Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 187



Lệ Kiều vội kéo anh và cô ngồi xuống ghế sofa, bà chỉ vào trong bếp:

"Hai đứa uống gì? Cocktail ha?"

"Dạ thôi, bác cho tụi cháu nước lọc được rồi." Cô cười ngượng, vẫy tay từ chối.

"Cháu uống thử đi, chính tay bác pha đó."

"Cháu uống thử đi, chính tay bác pha đó." Lệ Kiều năn nỉ, sự nhiệt tình của bà khiến Thẩm Tư Linh ngại từ chối.

Lâm Tạ Phong ôm eo cô, anh mạn phép nói chen vào:

"Cocktail bác ấy pha ngon lắm, em thử đi."

"Để bác đi pha cho ha? Hai đứa ngồi đó đi."

Nói rồi, Lệ Kiều hớn hở đi vào bếp. Cô và Lâm Tạ Phong ở bên ngoài phòng khách, cô tò mò nhìn xung quanh, kiến trúc của biệt thự kết hợp giữa phương đông và phương tây, trông rất tinh xảo. Thẩm Tư Linh nhìn đến mê mẩn, anh ngồi bên cạnh cũng thấy được điều đó, nói nhỏ vào tai cô:

"Em thích không? Anh sẽ cho người xây lại Lâm Gia y như vậy."

"Thôi điên à!" Cô liếc nhìn anh, thuận tay đánh vào đùi anh.

Lâm Tạ Phong cười cười, tay nhéo má cô, anh lại lợi dụng cô không để ý mà hôn vào má cô lần nữa. Thẩm Tư Linh theo phản xạ tát anh một bạt tay, Lâm Tạ Phong nhõng nhẽo, cầm tay cô xoa lên má anh hơi sưng đỏ, nói:

"Em là vợ anh, anh hôn em mà sao em phản ứng gắt thế?"

"Anh bỏ cái tật đó đi, ở đây là nhà người ta. Anh phải ý tứ một chút, không là em giận anh luôn đó."

"Được rồi, anh không giỡn nữa."

"Anh nghe lời vậy thì đâu có bị ăn tát... Anh có đau không?" Thẩm Tư Linh vừa hỏi, tay vừa xoa xoa má Lâm Tạ Phong.

Anh mỉm cười, lắc đầu:

"Không sao."

Lệ Kiều đem ra hai ly Cocktail màu xanh biếc rất đẹp, bà còn trang trí cho chúng giống với ở các quán bar. Thẩm Tư Linh cầm một ly uống thử, vị đắng đắng của rượu Vodka hoà quyện cùng vị the mát của vỏ cam và chanh tươi khiến cô cảm thấy lâng lâng, cô mỉm cười nhìn Lệ Kiều:

"Bác có thể chỉ cháu công thức không ạ?"

Lệ Kiều không phải là một con người ích kỉ, bà rất nhiệt tình, nếu Thẩm Tư Linh muốn học Lệ Kiều sẽ chỉ dạy.

"Cháu học để sau này pha cho Tạ Phong thưởng thức."

"Dạ..."

"Nếu cháu muốn thì khi nào rảnh qua đây bác chỉ cho."

"Dạ cháu cảm ơn ạ."

Thẩm Tư Linh uống thêm một ngụm Cocktail, theo thói quen cô đưa lưỡi liếm nhẹ cánh môi, hương vị còn sót lại. Lâm Tạ Phong uống ly còn lại, anh không nói lời nào, chủ yếu là nhìn Thẩm Tư Linh. Cô không để ý, uống xong, lúc này mới nhìn lên lầu:

"Bác ơi, chị Lệ Nhã..."

"À Lệ Nhã ở trên lầu đó cháu."

"Để cháu lên với chị ấy." Cô nói xong liền đứng dậy, đi lên lầu. Lệ Kiều chỉ đường cho Thẩm Tư Linh:

"Cháu lên lầu rồi rẻ phải qua căn phòng thứ nhất, phòng thứ hai là phòng của Lệ Nhã đó cháu."

"Dạ cháu cảm ơn bác, cháu nhớ rồi ạ."

Thẩm Tư Linh theo chỉ dẫn của Lệ Kiều đến trước phòng Lý Lệ Nhã. Lý Lệ Nhã ở trong phòng, cô ấy vẫn chưa biết sự hiện diện của Lâm Tạ Phong và Thẩm Tư Linh, cô ta ôm chặt gối, cửa sổ mở toang, gió từ ngoài thổi vào làm tung cái rèm cửa, Lý Lệ Nhã nằm trên giường, quay lưng về phía cửa, mắt hướng ra ngoài ban công, nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Thẩm Tư Linh áp tai vào cửa nghe tiếng động bên trong, cô nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa:

"Chị Lệ Nhã!"

"..."

Không một câu hồi đáp, Thẩm Tư Linh gõ cửa thêm một lần nữa, chỉnh giọng lớn hơn một chút:

"Chị Lệ Nhã! Em, Tư Linh."

"Em vào đi."

Thẩm Tư Linh mở cửa bước vào, cô đóng cửa lại, nhìn thấy Lý Lệ Nhã nằm xụi lơ trên giường, cô cảm thấy đau lòng, ngồi xuống giường, tay vén tóc giúp Lý Lệ Nhã.

"Chị sao rồi?"

"Chị có sao đâu." Lý Lệ Nhã ngồi dậy, Thẩm Tư Linh liền lấy gối để phía sau lưng cho cô ấy.

"Bác Lệ kể cho em nghe hết rồi."

"Chị không hiểu anh ta là người sắt hả? Chị đã chủ động như thế, theo đuổi anh ta hơn nửa năm thế mà một cơ hội chị cũng không có!" Lý Lệ Nhã như được đà mà giải toả hết những uất ức trong lòng, cô ấy không kiểm soát được bản thân, vừa nói vừa múa máy tay chân.

"Chắc vì chuyện của Yến Nhi nên anh ta không muốn mở lòng. Chị biết chuyện đó đả kích đến anh Đằng Minh như thế nào mà."

"Giờ chị phải làm gì hả em? Chẳng lẽ phải mặt dày theo đuổi anh ta!?"

"Em có ý này..." Thẩm Tư Linh cúi đầu, ghé sát vào tai Lý Lệ Nhã nói nhỏ:

"Chị thử không để tâm đến anh ta một thời gian đi."

"Ý em là..."

"Chị lơ là anh Minh đi, anh ấy sẽ thấy chị quan trọng với anh ấy như thế nào. Em người ngoài nên có thể thấy anh ta có tình cảm với chị đó mà không dám thổ lộ thôi."

"Thiệt không?"

"Tin em đi chị." Cô nói với vẻ mặt quyết đoán.

Lý Lệ Nhã nhìn Thẩm Tư Linh, rồi đột nhiên cô ấy mỉm cười, gật đầu hai cái.

"Đúng rồi, tại sao chị không nghĩ ra? Chị đây tại sao phải ngồi khóc lóc vì một người đàn ông chứ? Chị phải làm cho anh ta hối hận mới được!"