Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 112



"Vì sao người đỡ đầu Đông Hải lại có mặt tại đây?"

Trương Nghịch Luân dứt khoát đi đến bên cạnh Dương Tiêu, căm tức những người có liên quan đến Tứ Đại Gia Tộc.

"Cái gì, ông ta là người đỡ đầu Đông Hải ư?" Trương Vĩ và Trương Nguyệt liếc nhau, vô cùng kinh ngạc.

Hai anh em nhà họ Trương đến hiện tại mới biết được, người đàn ông này, hình như có lai lịch không nhỏ.

Hàn Diệu Tường híp mắt, hết sức khiêm tốn đi tới trước mặt Trương Nghịch Luân khom lưng nói: "Nghịch Luân đại nhân, chào ngài."

"Tôi là gia chủ nhà họ Hàn, Hàn Diệu Tường, chúng tôi biết, ngài là đại ca của Sở Kình Hồng, nhưng Sở Kình Hồng từng nói phải bảo vệ thằng nhãi này."

"Mà hiện giờ Sở Kình Hồng đã phải vào tù, thằng nhóc này không đáng để ngài bảo vệ nữa."

"Tứ Đại Gia Tộc chúng tôi hoàn toàn có thể thay thế Sở Kình Hồng, hợp tác với ngài."

"Sau này, địa bàn và thế lực trước kia của Sở Kình Hồng đều thuộc về ngài, ngài thấy thế nào?"

Có Hàn Diệu Tường dẫn đầu, người của Tứ Đại Gia Tộc thi nhau bày tỏ thái độ với Trương Nghịch Luân, vô cùng khiêm tốn.

Trương Nghịch Luân khụ khụ hai tiếng: "Trương Nghịch Luân tôi nói muốn bảo vệ ngài ấy khi nào?"

Vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt, lập tức như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

Quả nhiên, đường đường là người đỡ đầu của Đông Hải, làm sao có thể đi bảo vệ một thẳng nhãi lai lịch bất minh được?

Bọn họ lập tức nhìn về phía Dương Tiêu, trong mắt mang theo vẻ trêu tức cùng thương hại.

Sở Kình Hồng hết thời rồi, chỗ dựa của thằng nhóc này cũng hoàn toàn sụp đổ.

Hiện giờ Dương Tiêu như một con chó mất đi chủ nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá.

Kết quả câu nói tiếp theo của Trương Nghịch Luân khiến cho nhiệt độ toàn trường đột nhiên giảm xuống.

"Chủ nhân của tôi, lại cần một kẻ đỡ đầu Đông Hải như tôi phải bảo vệ sao?"

"..."

Trong nháy mắt, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, không gian lặng ngắt như tờ.

"Rầm" một tiếng, Trần Hoàng Thiên bị đả kích tinh thần quá độ, cả người va phải ngăn tủ.

Vẻ mặt những người khác dần trở nên trắng bệch, tốc độ có thể dùng mắt thường thấy được.

"Ông, ông... ông vừa rồi nói cậu ta là gì của ông?"

Giang Nhất Phàm nhỏ tuổi nhất miễn cưỡng ổn định thân thể, răng va vào nhau cầm cập.

Trương Nghịch Luân hừ lạnh một tiếng: "Đứng ở trước mặt các người, chính là chủ nhân của người đỡ đầu Đông Hải Trương Nghịch Luân tôi."

"Cái gì…"

"Thằng ranh Dương Tiêu này, là chủ nhân của người đỡ đầu Đông Hải ư?"

Lương Hoàng Huy, Từ Dung há miệng, kinh hãi tột đỉnh. Mồ hôi rơi như mưa, thấm ướt quần áo.

Đúng lúc này, Dương Tiêu tự mình đi đến trước mặt bọn họ, quét mắt nhìn một lượt.

"Tứ Đại Gia Tộc, chẳng lẽ mấy người thật sự cho rằng Dương Tiêu tôi phải dựa vào Sở Kình Hồng à?"

Dương Tiêu nhẹ giọng cười lạnh, lấy ra điện thoại.

"Trừng phạt Tứ Đại Gia Tộc."

Một câu vô cùng đơn giản, nhưng lại như ném bom hạt nhân.

Không tới 10 phút, điện thoại của gia chủ Tứ Đại Gia Tộc lập tức nghênh đón một tin tức oanh tạc.

"Gia, gia chủ, không ổn rồi  Các bên hợp tác với tập đoàn chúng ta đều đơn phương hủy hợp đồng."

"Các cổ đông lớn của tập đoàn tài chính Hàn thị tất cả đều bán tháo cổ phần công ty, giá cổ phiếu đang liên tục sụt giảm."

"Tất cả ngân hàng tuyên bố dừng cho vay, nguồn tài chính của chúng ta bị gián đoạn…"

"Rút, rút tiền… các nhà đầu tư thi nhau tuyên bố thu hồi vốn không lý do với tất cả các sản nghiệp của nhà họ Trần chúng ta."

"Rất nhiều tin tức tiêu cực của xí nghiêp bị tung ra, danh tiếng của tập đoàn chúng ta sắp sụp đổ rồi."

"Mấy thế lực đều đến tòa nhà công ty của chúng ta đòi nợ, phá đồ, gia, gia chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

"Bịch." "Bịch."

Lương Hoàng Huy, Từ Dung không khống chế nổi thân thể của mình, trực tiếp ngã nhào trên đất với vẻ mặt sợ hãi.

"Rầm."

Gia chủ nhà họ Trần, Trần Hoàng Thiên mềm nhũn hai chân, quỳ rạp trên đất, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại một câu: không thể nào.

Thân hình Giang Nhất Phàm loạng choạng, trực tiếp va vào mặt tường, trên mặt viết mấy chữ: không thể tin.