Cha Nhóc Con Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Chương 3: Đát Đát Đát



Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

001 rất tò mò về người mà ký chủ đang muốn gọi điện.

Nó ngoan ngoãn chờ ký chủ quay số, đợi được một lát lại nhìn thấy ký chủ xoá mất dãy số vừa điền vào.

001:?

Nó nhận thấy ký chủ đang lo lắng.

Là một hệ thống thực tập, nó có thể phân biệt được cảm xúc của ký chủ, nhưng lại không thể lý giải vì sao ký chủ lại xuất hiện những cảm xúc đó.

001 không nhịn được hỏi: "Ký chủ, ngài không gọi nữa sao?"

"Ừ."

"Vì sao lại không gọi nữa?"

Tạ Diệc Thư không trả lời.

Năm năm sống ở Cổ Lam Tinh, mỗi ngày mỗi giờ cậu đều nhớ tới Cố Ngôn, nhớ Atlantis, nhớ tới gia đình trong cô nhi viện Mộc Đồng.

Nhưng cậu không biết liệu Cố Ngôn có giống cậu hay không.

Lúc ban đầu chắc chắn sẽ rất nhớ. Cũng giống như ban đầu cậu đã mất một thời gian rất dài chỉ để thử tìm cách trở về, chắc chắn lúc ấy Cố Ngôn cũng đã tìm cậu rất lâu.

Một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng...... có thể còn dài hơn.

Nhưng cậu đã rời đi suốt năm năm.

Năm năm, trong khoảng thời gian đó có thể có rất nhiều biến số.

Cậu và Cố Ngôn ở bên nhau mới khoảng ba năm, năm năm cũng đủ để hàn gắn nỗi đau, làm phai nhạt toàn bộ tình cảm.

Còn chưa nói đến cậu đã trực tiếp biến mất khỏi cuộc sống của Cố Ngôn tận năm năm, trong năm năm ấy không hề có một chút tin tức nào.

Bạn trai cậu, nói không chừng đã biến thành bạn trai người khác.

Nói không chừng đã thành bố trẻ con rồi.

001 giống như một đứa nhỏ, muốn cái gì là phải hỏi đến cùng, Tạ Diệc Thư ậm ờ trả lời một câu "Lát nữa gọi lại sau" rồi cúi đầu gõ nhanh một dãy số khác.

Cô nhi viện Mộc Đồng.

001 thấy ký chủ đang quay số, lại ngoan ngoãn lặng im, tò mò lắng nghe.

Nó có thể nhận thấy cảm xúc của ký chủ đã chuyển biến. Ban nãy cảm xúc của ký chỉ còn hơi hạ xuống, bây giờ không biết vì sao đã nâng lên.

Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, một giọng sữa non nớt vang lên từ quang não: "Alo?"

Tạ Diệc Thư dạo lại một vòng hồi ức trong đầu, không thể liên hệ giọng nói này với em trai em gái quen thuộc nào, nghĩ có thể là trẻ con mới được đưa vào cô nhi viện, giọng nói tự giác dịu dàng: "Alo."

Cô nhi viện Mộc Đồng của bọn họ tuy rằng vẫn được gọi là cô nhi viện Mộc Đồng, nhưng thực chất chỉ là một cô nhi viện nho nhỏ trên Mộc Đồng Tinh.

Là một thiên viện ở nông thôn, cách khu thành phố trung tâm rất xa. Tuy rằng mỗi năm chính phủ Liên Bang đều sẽ chi ngân sách, nhưng kim ngạch ngân sách không nhiều. Số tiền đó cũng chẳng đủ để mua sách vở và quần áo cho những đứa lớn, khỏi phải nói tới việc mua đồ chơi. Bọn họ liền coi máy bàn thành đồ chơi, thay phiên nhau trả lời những cuộc điện thoại từ bên ngoài gọi tới.

Mãi cho đến khi cậu tới Chủ Tinh để học đại học, cuộc sống ở cô nhi viện mới dần tốt lên, nghe nói một người có tiền ở Chủ Tinh đã quyên tiền cho cô nhi viện của bọn họ.

