại hết một lần cho chàng ấy.

PS: Công là đệ đệ ruột của tiểu hoàng đế, thế tử Bắc Cương Vương Văn Lan Nhân, cùng tuổi với thụ, nói trước là một cậu nhóc tính tình hơi lạ lùng đó nhen, nhưng tương lai sẽ xán lạn lắm nè!