Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 68



"KHÔNG!!! THẢ TÔI RA! ANH LÀ ĐỒ KHỐN!"

Ả cố gông cổ lên la nhưng anh bỏ ngoài tai mặc kệ ả bị hành hạ thân xác bên trong Đám đàn em của anh cũng rất biết phối hợp, bọn chúng thỏa sức tra tấn ả bằng thanh sắt và dây thừng, bắt ả làm đủ mọi tư thế mà chúng muốn thậm chí là rất hiểm Cả đêm đó ả phải phục vụ hơn năm mươi thằng, làm hơn cả trăm hiệp đến độ phía dưới ả chảy máu đau đớn đến đi không nỗi Bọn chúng còn không quên chụp hình, quay phim lại thành quả của mình cho anh xem

Sáng hôm sau, cơ thể ả trần trụi chi chít các vết bầm tím, ánh mắt vô hồn tuyệt vọng nằm xụi lơ trên giường Rải rác khắp sàn nhà là các vật dụng tra tấn nhạy cảm, ả nhìn lên trần nhà khóe mắt đã đẫm nước ướt nhẹp một vũng ga giường

Cánh cửa tầng hầm mở ra, đám giúp việc bưng đồ ăn vào cho ả, nhìn bộ dạng của ả hiện giờ trên mặt họ viết rõ hai chữ "kinh tởm" Bọn họ dường như không còn một chút kính nể sợ hãi đối với ả, thậm chí xem như là con chó cũng không bằng

"Đồ ăn của cô đó!" Một nữ giúp việc đi lại đá vào bụng ả một cái rõ đau khiến ả đang trong cơn mơ màng như bừng tỉnh lại, hai tay ôm bụng đau đớn Hôm qua bụng bị đám đàn em của anh đánh cho mấy phát vẫn còn nhức giờ bị đá thêm một cái nữa, ánh mắt ả oán giận nhìn cô gái giúp việc kia Cô gái không sợ hãi đưa tay kéo ả xuống đất, cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân nằm bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo mà run lên cầm cập, thậm chí cô ta còn lấy thức ăn đổ hết xuống đất khêu khích ả:

"Cô nhìn tôi làm gì!? Đồ ăn đấy mau ăn đi!"

"Con chó mày muốn bị đuổi việc à, có biết tao là ai không?" Ả nhìn thức ăn bị đổ ra sàn nhà tức giận nhìn cô gái Cô ta làm vầy chẳng khác nào coi ả là con chó sao! Hà cớ gì ả lại bị xem thường đến như vậy!? Ả không can tâm!

"Cô chỉ là một con điếm ăn nhờ ở đậu nhà người khác thôi, không là cái thá gì mà lên mặt với đám tụi tui!"

"Tụi bây nay ăn gan hùm hả? Tao sau này sẽ là Lâm phu nhân, lúc đó tao sẽ đuổi việc hết đám tụi bây!" Ả tuy cơ thể suy yếu không còn chút sức để ngồi dậy nhưng vẫn cố gông cổ lên nói thể hiện sự uy quyền của mình

"Cô là mơ tưởng à? Lâm gia chỉ có một Lâm phu nhân duy nhất là Tư Linh tiểu thư thôi! Cậu chủ sẽ không yêu cô đâu, cô chỉ là đồ chơi thôi!" Cô gái khinh bỉ dùng chân hất thức ăn vào người ả, ả theo phản xạ đưa tay lên che mặt

"CON CHÓ! MÀY TỚI SỐ RỒI!" Ả khi nghe tới tên cô liền như có luồng sức mạnh chạy trong người ả, hai chân ả nhào tới nắm lấy tóc của cô giúp việc

"Á!!!" Cô gái bị ả nắm tóc đau đớn la lên, hai tay nắm lại tóc ả giật mạnh Đám giúp việc còn lại cũng sợ hãi, bọn họ nhào tới ngăn ả ra

Trong khi cả đám đang vật lộn thì anh từ đâu xuất hiện đứng ngay cửa, lên tiếng dập tắt mọi ồn ào đang xảy ra:

"Đang xảy ra chuyện gì?" Khuôn mặt anh nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén đảo qua đám người bên trong Cả người anh toát ra khí lạnh bức người khiến ai cũng run sợ Đám giúp việc vừa thấy anh liền buông ả ra, họ chỉnh trang lại quần áo đứng ngay ngắn cúi đầu chào anh Còn ả thì đứng như trời trồng, trong đầu vẫn còn le loi chút hi vọng cầu cứu anh Ả liền lết cơ thể đau nhức lại quỳ dưới chân anh van xin:

"Phong à! Cầu Cầu xin anh tha tha cho em được không!? Em hứa Em hứa sẽ không đụng tới cô ấy nữa! Anh hãy nể tình em dù sao cũng ở bên anh mười một năm, tha cho em lần này!"

"Tôi nhớ tôi đã tha cho cô rất nhiều lần rồi! Nhưng cô vẫn chứng nào tật nấy, cô đừng tưởng tôi không biết Lưu Nhược Lam là do cô cài vào công ty MR!" Anh đá chân hất tay ả ra, mặt vẫn lạnh lùng không thèm nhìn ả một cái

"Sao Sao anh lại biết?" Ả ta kinh ngạc sợ hãi trừng mắt nhìn anh Chuyện này sao anh lại biết!? Ả ta đã rất cẩn thận rồi mà!

"Cô nghĩ tôi ngu ngốc đến mức để cô ở trong biệt thự mà không chuẩn bị gì sao!? Tôi đã sớm cho người theo dõi cô rồi, mọi nhất cử nhất động của cô tôi đều nắm rõ trong tay!"

"Anh Không ngờ anh" Ả ta bất lực nhìn anh Ả không ngờ anh lại cho người theo dõi ả! Vậy kế hoạch mấy năm nay ả tính toán anh đều biết hết! Đằng Minh Đằng Minh! Liệu anh có làm hại Đằng Minh không!?

"Vậy ban đầu em tiếp cận anh có mục đích, anh đã biết?"

"Phải! Tôi còn biết là ai đứng sau lưng cô nữa kìa!" Anh nhếch môi cười tà ác, ánh mắt anh loé lên tia nguy hiểm nhìn ả

"Không! Phong! Tất cả kế hoạch là của em, một mình em cả! Không có ai điều khiển em hết, anh muốn gì cứ nhắm vào em!" Ả ta biết anh đang ám chỉ đến ai, trong lòng sợ hãi liền nhận hết mọi tội lỗi Chắc sẽ có người nghĩ ả ngu ngốc nhưng ả không quan tâm, ả yêu anh - Đằng Minh Anh là người duy nhất không ghê tởm ả, còn nuôi dưỡng ả ba năm, kể từ đó ả đã trao trái tim mình cho anh Anh lợi dụng ả, ả mặc kệ, ả sẽ làm mọi thứ miễn sao anh vui thậm chí là chết.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

"Cô đương nhiên sẽ không thoát rồi! Cứ ở trong đây mà chịu tội đi!" Anh vừa dứt lời liền rời đi, đám giúp việc cũng đi theo