Trong thời gian cậu học đại học cũng mua không ít món đồ chơi mà đám trẻ nhỏ ở Chủ Tinh yêu thích để gửi về, nhưng truyền thống thay phiên nhau tiếp điện thoại vẫn luôn tiếp diễn.

Đứa nhỏ ở đầu quang não bên kia có vẻ hơi sợ sệt, hơi thở nho nhỏ có chút dồn dập: "Đây là cô nhi viện Mộc Đồng, xin hỏi ngài tìm ai ạ?"

"Anh tìm mẹ Trương, bà ấy có ở đó không?"

"Mẹ đang ở trong sân, để em đi gọi mama tới."

Ống nghe gác trên bàn phát ra một tiếng "cách". Đầu dây bên Tạ Diệc Thư có thể nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch lạch cạch cùng với tiếng dò hỏi của những đứa trẻ khác ——

"A Chấp, ai vậy?" "Là người chính phủ sao?" "Đang tìm mẹ Trương hả?"

Ngay sau đó, tiếng bước chân dường như mang theo một cơn gió từ xa vọng lại, quen thuộc có, đặc biệt có, vội vã có, đầu quang não bên kia vang lên giọng nói của một phụ nữ trung niên: "Alo?"

Mũi Tạ Diệc Thư cay cay.

Điều này có chút ngoài dự kiến của cậu, cậu cho rằng bản thân mình đã làm tốt toàn bộ công tác tâm lý mới gọi đi. Nhưng ai ngờ khi nghe được giọng nói quen thuộc, vành mắt vẫn sẽ nóng lên.

Có hơi mất mặt, nhưng cũng may chưa khóc thành tiếng. Tạ Diệc Thư hít hít mũi, cười cười gọi một câu: "Mẹ."

Cậu thuộc lứa trẻ em đầu tiên của cô nhi viện Mộc Đồng sau khi được xây dựng.

Những đứa trẻ như bọn họ đều đã mất đi người thân từ khi mới còn trong tã lót. Đối với bọn họ mà nói, người vẫn luôn chăm sóc dìu dắt bọn họ như mẹ Trương, mẹ Lý, mẹ Vương mới chính là mẹ ruột của bọn họ, bọn họ cũng vẫn luôn gọi là "mẹ".

Sau đó có nhiều đứa trẻ từ bên ngoài được đưa tới đây hơn, có những đứa tuổi đã khá lớn, đã có ký ức, nhớ rõ cha mẹ mình là ai, không chịu gọi người khác là "mẹ", nên lứa đầu bọn họ mới sửa miệng theo, không muốn để các em trai em gái cảm thấy lạc lõng.

Chỉ trong lúc riêng tư, bọn họ vẫn nguyện ý gọi ba người ấy là "Mẹ".

Tạ Diệc Thư vừa gọi một tiếng "mẹ", đối phương đã lập tức đoán được cậu là ai: "..... Tiểu Thư?"

Tạ Diệc Thư còn chưa kịp đáp đã nghe thấy tiếng khóc mắng từ đầu dây bên kia: "Tên nhóc chết bầm nhà con, con chết ở chỗ nào ấy vậy? Con có biết năm năm nay ta với mẹ Lý, mẹ Vương lo cho con lắm không?"

Tạ Diệc Thư sờ sờ mũi, có ba người mẹ, cậu thân nhất với mẹ Trương.

Cho nên phản ứng đầu tiên là muốn mẹ Trương nhận điện thoại, lại quên mất mẹ Trương là người dễ khóc nhất trong ba người mẹ.

"Ây, mẹ, mẹ đừng khóc mà, đừng doạ các em trai em gái chứ......"

Tạ Diệc Thư phí bao công sức mới trấn an được mẹ Trương.

Thuật lại một lần câu chuyện xưa đã nói ở đại sảnh phục vụ, mẹ Trương nghe xong liền nói: "Tên nhóc chết bầm con, cho dù có bị bệnh viện chẩn ra bệnh nan y, thì con cũng không thể luẩn quẩn trong lòng vậy chứ, con phải trở về, về nhà rồi nói cho mẹ chứ......"

Mẹ Trương không giống như nhân viên làm việc ở đại sảnh phục vụ, bà hiểu rất rõ Tạ Diệc Thư.

