Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 120



Dương Tiêu nhìn chằm chằm người đàn ông sắp chết, chỉ thấy hai mắt Hàn Diệu Tường híp thành một khe hở nhỏ, thế nhưng, khi ông ta phát hiện tối nay Dương Tiêu chỉ đến một mình, không nhìn thấy bóng dáng Trương Nghịch Luân, ngay lập tức ông ta lấy lại chút tự tin.

“Ha ha, cậu đến một mình à?”

“Cho dù cậu có thân phận không tầm thường, có thể khiến người đỡ đầu Đông Hải gọi cậu là chủ nhân thì sao chứ?”

“Cậu tống con trai tôi vào tù, hủy hoại cuộc đời nó.”

“Hàn Diệu Tường tôi không sợ cậu. Cùng lắm thì hôm nay cá chết lưới rách.”

“Cậu dám đến nhà họ Hàn một mình. Tôi cũng dám khiến cậu bốc hơi trên thế giới.”

Nói xong, Hàn Diệu Tường nhanh chóng lùi lại hai bước, liên tục lớn tiếng quát thuộc hạ: “Nhanh lên, lập tức đến phòng khách gọi lão Tôn tới.”

“Liên lạc với Hoàng Phu Trường cho tôi…”

Nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của ông ta, Dương Tiêu khoanh tay lạnh lùng nhìn ông ta: “Không phải vội đâu.”

“Cứ gọi đi, gọi từ từ, gọi tất cả mọi người đến đi.”

Dương Tiêu bình tĩnh nhìn lão hồ ly.

Hàn Diệu Tường bị khiêu khích tiếp, phẫn nộ vô cùng.

“Mày.”

“Ha ha, tao xem xem mày còn ngang ngược đến khi nào.”

Sau đó ông ta liên tục gọi mấy cuộc điện thoại.

Không lâu sau, vô số tiếng bước chân tràn vào sảnh chính nhà họ Hàn, tập hợp tất cả nhân viên bảo vệ trong nhà họ Hàn.

Ngoài ra còn có một ông già mặc áo đen ngẩng cao đầu thong dong vào trong sảnh.

Nhìn thấy người kia, hai mắt Hàn Diệu Tường sáng lên.

“Lão Tôn.”

Người áo đen tên là lão Tôn liếc nhìn Dương Tiêu, sau đó nói với Hàn Diệu Tường: “Kẻ nào đang vội vàng tìm cái chết thế? Dám làm phiền tôi vào nửa đêm hả?”

Khi người làm ở đây và một số đội bảo vệ nghe thấy Hàn Diệu Tường gọi người đó là lão Tôn liền hít một hơi thật sâu.

Tôn, lão Tôn?

Ông ta thật sự chính là lão Tôn sao?

Lão Tôn là người như thế nào?

Ông ta chính là lão tông sư nổi tiếng nhất Đế Đô đấy. Là bạn của Hàn Diệu Tường, lúc này đang làm khách ở nhà họ Hàn.

Lẽ, lẽ nào hôm nay có thể may mắn nhìn thấy lão Tôn ra tay sao?

Tất cả mọi người lập tức đầy mong đợi, đồng thời cũng nhìn về phía Dương Tiêu với ánh mắt thương hại.

Người trẻ tuổi này tới không đúng lúc gì hết.

Lúc nào không đến, lại đến đúng lúc lão Tôn đến làm khách.

Chắc chắn anh sẽ chết.

Dương Tiêu nhìn đám người kia, thờ ơ nói: “Gọi xong chưa? Chỉ có mấy người này thôi à?”

Không ngờ nhìn thấy đội bảo vệ và lão Tôn ở đây mà người kia vẫn dám nói năng bậy bạ.

“Đối phó với mày thì bằng này người là đủ rồi.”

Hàn Diệu Tường vung tay lên, tất cả bảo vệ cầm gậy sắt vọt lên.

“Tạp chủng.”

Dương Tiêu gần như không rời khỏi chỗ, đánh lại mấy tên bảo vệ, đám người ngã ngổn ngang lộn xộn ngay trong sảnh nhà họ Hàn.

Trong nháy mắt, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên khắp nơi.

Hàn Diệu Tường trợn mắt há hốc mồm, khó khăn nuốt nước miếng.

Ông ta nghe nói rằng Dương Tiêu có thể đánh nhau, đã từng đánh con của ông ta với mấy tên trợ thủ.

Nhưng không ngờ mấy đội bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không phải là đối thủ của anh.

Lão Tôn nheo mắt lại.

“Nhóc con, cũng ra gì đấy.”

“Nhưng tiếc là trình độ đó ở trước mặt tao cũng chỉ là chút tài mọn thôi.”

Nghe vậy, Hàn Diệu Tường lấy lại tự tin.

May là đúng lúc mấy ngày hôm nay lão Tôn đang ở đây.

Lão Tôn đi đến trước mặt Dương Tiêu, cười hỏi: “Nhóc con, thuộc môn phái nào?”

“Cậu có biết trên thế giới này, có một số thế lực cậu không có tư cách để khiêu chiến đâu.”

“Hơn nữa, kỹ năng đánh đấm của cậu còn chẳng đến nơi đến chốn.”

Mặc dù lão Tôn đang là cao thủ trong giới võ lâm nhưng trong thiên hạ ông ta vẫn chẳng có bao nhiêu quyền lực.