Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 100



Nhìn thấy cảnh này trong lòng Lâm Minh Tâm vui vẻ vô cùng, cô ấy hạ  kính xe xuống nói với Lý Hiện: “Nhận thua chưa con rùa, nếu không thì xe của anh sẽ hỏng mất đó!”

Mặt của Lý Hiện tức giận đến ngả màu gan heo!

Ở khúc cua lớn kế tiếp, dương uy cũng không chơi cùng anh ta nữa, mà chính thức vượt mặt, bỏ lại anh ta thật xa, thậm chí khiến anh ta không nhìn thấy đèn đuôi xe mình đâu nữa…

Cuối cùng đi Dương Tiêu đã dừng xe lại ở một mảnh đất trống vùng ngoại ô Giang Thành theo bảng hướng dẫn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc Ferrari của bọn họ là chiếc xe đầu tiên đến đây, còn chiếc thứ hai dùng mắt thịt cũng không nhìn thấy đâu.

“Cảm ơn nha thần xe, nếu như lần này không có anh thì có khi tôi thành con rùa mất.”

Lâm Minh Tâm vui vẻ vô cùng, cứ cảm ơn Dương Tiêu không ngớt.

Dương Tiêu cười cười không nói chuyện, ba người họ xuống xe, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Họ thấy đây là một mảnh đất trống bằng phẳng, ít có bóng người, vô cùng hẻo lánh, đúng là chỗ đẹp để tham gia đánh nhau.

Họ đợi mười phút cuối cùng thì có mấy tiếng oành oành vang lên, rất nhiều chiếc xe đua ngầu nối đuôi nhau mà đến, trong phút chốc, có rất nhiều xe đua đã đậu trên mảnh đất vốn vô cùng yên ắng trước đó.

Xe đua xếp thành hai hàng, một hàng đỗ ở phía đối diện, một hàng đỗ cạnh  chiếc Ferrari của Lâm Minh Tâm.

Hai hàng xe đua tạo thành trận địa đối lập, vô cùng chướng ánh nhìn, cứ như vừa động vào sẽ đánh nhau ngay, bầu không khí lập tức trở nên hừng hực hơn!

Những người trên xe nhanh chóng xuống xe, mảnh đất trống này đột nhiên lại trở nên náo nhiệt vô cùng.

Lâm Minh Tâm nhanh chóng tiến về phía trước chào hỏi đồng đội mình, xem ra vốn dĩ mấy người họ đã quen với nhau.

Sau khi thấy người đông lên rồi thì Lâm Minh Tâm cố ý cười nhạo chiếc xe Bugatti giống với chiếc xe nát của Lý Hiện.

“Lý Hiện, hôm nay anh lái xe nát đến đây hả? Nhà anh phá sản rồi sao?”

Sau khi mấy người Lâm Minh Tâm nghe vậy thì bật cười ha ha.

Vẻ mặt của Lý Hiện xám xịt, anh ta chỉ vào mặt cô gái này mắng: “Bà nó, Lâm Minh Tâm à cô đừng có đắc ý quá! Đợi đó, lát nữa xem cô bị xử lý thế nào!”

“Được thôi, tôi đợi xem, tí nữa người đầu tiên ngã xuống là anh!”

Lâm Minh Tâm mắng lại một câu, hai đám người bắt đầu mắng chửi nhau.

Hai bên tự làm công tác chuẩn bị đợi những đồng đội còn lại.

Cứ một lát sẽ có hai chiếc xe đua chạy vào, nhìn đồng hồ thì còn cách giờ hẹn tầm mười lăm phút nữa.

Sau khi chào hỏi xong thì Lâm Minh Tâm lại quay trở về bên cạnh Lương Nhã Trân và Dương Tiêu, ba người họ trò chuyện với nhau.

Lâm Minh Tâm nói Dương Tiêu và Lương Nhã Trân cứ đứng ở một bên xem là được rồi, không cần tham gia đánh, còn nói bọn họ chỉ chơi đùa chút để xả stress thôi, nên sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tuy cô ấy đã nói như vậy nhưng Lương Nhã Trân vẫn rất lo lắng, liên tục nói với cô ấy: “Cậu nhất định phải cẩn thận nhé.”

Kết quả chính vào lúc này đột nhiên có một người đàn ông mặc vest cỡ lớn nhưng vẫn không thể che đậy cơ thể cường tráng của mình bước qua.

“Minh Tâm, cuối cùng thì tôi cùng tìm ra cô rồi!”

Vừa nghe vậy thì Lâm Minh Tâm liền quay đầu lại nhìn, sau đó  cô ấy cau mày lại: “Trời ơi ai gọi anh ta đến đây vậy…”

Lương Nhã Trân nhìn người đàn ông này rồi phát hiện hình như đối phương đang rất vui, đặc biệt là ánh mắt của anh ta lúc nhìn Lâm Minh Tâm.

Cô lập tức tò mò: “Anh ta là ai vậy? Hình như anh ta rất có hứng thú với cậu đó.”

Lâm Minh Tâm bĩu môi nói: “Viên Thành, là quán quân quyền anh của Đông Nam Á, trong nhà cũng có chút thế lực, anh ta có hứng thú với tớ cũng vô dụng, tớ không thích anh ta.”

Lương Nhã Trân ờ mổ tiếng, Viên Thành lập tức đến trước mặt hai người hị nở nụ cười nhiệt tình: “Minh Tâm, lần đầu tiên anh thấy cô gái xinh đẹp này đó, là bạn em hả?”

“Dẫn bạn đến đây sau không giới thiệu với anh một tiếng? Không có thành ý gì cả!”

Nói xong thì Viên Thành nhìn thấy đứng cạnh hai cô gái đẹp còn có thêm một người đàn ông lạ mặt nữa, anh ta lập tức vỗ ngực nói: “Haizz Minh Tâm à đều tại anh cả.”