Vì để câu chuyện xưa của mình đáng tin hơn, Tạ Diệc Thư đã thầm thêm mấy tình tiết trong đầu như "Bị bệnh viện chẩn ra bệnh nan y" "Thoát khỏi tuyệt vọng trở về tái khám mới phát hiện ra rằng bệnh viện nhỏ kia khám nhầm".

Lại bảo đảm sau này sẽ không bao giờ ngớ ngẩn như vậy nữa, mấy hôm nữa tìm một bệnh viện lớn làm kiểm tra toàn diện một lượt rồi qua một thời gian sẽ về Mộc Đồng Tinh thăm họ sau, qua một thôi một hồi mẹ Trương mới buông tha cậu.

Bà dặn đi dặn lại Tạ Diệc Thư phải đổi bệnh viện khác để kiểm tra, cho dù kết quả có thế nào thì cũng phải trở về một chuyến. Bà không tin video thực tế ảo Tạ Diệc Thư gửi tới, bà muốn tận mắt nhìn thấy cậu mới an tâm.

Tạ Diệc Thư cái gì cũng đồng ý.

Thực ra nếu không phải bởi số dư tài khoản hiện tại không đủ, không mua nổi vé máy bay về Mộc Đồng Tinh, có lẽ lúc này cậu cũng đã đang trên đường về Mộc Đồng Tinh.

Mẹ Trương dặn dò thêm vài câu, sợ Tạ Diệc Thư còn chuyện khác cần làm nên không muốn mất quá nhiều thời gian của cậu. Dặn cậu ở Chủ Tinh phải biết chăm sóc bản thân mình, có rảnh thì về Mộc Đồng Tinh sớm một chút, sau đó cúp máy.

Trước khi cúp máy, mẹ Trương bỗng nhớ tới một việc: "Đúng rồi, Tiểu Thư à, con có còn nhớ hồi học đại học con có đưa một đứa nhỏ họ Cố về đây không?"

Bàn tay đang cầm quang não của Tạ Diệc Thư chợt căng thẳng: "Nhớ ạ."

"Thằng bé ấy vẫn luôn tìm con. Sau khi con mất tích, năm nào thằng bé cũng tới cô nhi viện. Tháng sáu vừa rồi lại mới tới một lần...... Con nhớ phải gọi cho người ta một cuộc để báo bình an đấy."

Qua một lúc Tạ Diệc Thư mới tìm lại được giọng nói: "Vâng."

"Cậu ấy vẫn dùng số kia ạ?"

"Ừ." Mẹ Trương dừng lại một chút, dường như đang tìm tìm cái gì đó, một lát sau mới đọc một dãy số, "Thằng bé để lại ở cô nhi viện chính là số này."

Không thay đổi.

Vẫn là dãy số dùng hồi đại học.

Tạ Diệc Thư nhắm mắt lại, vâng lời mẹ Trương rằng sẽ gọi cho cậu ấy báo bình an. Chờ cho đầu quang não bên kia ngắt kết nối, Tạ Diệc Thư nắm lấy quang não, dựa vào tường.

Cậu cảm thấy trái tim mình dường như sắp nổ tung.

Giống như tự cho mình mắc kẹt ở một điểm nào đó, còn những người khác vẫn không ngừng tiến về phía trước.

Bởi vì sợ hãi nên mới nhắm hai mắt lại, kết quả là vừa mở mắt ra, phát hiện thấy có người vẫn còn ở đó.

001 nhận thấy chính mình càng ngày càng không thể đoán được cảm xúc của ký chủ.

Cảm xúc của ký chủ nhà nó biến hoá quá nhanh, hơn nữa mỗi lần đều là mấy loại cảm xúc bất đồng hoà trộn vào nhau.

Nó cảm thấy nó có khi phải làm thêm một nghiên cứu nữa, gọi là 《Nhật ký quan sát cảm xúc của ký chủ》.

Chờ cho tới khi kỳ hạn một năm kết thúc, cấp trên tới nghiệm thu, nó sẽ giao bản báo cáo lên. Nói không chừng nếu thành tích của nó và ký chủ không tốt thì cấp trên cũng có thể cân nhắc bản báo cáo nghiên cứu của nó để thêm điểm, cho nó đạt tiêu chuẩn loại C-.

