Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 108



Còn tưởng rằng ông ấy kích động vì cái gì, thì ra kích động chỉ vì còn một ngày cuối cùng ở lại Giang Thành, muốn có cơ hội gặp mặt cống hiến sức lực cho mình.

Dương Tiêu không khỏi bật cười nói: "Vậy có khả năng ông phải thất vọng rồi."

"Hả?" Trương Nghịch Luân khóc không ra nước mắt.

Dương Tiêu chỉ định hỏi một chút về chuyện Đông Lâm Tứ Sát kia thôi.

"Đông Lâm Tứ Sát?" Trương Nghịch Luân khinh thường nói: "Một tổ chức ám sát hạng ba thôi."

"Bọn họ cũng dám trêu chọc đến Đế tôn ngài ư, thật đúng là không biết trời cao đất rộng."

"Trương Nghịch Luân tôi về Đông Hải sẽ nhổ cỏ tận gốc bọn họ."

Dương Tiêu hài lòng gật đầu.

"Đúng rồi Đế tôn, gần đây vẫn còn một việc có thể có liên quan đến ngài."

"Ồ...? Chuyện gì?"

Trương Nghịch Luân nhìn quanh trái phải, nói: "Có điều phía bên tôi không tiện nói chuyện, hay là tôi đến tìm ngài trực tiếp nói nhé?"

Dương Tiêu suy nghĩ một hồi, dù sao lát nữa anh cũng phải về biệt thự một chuyến lấy tài liệu cho Lương Nhã Trân, dứt khoát nói: "Ông ở đâu, tôi lái xe tới tìm ông."

"Hả? Sao có thể nào làm phiền đến Đế tôn ngài lái xe tới đây chứ, vẫn nên để tôi qua đó đi..."

"Nghịch Luân à, ông trở nên lằng nhằng như vậy hồi nào vật hả? Nói vị trí."

Nếu Dương Tiêu đã kiên trì, Trương Nghịch Luân cũng không còn cách nào.

Mười phút sau, chiếc Porsche Panamera của Dương Tiêu liền chở vị cha đỡ đầu Đông Hải này đi.

"Ngài còn nhớ ngày thọ yến của Sở Kình Hồng không? Nghe nói ngày đó ngài đã cho ông ta một cú đả kích rất lớn."

"Từ ngày đó trở đi, Sở Kình Hồng liền buồn bực không vui, còn rất thích rượu, thường xuyên uống đến say mèm, còn bởi vậy mà đắc tội với một vị nhân vật lớn xuống thị sát."

"Hiện giờ vị nhân vật lớn kia đã tuyên bố, muốn tiêu diệt sạch tất cả các thế lực của Sở Kình Hồng."

"Nhà họ Chu mắt thấy sắp không giữ được, dứt khoát bứt ra tự bảo vệ mình."

"Tôi nghĩ, không đến hai ngày nữa tin Sở Kình Hồng vào tù sẽ lên báo thôi."

Dương Tiêu nghe thấy vậy, nói: "Là vị nhân vật lớn nào vậy?"

Có thể chỉ bằng một câu nói đánh tan tất cả thế lực của Sở Kình Hồng, xem ra vị nhân vật lớn này có thân phận địa vị bất phàm.

Trương Nghịch Luân nghiêm túc trả lời: "Là tổng trưởng của Đông Hải, tổng trưởng Mã."

Ông ấy vừa nói xong, Dương Tiêu nhất thời hiểu ra, gật đầu: "Quả thật là một nhân vật lớn."

Trương Nghịch Luân cười ha hả: "Có điều, đứng ở trước mặt ngài, ông ta chỉ là một con tôm mà thôi."

"Nghe nói Tứ Đại Gia Tộc cũng đã biết đến việc này, tôi nghĩ, bọn họ hiểu nhầm Hồng gia là chỗ dựa vững chắc của ngài."

"Hiện giờ Hồng gia vào tù, nói vậy bọn họ sẽ rất rộn rạo."

Dương Tiêu không khỏi cười khẽ: "Vậy thì để cho bọn họ ra tay đi, vừa lúc chúng ta có thể thuận tay trừ khử."

"Dù sao, cách kỳ hạn một tháng của nhà họ Trần cũng còn năm ngày mà."

"Ha ha, Đế tôn nói đúng."

Dương Tiêu nhìn thời gian, nói: "Ngày bàn giao khu nhà cao cấp Vân Sơn ở thành phố Đông Hải cũng sắp đến rồi, nghiệp vụ của công ty cô ấy cũng bắt đầu chuyển hướng đến Đông Hải."

Nghe được lời này, Trương Nghịch Luân giật mình: "Đế tôn, ngài định dừng chân tại Đông Hải sao?"

Dương Tiêu khẽ gật đầu.

Trương Nghịch Luân cười to ba tiếng: "Ha ha ha, tốt quá."

"Đông Hải có thể nghênh đón Đế tôn giá lâm, đúng là vinh hạnh của cả Đông Hải mà."

"Đến lúc đó gọi cả Linh Ân với Sơn Phàm nữa, tất cả chúng ta sẽ ở Đông Hải cung nghênh Đế tôn giá lâm."

Mắt thấy sắp về đến nhà, Dương Tiêu cười khẽ: "Tạm thời đừng nói những chuyện này, nếu đã đến đây rồi hay là vào làm hai chén nhé?"

"Hiếm khi Đế tôn có hứng thú, Nghịch Luân nhất định phụng bồi."

Trương Nghịch Luân vô cùng kích động, Đế tôn sẽ đến Đông Hải, chỉ có ông ta mới biết được ý nghĩa của chuyện này.

Một vị tôn đại thần sắp chuyển đến thành phố Đông Hải, cả Đông Hải đều sẽ vì chuyện này mà rung chuyển.

Xe nhanh chóng tiến vào khu biệt thự, chẳng qua lại bất ngờ phát hiện trước cửa biệt thự bị bao vây bởi không ít người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen.

Bầu không khí trở nên ngưng trọng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?