Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 159



Lợi Gia.

Thẩm Tư Linh hôm nay ở nhà, cô dậy từ rất sớm, nhàn nhã ngồi xem ti vi ở phòng khách.

"Tư Linh! Hôm nay em không đi làm à?" Rania từ trên lầu uể oải đi xuống, vẻ mặt thiếu ngủ.

"Không chị, nay em ở nhà." Thẩm Tư Linh nhìn sang Rania cười nói.

"Sao dậy sớm thế? Em không ngủ thêm tí nữa?" Rania ngồi bên cạnh cô, tay lấy đại một tờ báo trên bàn lật ra xem.

"Em quen giấc cứ giờ này là dậy..." Thẩm Tư Linh dừng một lát rồi hỏi tiếp: "Chị khó ngủ à?"

"Sao em biết?" Giọng nói Rania khàn khàn, cảm giác cô ấy rất mệt mỏi.

"Em nhìn sắc mặt chị không được tốt."

"Ừ tối qua không hiểu sao chị ngủ không được, cứ nửa tỉnh nửa say."

Cô đưa tay gãi cằm suy nghĩ:

"Chắc do trong nhà ngột ngạt, chút em với chị ra ngoài dạo đi."

"Ừm... Mà chị đói quá à." Rania nhìn xuống dưới, bụng của cô ấy đã sôi ùng ục phát ra tiếng.

"A chị phải ăn trước chứ! Để em kêu giúp việc."

Thẩm Tư Linh rời khỏi chỗ ngồi, định đi thì Rania níu cô lại hỏi:

"Tư Vũ đi làm rồi hả? Chị dậy đã không thấy anh ấy."

"Anh hai nói đi giải quyết một số việc, lát sẽ về liền."

"À mà Ly Ly, con bé đâu rồi?"

"Ly Ly đang ngủ trên phòng đó... Thôi chị ngồi đây đi, em vào bếp bưng đồ ăn sáng ra cho chị." Thẩm Tư Linh nói xong đi thẳng vào bếp.

- --------------

Cuối tuần, Tào Khê diện một chiếc váy trắng đơn giản, đây là Hắc Tiệp mua và cả quà biếu cô ấy đã cầm trên tay. Tào Khê đặt hộp quà vào túi giấy cứng.

Mọi thứ chuẩn bị xong, cô ấy đi xuống nhà ngồi đợi ở sofa phòng khách.

"Tào Khê, con chuẩn bị đi đâu vậy?" Tào phu nhân từ trên lầu đi xuống, bà ngồi xuống bên cạnh Tào Khê.

"Con đi với Hắc Tiệp, đi gặp ba mẹ anh ấy."

"Hắc tiên sinh và Hắc phu nhân từ Mỹ về rồi à?"

"Dạ về cũng mấy ngày rồi ạ... Con hồi hộp quá mẹ." Tào Khê nắm chặt tay bà.

Tào phu nhân nhìn khuôn mặt con gái hơi xanh xao vì lo lắng, bà vén tóc mái sang một bên, ôm chặt Tào Khê.

"Không sao đâu. Con gái mẹ xuất sắc mà, yên tâm đi."

Lúc này chiếc xe Hắc Tiệp dừng trước cổng, anh ta gọi cho Tào Khê.

Màn hình điện thoại sáng lên, Tào Khê nhìn lướt qua rồi quay qua nói với Tào phu nhân:

"Mẹ! Giờ con phải đi, anh ấy tới rồi." Tào Khê vội vàng cầm túi xách đi mà xém bỏ quên một thứ rất quan trọng.

Tào phu nhân mỉm cười, bà đứng dậy thì thấy một cái túi màu trắng đặt dưới đất gần chỗ Tào Khê ngồi lúc nãy.

Có thể là của con bé?

Tào phu nhân cầm túi giấy, chạy nhanh ra cửa gọi lớn:

"Tào Khê!"

"Dạ..." Tào Khê quay đầu lại nhìn, bước chân chậm dần.

"Đồ của con phải không?"

Tào Khê dời mắt nhìn sang cái túi, hốt hoảng vội chạy lại chỗ Tào phu nhân:

"Đó là của con! Cảm ơn mẹ, con quên mất. Đây là quà biếu ba mẹ anh ấy, rất là quan trọng!" Tào Khê cầm lấy túi quà.

"Được rồi... Con mau đi đi đừng để Hắc Tiệp chờ lâu."

"Tạm biệt mẹ."

Tào phu nhân nhìn theo bóng dáng Tào Khê, trong lòng vừa mừng vừa lo. Bao nhiêu suy nghĩ xuất hiện trong đầu bà.

Không biết ba mẹ Hắc Tiệp là người như thế nào?

Tào Khê! Mẹ tin con làm được mà.