Tạ Diệc Thư không biết ý tưởng của 001.

Cậu nhập số của Cố Ngôn vào lần nữa.

"Đô —— đô —— đô ——"

Cuộc gọi không kết nối được.

Cậu không nghe thấy giọng nói ngày đêm thương nhớ, chỉ nghe thấy âm thanh điện tử lành lạnh: "Người gọi đã tắt máy......"

Có thể là quang não đã hết điện.

Tạ Diệc Thư nghĩ thầm qua một lát nữa sẽ gọi lại sau, nhưng vẫn không nhịn được có hơi thất vọng.

Cậu bỏ quang não vào túi quần, khoác balo bước ra khỏi hẻm nhỏ.

Bên ngoài đèn đường đã sáng. 001 cất quyển sổ nhỏ ghi chép cảm xúc của ký chủ đi, mở miệng hỏi: "Ký chủ ký chủ, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"

"Tìm một nơi ở."

"001 biến rồi!"

Nếu 001 có thể có hình thái, giờ phút này chắc chắn là một nhóc con đang kiêu ngạo ưỡn ngực: "Sau khi biết được số dư tài khoản của ký chủ còn lại 377 Tinh Tế tệ, trước tiên 001 đã thu thập một số tư liệu về các khách sạn trên Chủ Tinh, tính toán ra ba lựa chọn tiết kiệm nhất."

Nó không phải hệ thống chính thức, chương trình còn rất lạc hậu, tốc độ thu hoạc tin tức cũng tương đối chậm.

Ba lựa chọn tiết kiệm nhất này chính là thành quả sau một tiếng đồng hồ nỗ lực của nó.

Số dư tài khoản của Tạ Diệc Thư không nhiều lắm, bây giờ phải tiết kiệm mọi lúc mọi nơi, nghe được ba chữ "tiết kiệm nhất" liền có chút hứng thú: "Ba cái nào?"

"Phương án đầu tiên: Lên chuyến xe buýt số 738, năm tiếng sau có thể xuống đường Hương Lý, đi bộ thêm nửa tiếng nữa là có thể tìm được một khách sạn tiện lợi tên là Stars. Offical website của Stars đang có hoạt động đặc biệt, khách sạn đó trên đường Hương Lý còn hai gian phòng đơn đặc biệt cuối cùng ở toàn Chủ Tinh. Tính ra cả đêm chỉ mất 99 Tinh Tế tệ......"

Giọng nói của 001 khó nén nổi sự đắc ý nho nhỏ, hưng phấn giới thiệu xong hai phương án còn lại rồi bắt đầu thúc giục cậu bằng giọng "Cầu khen ngợi", "Ký chủ, ngài chọn một cái đi!"

Mấy căn phòng trống như này không nhiều lắm, nếu ký chủ không đặt nhanh sẽ bị người khác nhanh chân chiếm trước.

Tạ Diệc Thư lắc đầu.

Mấy chỗ 001 chọn đều cách nơi này rất xa, có một chỗ thậm chí còn xa phải tới nửa cái Chủ Tinh. Chờ cậu tới được chỗ đó chắc trời cũng sáng luốn rồi, không cần vào ở nữa đâu.

Ba đề nghị đều bị từ chối, 001 có chút hoang mang: "Vậy đêm nay ký chủ ở đâu đây?"

Tạ Diệc Thư mở điều hướng ra, nhập vào "24 giờ", lời ít ý nhiều: "Phòng tự học."

001:?

Trên quang não hiển thị ra phòng học 24 giờ gần đây nhất, Tạ Diệc Thư nhấn mở một chỗ, đi theo chỉ dẫn rẽ phải rẽ trái tìm được cửa hàng đó.

Đứng ở quầy lễ tân là một người máy sinh học mô phỏng, Tạ Diệc Thư ngựa quen đường cũ quét thiết bị đầu cuối, đặt một phòng tự học một người qua đêm từ 8 giờ tối đến 8 giờ sáng, 3 Tinh Tế tệ / giờ.

