Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 144



Mà người phụ nữ kia lại liếc mắt nhìn căn nhà của Đổng Yến Châu một cái, ánh mắt ngập tràn sự ghét bỏ: “Nhà kiểu này mà cũng ở được nữa sao?”

“Còn chẳng bằng cái nhà vệ sinh trong căn nhà giữa sườn núi của chúng ta ấy.”

Hà Tranh duỗi tay ôm eo người phụ nữ ham giàu kia, nói với giọng điệu kênh kiệu: “Đó là đương nhiên.”

“Biệt thự của chúng ta chính là căn đứng đầu trong khu biệt thự cao cấp Vân Sơn này, là ngôi nhà đắt nhất, tốt nhất ở đây!”

“Cái loại nhà nát dưới chân núi này sao có thể so sánh được chứ? Ha ha!”

Nghe những lời chế giễu kiểu này, bọn họ tức nhưng cũng chỉ biết đứng im không thể làm gì được, chỉ có thể chửi thầm lão già Hà Tranh này thật chẳng biết xấu hổ!

Kết quả, ngay lúc này, Dương Tiêu lại tiến lên trước vài bước.

“Ông nói, căn nhà ở giữa sườn núi của ông, là căn đứng đầu ở khu biệt thự cao cấp này ư?”

Dương Tiêu lại tiến thêm vài bước nữa: “Ông nói, căn biệt thự giữa sườn núi của ông, là căn đứng đầu khu biệt thự cao cấp này?”

Hà Tranh nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới hòng đánh giá, cười với vẻ khinh thường: “Có gì cần phải nói.”

“Căn biệt thự cao cấp giữa sườn núi đó của tôi có tổng giá trị lên tới hơn một tỷ, đứng đầu trong khu biệt thự cao cấp Vân Sơn!”

“Không phải thứ mà loại người trình độ thấp kém như các người có thể nghĩ tới!”

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng ông ta, nhóm Lương Nhã Trân cũng không giấu nổi kinh ngạc, nhẹ nhàng cảm thán.

1 tỷ!

Chỉ là một ngôi nhà thôi mà có giá lên tới cả tỷ, tên Hà Tranh này quả thật là loại siêu cấp giàu có.

“Nhưng theo tôi biết, căn biệt thự đứng đầu khu biệt thự Vân Sơn này không nằm ở giữa sườn núi.”

Kết quả lại bị Dương Tiêu đáp lại một câu với vẻ hờ hững.

Lời vừa thốt ra khỏi miệng anh, Hà Tranh và cả người phụ nữ ham giàu trang điểm đậm kia lập tức tỏ vẻ khó chịu.

“Loại như cậu mà cũng đòi hiểu về biệt thự cao cấp sao?”

Người phụ nữ ham giàu cười châm chọc.

Hà Tranh cũng tranh thủ cười nhạo một tiếng: “Mấy người các người, làm như trâu như chó tìm hợp tác cả ngày cũng chưa kiếm nổi một trăm triệu, còn học đòi đi nói về biệt thự cao cấp tiền tỷ với người ta à?”

“Xin hỏi các người lấy đâu ra vốn liếng tranh cãi vậy?”

Hà Tranh và người phụ nữ ham giàu kia tận dụng hết sức lực để nhục mạ nhóm người Dương Tiêu.

Mặc dù nhóm Lương Nhã Trân rất muốn vả mặt đối phương một cái, nhưng mà, quả thật là bọn cô không thể so sánh được với đối phương.

Đến Đổng Yến Châu cũng cảm thấy có chút bất lực, mua được căn biệt thự ở chân núi này, đã là cực hạn của bà ấy rồi.

Nếu không thì, sao bà ấy lại cam chịu chấp nhận cúi đầu chịu sự nhục mạ của người khác chứ?

“Nhà đắt hay rẻ thì đã làm sao? Quan trọng nhất vẫn là sống có vui vẻ thoải mái không thôi!”

“Dì Đổng này, chúng ta mau vào trong đi, đừng chấp nhặt thêm với bọn họ nữa.”

Trương Gia Giai kéo Đổng Yến Châu.

Kết quả Hà Tranh thấy người không thuận theo quyết không buông tha: “Ha ha, có người cảm thấy thoải mái khi sống ở ổ chó, chúng ta cũng hết cách rồi, phải không hả, em yêu.”

Người phụ nữ ham giàu kia nhìn Hà Tranh nở nụ cười kiều diễm, sau đó lại nhìn thoáng qua căn nhà của Đổng Yến Châu với vẻ mặt ghét bỏ.

“Đúng là hết cách rồi, sự chênh lệch giữa người với người là quá lớn, người như hai chúng ta, chỉ có thể ở biệt thự đứng đầu của khu biệt thự cao cấp Vân Sơn này mới thấy thoải mái thôi!”

Dương Tiêu lắc đầu cười: “Rõ ràng chỉ là căn nhà hạng hai, tại sao cứ phải một hai tự lừa gạt bản thân đó là biệt thự cao cấp nhất, đúng là nực cười thật.”

“A, cậu vẫn còn mạnh miệng à?”

“Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không, vậy cậu có dám cùng tôi lên giữa sườn núi xem thử thế nào gọi là biệt thự cao cấp hàng đầu không?”

Hà Tranh đương nhiên sẽ không chịu thua.

Thằng nhóc này, liên tục mở miệng ra là nói biệt thự cao cấp hàng đầu mà ông ta dùng vàng thật bạc trắng mua về không phải biệt thự cao cấp hàng đầu!

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng ông ta, đám Lương Nhã Trân Lâm Minh Tâm cùng liếc nhìn nhau vài lần, có hơi bối rối.

“Dương Tiêu, anh có thật sự hiểu biết về biệt thự cao cấp hàng đầu không?”

Lương Nhã Trân lặng lẽ hỏi một câu.

Lâm Minh Tâm cũng nói thêm: “Chúng ta có mất mặt cũng không sao, nhưng chúng ta không thể liên lụy khiến dì Đổng mất mặt theo chúng ta được.”

Dương Tiêu cười cười, anh không nói chuyện, chỉ cười nói với Hà Tranh: “Vậy thì đi thôi.”

“Đi!”

Hà Tranh hăng hái đi trước dẫn đường, nhìn dáng vẻ như thể nắm chắc phần thắng trong tay, còn vui vẻ ôm người phụ nữ ham giàu có thân hình như rắn nước kia nữa.

“Em yêu, phải cho đám nhóc quê mùa này mở rộng tầm mắt thôi!”

Bên phía Dương Tiêu, mặc dù mấy người các cô cũng không hiểu quá nhiều về biệt thự, nhưng giờ phút này họ cũng chỉ có thể chọn cách tin tưởng Dương Tiêu.

Suốt dọc đường đi, Hà Tranh còn cố tình nói chuyện to tiếng.