Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 42



Dương Tiêu quay lại ngồi trên ghế sô pha, bộ dáng vẫn điềm tĩnh như vậy, anh nói với hai người phụ nữ: “Được rồi, hai người có thể tiếp tục bàn bạc rồi.”

Trương Gia Giai và Đổng Yến Châu nhìn nhau, cả người vẫn sững sờ.

Kết quả đúng lúc này, một giọng nói chói tai của phụ nữ đột nhiên vang lên!

“Tôi xem nào, hai người không còn cơ hội bàn bạc nữa rồi.”

Lời nói chưa dứt, mọi người đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi vào!

Phía sau cô còn có mười mấy tên bảo vệ cường tráng!

Cộp cộp cộp.

Từng tiếng giày cao gót vang lên tựa như tiếng chuông báo tử, người phụ nữ nhìn xung quanh rồi nhìn đám người nằm sõng soài dưới mặt đất.

Hiển nhiên, trong mắt cô ta thì khung cảnh này chỉ là chuyện cơm bữa mà thôi.

Giây phút Phùng Hồng nằm dưới đất nhìn thấy người phụ nữ này liền lập tức kích động nói: “Chị Liên!”

“Ha ha, các người xong rồi, dám đánh người ở địa bàn của chị Liên, để tôi xem kết cục của các người ra sao!”

Người được gọi là chị Liên cười nhìn Phùng Hồng: “A Hồng, bình thường ngang ngược quen, bây giờ đụng phải tấm sắt rồi?”

Vẻ mặt của Phùng Hồng có chút khó cử nhưng lại cười nói: “Dù có là tấm sắt cứng hơn nữa thì ở trước mặt chị Liên đây, chẳng phải chỉ đụng cái là nát sao.”

“Thành thế này rồi mà vẫn còn tâm trí nịnh nọt cơ à, ha ha.”

Chị Liên quyến rũ khoanh tay.

“Nhưng mà quả thật, dám gây sự ở chỗ của tôi, tôi muốn xem xem ai lại có cái gan này!”

Lời này vừa dứt, bầu không khí như hạ xuống mấy độ!

Đổng Yến Châu nhíu mày hỏi: “Cô chính là người quản lý ở đây?”

Chị Liên liếc mắt nhìn: “Không sai, bà chính là bà Đổng đúng chứ?”

“Tuy nghe danh đã lâu nhưng ở đây không phải thương trường nên những quy tắc kinh doanh đó của bà không có tác dụng ở đây đâu.”

Một câu nói của chị Liên liền phủi sạch tất cả những suy nghĩ của Đổng Yến Châu.

Trương Gia Giai không nhịn nổi mà tức giận hỏi: “Cô nói chúng tôi gây sự nhưng cô cũng không hỏi rốt cuộc là ai động tay trước?”

Lời này vừa dứt, chị Liên liền sững người, sau đó tới trước mặt Trương Gia Giai, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt.

“Em gái, ở đây chị nói em gây sự thì chính là em gây sự, hiểu chứ?”.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Trương Gia Giai trẻ trung tràn trề tức đến phát run: “Vậy, vậy cũng không cần nói lý lẽ nữa?”

“Nói lý lẽ?”

Ba chữ này vừa nói ra, tất cả đều cười phá lên, cả Phùng Hồng nằm dưới đất cũng vậy.

Tiếng cười vang lên suốt mười giây mới dừng lại, sau đó mặt của chị Liên lạnh lại, giọng nói vô cùng ngang ngược.

“Ở đây, tôi chính là lí lẽ!”

Một câu nói lại như bom nổ, bầu không khí lập tức ngưng đọng!

“Bốp bốp bốp.”

Kết quả một tràng pháo tay vang lên phá vỡ bầu không khí!

Dương Tiêu vỗ tay đi tới trước mặt chị Liên, cười nói: “Hay cho câu không cần nói lý lẽ, được, vậy chúng ta không nói lý lẽ.”

Chốc chốc, Dương Tiêu nói tiếp câu sau: “Tôi hy vọng cô không hối hận.”

Ánh mắt chị Liên quét qua Dương Tiêu, giọng điệu mang theo sự ngạo mạn ngang ngược: “Ồ, chính là cậu động thủ đánh Phùng Hồng?”

“Hắn bị tôi đánh là vinh hạnh của hắn, cô có muốn thử không?” Dương Tiêu cười nhẹ.

Lời này vừa dứt, tất cả nghẹt thở!

Kết quả chị Liên lại không cho là vậy: “Tôi tin giây tiếp theo cậu sẽ không cười được nữa.”

Lời nói còn chưa dứt mọi người đã thấy chị Liên này rút ra một khẩu súng lục chĩa vào trán Dương Tiêu!

“Cạch!”

Lên nòng rồi!

Bỗng chốc, tất cả mọi người đều rùng mình! Trong lòng thầm nghĩ chị Liên này đúng là một người phụ nữ kinh khủng!

Trương Gia Giai cảm thấy trong đầu vang lên tiếng vo ve, suýt nữa thì ngã!

Cô không thể nào ngờ được rằng hôm nay bàn chuyện hợp đồng thôi mà lại có thể thành ra như thế này!

Nhỡ, nhỡ liên quan đến mạng người thì sao?