Bởi vì là một khách hàng lâu năm trở về nên Tạ Diệc Thư nhận được một phiếu giảm giá 20%.

Người máy ở quầy lễ tân còn tặng cậu một suất nước uống pha bột dinh dưỡng.

Gần nơi này có một trấn đại học, rất nhiều học sinh đều muốn bổ túc ở phòng tự học 24 giờ. Để thuận tiện cho học sinh ôn tập, chuẩn bị cho bọn họ một trạng thái tốt để chạy nước rút cuối kỳ, phòng tự học còn trang bị máy bán hàng tự động, phòng tắm công cộng, phòng giặt công cộng.

5 Tinh Tế tệ là có thể tắm rửa, thêm 3 Tinh Tế tệ nữa là có thể giặt và hong khô quần áo đã thay cho học sinh mặc lại.

Giường cũng có sẵn, được gấp gọn ở vách tường phòng tự học, khi nào cần dùng tới thì lấy ra.

Tuy rằng nhỏ hẹp chật chội hơn so với giường ở khách sạn, nhưng được cái tiện nghi.

001 nhìn ký chủ lấy ra 46 Tinh Tế tệ – trong đó có 10 Tinh Tế tệ là tiền thế chấp – như vậy đã có thể giải quyết vấn đề chỗ ở đêm nay, không nhịn được lại thốt lên: "Oa ——"

Tạ Diệc Thư hơi ngượng ngùng bởi phản ứng của 001.

Thực ra cậu vẫn còn lựa chọn tiết kiệm hơn, chỉ là số tư tài khoản tuy ít nhưng vẫn còn, cậu không cần phải bạc đãi bản thân như vậy.

Tạ Diệc Thư quét thẻ rồi vào phòng tự học, bỏ balo xuống.

Balo này dùng để đựng đồ dùng khi cậu dạy thay ở Cổ Lam Tinh bao gồm bút với notebook, ngoài ra còn có hai cái bánh mỳ, một chai nước.

Đó vốn dĩ là bữa tối của cậu, bây giờ có thêm nước uống pha bột dinh dưỡng, bánh mì và nước có thể giữ lại làm bữa sáng mai.

Bột dinh dưỡng pha vào nước liền tan ngay, Tạ Diệc Thư vừa uống vừa dùng quang não dò tìm công việc bao ăn bao ở xung quanh đây. Cậu và 001 đã thương lượng xong xuôi, trước tiên phải giải quyết vấn đề thực tế là công việc và ăn ở, sau đó mới tính đến nhiệm vụ hệ thống.

Trên trang tìm nghề có rất nhiều thông báo tuyển dụng, sau khi sàng lọc, chỉ còn lại hai chỗ có thể hợp với sơ yếu lý lịch của Tạ Diệc Thư.

Một bài là của công ty khoa học kỹ thuật, đang tuyển trợ lý giám đốc. Một bài của nhà trẻ tư lập, đang tuyển người trông trẻ.

Điều kiện của cái thứ nhất kể ra cũng rất tốt, nhưng phải cạnh tranh kịch liệt. Các điều kiện của Tạ Diệc Thư coi như chỉ có thể vừa vặn phù hợp, ngoài ra không có thêm điểm nào khác.

Cái sau thì lương tháng không đến một nửa của cái trước, ứng viên nộp sơ yếu lý lịch cũng chỉ được vài người ít ỏi. Mọi người đều biết trông trẻ rất vất vả, cũng không muốn làm việc vất vả trong khi đồng lương nhận được chẳng đáng bao nhiêu.

Thực ra Tạ Diệc Thư không hề ngại phải vất vả, chỉ cần bao ăn bao ở, tiền lương hơi ít cũng không sao.

Cậu có một lợi thế, đó chính là trước kia vì muốn lấy học bổng, lúc học đại học cậu đã thi rất nhiều chứng chỉ, trong đó có chứng chỉ giáo viên mẫu giáo.

Tạ Diệc Thư chuyển sơ yếu lý lịch vào hai công ty.

Trên đường tới phòng tắm công cộng để rửa mặt đã nhận điện thoại của hai người mẹ còn lại ở cô nhi viện cùng với mấy anh chị em khác gọi tới, trả lời mấy tin nhắn, rồi lại tới đại sảnh mua chai nước từ máy bán hàng tự động.

Chờ Tạ Diệc Thư cầm nước trở về phòng tự học, hai bên tuyển dụng cũng đã hồi âm.

Không khác lắm so với dự đoán của cậu.

Bên thứ nhất uyển chuyển từ chối đơn của cậu, bên còn lại hẹn 8 giờ sáng mai tới phỏng vấn.

Nhà trẻ cách chỗ này không gần, nếu muốn trước 8 giờ tới được nhà trẻ, vậy 7 giờ cậu đã ngồi trên tuyến xe tới nhà trẻ.

Tạ Diệc Thư chuẩn bị ngủ sớm hơn một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức cho buổi phỏng vấn ngày mai. Trước khi tắt quang não, cậu lại gọi cho Cố Ngôn một lần nữa.

Vẫn không có người nhấc máy.

Trải qua một đêm ở chung, 001 nghiễm nhiên đã trở thành em trai nhỏ của Tạ Diệc Thư.

Nó cảm thấy ký chủ nhà nó thực sự rất rất rất lợi hại! Không chỉ xoay sở được số tiền theo cách tiết kiệm nhất để giải quyết vấn đề quang não và ở qua đêm, mà còn nhận được một phần phỏng vấn, rất có khả năng sẽ một mẻ giải quyết xong luôn vấn đề ăn ở!

Tính ỷ lại của nó đối với Tạ Diệc Thư lại tăng lên, dọc đường đi không nhịn được cứ hỏi đông hỏi tây.

Tạ Diệc Thư cũng vui vẻ trả lời nói một số vấn đề, cậu cảm thấy 001 tựa như một người bạn đồng hành, có 001 ở đây, một mình cậu cũng không cô đơn.

Quang não trong tay khẽ rung, Tạ Diệc Thư cúi đầu nhìn thoáng qua, là lời nhắc nhở đến trạm của phần mềm ngồi xe.

Tạ Diệc Thư mím môi.

Sáng nay cậu lại gọi cho Cố Ngôn một lần nữa, nhưng đối phương vẫn cứ ở trạng thái tắt máy, có thể là còn chưa rời giường.

Cái rung ban nãy cậu còn tưởng là Cố Ngôn gọi lại.

001 nhận thấy cảm xúc thất vọng của ký chủ, lại không biết nên an ủi như thế nào.

Cửa xe mở ra.

Tạ Diệc Thư tắt quang não, xuống xe.

Ban nãy cậu nhìn bản đồ trên xe, nhà xe cách sân ga rất gần, đi bộ chỉ cần mười lăm phút.

Nếu đi tắt lối ngõ nhỏ cũng chỉ mất năm phút.

Tạ Diệc Thư chọn đi tắt, đi được vài phút, rẽ vào một góc liền nhìn thấy tường rào sắt của nhà trẻ ——

Sau tường rào sắt, mấy đứa nhỏ đang ngồi xổm trong bụi cỏ.

Tạ Diệc Thư không ngờ tới sẽ có đám trẻ con ngồi xổm trong bụi cỏ kia.

Mấy đứa nhỏ có lẽ cũng không ngờ tới sẽ gặp được người lớn ở chỗ này.

Một lớn năm nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau một hồi lâu, bé trai cầm đầu vẫy vẫy tay với Tạ Diệc Thư.

Tạ Diệc Thư bước lên trước, muốn hỏi xem mấy đứa nhỏ này có phải đang cần giúp gì hay không.

Lại không ngờ tới nhóc con kia nhìn nhìn xung quanh, đè thấp giọng thì thầm thương lượng với cậu: "Chú ơi, bọn con gọi chú một tiếng ba ba, chú đưa bọn con theo với nha?"

Tạ Diệc Thư sửng sốt một hồi, còn chưa mở miệng, bé trai bên cạnh nhóc béo đã non nớt hô lên một tiếng: "Ba ba!"

Nhóc béo trưng ra vẻ mặt khẩn cầu: "Mang Bé Bo theo với nha!"

+++++++

Tối đang ngồi chơi thì cô nhắn sáng mai thi triết T_T

23/11/2021

Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